“À, cái này là do cậu của tôi đưa đó, tôi không phải trẻ con hay phụ nữ, nếu cậu thích thì cứ cầm đi ăn đi.
”
Giang Đình không khách sáo nhận lấy, cô ôm bình, ngẫm nghĩ, nói: “Vậy tôi sẽ làm cho anh một món ăn kinh điển, cà chua xào trứng gà?”
“Món ăn kinh điển?” Chu Đông vừa nghe đã thấy thèm, trong đầu lóe lên đủ loại thịt cá được nếm trong thời gian về thăm nhà hai năm một lần.
Cuộc sống trong quân doanh gian khổ, cho dù là tướng lĩnh cao cấp thì thức ăn cũng thua những gia đình địa chủ bình thường ở Trung Nguyên và Giang Nam.
Tuy phòng bếp nhỏ có tiêu chuẩn cao hơn, nhưng đầu bếp đều là đám đàn ông tay chân thô kệch, là người cầm binh khí ra trận giết địch, không có ai từng học nghề đầu bếp.
Đồ ăn được nấu ra chỉ nằm trong phạm vi không khó ăn, còn muốn nói tinh tế, ngon miệng, vậy thì thua xa.
Chẳng qua Chu Đông có hơi do dự: “Là món chính à? Vậy có lâu quá không?”
Giang Đình nói: “Không đâu, không quá mười lăm phút, anh đi lấy cơm về là thức ăn đã nấu xong rồi.
”
Chu Đông nghe vậy yên tâm, xoa tay trông ngóng nói: “Vậy có cần tôi chuẩn bị cái gì không, tôi hỗ trợ ngươi?”
“Không cần không cần, món này rất đơn giản.
”
“Rất đơn giản mà gọi là món ăn kinh điển à?”
Giang Đình vừa cầm hai trái cà chua vừa cầm bốn quá trứng gà, cảm thán: “Kinh điển, rất là kinh điển.
”
Ở kiếp trước, đây chính là món cơm nhà không ai không biết, không ai không hiểu.
Thấy cô tự tin như vậy, Chu Đông quay đi múc cơm.
Giang Đình rửa sạch nồi, bát và chậu, sau đó lưu loát thái cà chua thành hạt lựu, đánh tan trứng gà.
Cô cho dầu vào chảo, đổ trứng gà đã đánh tan vào, sau khi chiên phồng lên thì đánh cho trứng nhừ ra, múc ra ngoài rồi cho cà chua đã thái hạt lựu vào xào đến khi cà chua ra nước sệt lại.
Sau đó cho trứng gà đã nhừ, nêm chút muối và gia vị.
Cuối cùng thêm chút nước, lại cho thêm chút đường cát trắng, hầm lửa nhỏ thêm một lúc nữa, để cà chua và trứng gà hoàn toàn thấm đẫm vào nhau.
Đường cát trắng này chính là linh hồn, nếu như không đủ ngọt thì sẽ khiến vị cà chua át mất, món ăn sẽ không còn hoàn mỹ nữa.
Lúc Chu Đông bê hai bát cơm về, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi chua chua ngọt ngọt, quyến rũ đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Anh ta dừng bước, tạm thời không vội về mà gân cổ lên kêu: “Lão Lưu, lão Lưu à, tối nay ông ăn món gì thế?”
“Lão Lý ăn gì chưa?”
“Anh Ngô ăn cơm chưa? Ăn đồ ăn ở phòng bếp lớn hả, ôi chao anh xem anh kìa, đến đến một miếng thức ăn kèm cũng không có, tội nghiệp ghê.
”
“Tôi á? Tôi ăn tiệc lớn đấy, Giang Đình nấu cho tôi, Giang Đình à, chính là người làm bánh hẹ đó…”
“Im miệng! Cút mau!”
Chu Đông bê bát chật vật chạy về, chỉ sợ chạy chậm một chút sẽ bị một lính bếp khác đè xuống đất đấm cho bầm dập.
Vừa đúng lúc Giang Đình múc cà chua xào trứng gà ra, mang nồi đi rửa.
“Anh Đông, đồ ăn đã nấu xong rồi.
”
Chu Đông vừa nhìn thấy bát đồ ăn vàng đỏ lẫn lộn thì nét mặt trông mong đã pha chút thất vọng, trong mắt anh ta, đồ ngon đều phải có thịt cá, còn cái quả đỏ thẫm kia xào với trứng gà thì có gì mà ngon chứ?
Chẳng qua ngửi mùi đúng là rất thơm, anh ta quyết định cho nó một cơ hội.
Giang Đình nói: “Hôm nay chỉ nấu món đơn giản thôi, ngày mai tôi sẽ giúp anh xử con gà béo kia, để cả đêm sẽ không hư.
”
Chu Đông trả cho cô năm mươi văn tiền công, đủ mua được hai cân thịt heo.
Quân lương một tháng của cô chỉ có sáu trăm văn, chỉ nấu một món trứng gà xào cà chua thì quá có lệ, cho nên cô quyết định ngày mai sẽ nấu một bữa nữa.
Chu Đông nghe nghe vậy thì hài lòng, gọi cô ngồi xuống ăn cơm: “Nào nào nào, ngồi đi.
”
Giang Đình cũng đã đói bụng từ lâu, không câu nệ nữa mà ngồi xuống, mỗi người bê một tô cơm lên, gắp hai đũa cà chua trứng gà cho vào bát rồi bắt đầu lùa cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...