Món này ngửi thấy mùi hương chua ngọt, khi ăn vào miệng trong ngọt xen lẫn vị chua, hương vị cà chua được hầm nhừ đã hòa quyện vào trứng gà, lại được đường cát trắng trung hòa vị chua.
Vừa vào miệng đã điên cuồng kích thích vị giác, khiến mọi người càng ăn càng thèm.
Chu Đông trợn to hai mắt, vừa mừng rỡ vừa thấy bất ngờ.
Trước giờ anh ta chỉ ăn cà chua sống, mà mùi vị của món đó và mùi vị của cà chua xào trứng hoàn toàn khác biệt.
“Mẹ nó, ngon quá! Ăn với cơm quá hợp!”
Anh ta bê bát cà chua xào trứng gà lên, đổ hơn một nửa cà chua xào trứng gà và nước xốt vào bát cơm, trộn đều lên, ăn từng miếng từng miếng to.
Giang Đình cũng không cam lòng thua kém, hài lòng ăn hết một bát cơm to.
Cà chua xào trứng gà không ăn cùng cơm là không có linh hồn rồi.
Chờ đến khi ăn hết sạch đồ ăn, Chu Đông mới hài lòng ợ một cái, ngồi biếng nhác trên ghế, vuốt bụng, hưởng thụ dư vị, nói: “Ăn ngon, ăn ngon thật đó, mùi vị này thật lạ, tôi chưa từng ăn bao giờ.
”
Giang Đình âm thầm đắc ý, đó là đương nhiên rồi, ở xã hội hiện đại, cà chua được gọi là bá chủ ẩm thực, có thể đấu võ đài khẩu vị với vị cay tê.
Chu Đông nói: “Chỗ ta còn mấy trái cà chua, ngày mai ngươi lại nấu món này, ta cho cậu của ta nếm thử.
”
Giang Đình gật đầu: “Không thành vấn đề, vậy tôi đi về trước đây.
”
Chu Đông xua tay nói: “Được, cho cậu cái sọt kia, cứ vác về đi.
”
Sau khi Giang Đình nói cảm ơn thì cõng một sọt đồ đi ra khỏi doanh trướng, lúc này trời đã tối đen, một vài người trong đầu bếp doanh đang bận rộn dọn dẹp vệ sinh.
Lúc cô trở về doanh trướng của mình thì trùng hợp Tạ Ninh đang để trần nửa người trên, chỉ mặc một cái quần, quấn khăn lông đi vào trong.
Hôm nay là Tạ Ninh cho heo ăn giúp Giang Đình, sau khi ăn xong anh ta đi ra sông tắm rửa, buổi tối ngoài sông đông người, khắp xung quanh toàn là đám đực rựa cởi trần đi tới đi lui.
“Giang Đình về rồi à! Anh cười cái gì đấy?” Tạ Ninh khó hiểu, cúi đầu nhìn bụng của mình, vỗ vỗ: “Ôi chao, vào quân doanh là gầy đi ngay.
”
Tần Quyết và Hà Kính cũng đi tắm rửa, lúc này Tần Quyết đang đỡ Hà Kính trở về.
Giang Đình lấy đồ trong sọt ra, bày hết lên bàn.
“Tiền của mọi người đưa tôi đã tiêu hết rồi.
”
Thậm chí còn chẳng đủ cho tôi mua nữa ấy chứ.
Tạ Ninh kích động lật xem: “Thịt heo, bột mì, cà chua, miến! Chà, nhiều đồ ăn ghê, có thể ăn được rất lâu!”
Tần Quyết mặc quần áo vào, hiền hòa cười nói: “Vất vả cho anh rồi Giang Đình, anh ăn cơm chưa, bọn tôi có chừa cho anh một bát cơm đó.
”
“Tôi ăn rồi, cảm ơn anh Tần.
” Giang Đình xách miếng thịt heo kia, nói: “Miếng thịt này tốn sáu mươi lăm văn, còn mấy trái cà chua kia là sáu mươi văn…”
Tạ Ninh vội vàng nói: “Không cần báo giá đâu, đều là người một nhà, đương nhiên chúng tôi tin anh rồi.
”
Tần Quyết và Hà Kính cũng tán đồng quan điểm của Tạ Ninh.
Lần này ba người họ góp tiền, còn Giang Đình góp sức, không cần góp tiền, mà chủ yếu là cô cũng không có tiền.
Giang Đình cười nói: “Được, trưa ngày mai nấu món thịt này đi, để lâu sẽ hư mất, các anh muốn ăn món gì?”
Đám người Tạ Ninh tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ậm ừ cả buổi trời vẫn không thể nhớ nổi tên cụ thể của món ăn, xưa giờ chẳng phải là thái thịt thành từng miếng rồi nấu chín cùng các món khác là ăn được rồi sao?
Mấy người bọn họ tự nhận mình đều là người quê mùa, chưa từng đến quán rượu lớn, không thể nào biết những món ăn ở đó chế biến ra sao, nên chẳng thể miêu tả được.
Giang Đình suy nghĩ ra một cách, nói: “Hay là tôi lên thực đơn nhé, rồi các anh gọi món? Vừa hay hôm nay có rất nhiều lính bếp mời tôi giúp đỡ nấu cơm, sau này cũng để họ gọi món luôn.
”
Cô hy vọng có thể phát triển được cách kinh doanh này, vậy thì cô ở đầu bếp doanh có thể như cá gặp nước, không những được cơm ngon rượu say mà còn có thể kiếm tiền, cho dù không đến phòng bếp nhỏ, cũng coi như thực hiện được nguyện vọng của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...