Sau đó đến quầy thịt mua hai cân thịt, lại mua thêm chút cà tím, đậu cô ve, dưa leo gì đó ở quầy hàng, rồi đi dạo thật lâu cuối cùng đã tìm được chỗ bán cà chua.
Cà chua rất đắt, ba mươi văn tiền một cân, còn đắt hơn thịt heo tận năm văn.
Nhưng mà ai biểu nó ăn rất ngon làm chi, hu hu, Giang Đình cố nhịn đau mà mua hai cân.
Chu Đông tò mò nói: “Loại quả này vừa đắt quá trời vừa lại ăn không ngon cho lắm, cậu mua nhiều như vậy làm gì thế?”
Giang Đình nói: “Nấu chín nó ăn ngon hơn ăn sống nhiều, đúng rồi, không phải anh muốn tôi nấu cơm cho anh sao? Anh muốn ăn món gì?”
Chu Đông xoa đầu suy nghĩ: “Cậu hỏi bất thình lình thế này tôi không thể nào nghĩ ra được, không phải cậu nói cái này ăn ngon à, vậy tôi cũng mua hai cân.
”
Hai người mua hết cà chua ở quầy hàng.
Bọn họ tay xách túi lớn túi nhỏ, nhưng phần lớn đồ trong tay Chu Đông là xách giúp Giang Đình, cuối cùng anh ta thật sự không chịu được nữa, bỏ ra năm mươi văn tiên mua sọt để giải phóng cho đôi tay của mình.
Giang Đình vừa đi vừa vui mừng, không thể ngờ được rằng đồ ăn bày bán ở chợ rất nhiều, chỉ là có vài món có lẽ vừa được truyền vào Đại Dĩnh, hoặc là ít trồng, hoặc khó trồng nên giá cả rất cao.
Cô nhanh chóng mua thêm vài cân khoai tây, mà khoai tây có giá gần hai mươi văn một cân, làm Giang Đình tiếc đứt ruột.
Cô thấy cái này cũng muốn mua, cái kia cũng muốn mua, nhưng mà tài lực lại không đủ, chỉ có thể cố nhịn.
Cuối cùng Chu Đông vung tay lên, mua một con gà mập ú mất hai trăm văn, rồi kéo Giang Đình đang lưu luyến đi về.
Chu Đông lăn lộn ở quân doanh nhiều năm như vậy, trong tay có dư chút tiền, còn Giang Đình lại không giống thế.
Bây giờ cô chính là một tên “quỷ nghèo hàng real”, tiêu đồng nào phải nhớ kỹ đồng đó, trở về còn phải báo cáo lại cho đám người Tạ Ninh nữa.
Lúc đi về nơi đỗ xe bò, lão Vương đã sớm ăn uống no say chờ bọn họ, thấy hai người trở về, ông ta nhả ra một vòng khói: “Sọt, Chu Đông mua à?”
Chu Đông thở dài một tiếng, rồi đặt mạnh cái sọt lên xe bò: “Cậu giỏi lắm Giang Đình, đã lâu rồi ông đây không làm việc cho người khác, tốt nhất là cậu phải nấu ra món ăn khiến tôi hài lòng đó.
”
Giang Đình cười, nói: “Vất vả cho anh Chu rồi, anh Chu vừa đẹp người vừa tốt bụng, anh minh thần võ.
”
Chu Đông nhíu mày, sao anh ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai vậy.
Chờ đến khi mọi người tập trung đông đủ, tất cả đặt đồ lên xe, rồi bắt đầu đánh xe bò trở về.
Thời gian đi về chậm hơn lúc đi rất nhiều, bởi vì phía sau chở quá nhiều đồ, đám lính bếp phải nhảy xuống xe bò đi bộ, để con bò kéo xe nhẹ hơn một chút, những lúc đi lên sườn núi còn phải giúp đỡ đẩy xe.
Đoàn người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, lúc trở về quân doanh thì đã là chập tối.
Bầu trời một màu đỏ cam, ánh chiều tà chiếu khắp thảo nguyên, chiếu rọi trên mặt sông, trên doanh trai, tựa như là mạ một lớp vàng lên thế giới này, vừa an tĩnh vừa bình yên.
Đầu bếp doanh đang bận rộn đưa đồ ăn đến các đại doanh để chia cơm cho các tướng sĩ.
Đám người Giang Đình khiêng đồ xuống, Chu Đông nôn nóng véo cô một cái: “Này, đừng chạy, tối nay nhớ nấu cơm cho tôi đấy.
”
Giang Đình đảo mắt, cười nói: “Nhưng mấy ngày sắp tới tôi sẽ không lên trấn nữa, sẽ không cần anh xách đồ giúp.
”
Chu Đông nhíu mày, hào sảng nói: “Vậy tôi trả tiền công cho cậu được không? Năm mươi văn một lần?”
Giang Đình lập tức đồng ý: “Được thôi!”
Cô đã có ý định kiếm tiền từ lâu rồi.
Chu Đông đưa cô đến doanh trướng của anh ta, chỉ vào đống nguyên liệu nấu ăn nói: “Hôm nay trời đã tối rồi, cũng đừng nấu món chính làm chi, cứ làm mấy món đơn giản sở trường của cậu là được.
Cậu cứ xem rồi nấu đi ha, cơm thì có đầu bếp doanh nấu rồi, tôi sẽ đi múc hai bát.
”
Giang Đình xem xét, rồi phát hiện thức ăn của Chu Đông không khác gì lão Vương lắm, đều chỉ có gia vị cơ bản.
Chỉ là không ngờ anh ta lại có một bình đồ quý là đường cát trắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...