Lão Vương cũng vừa xuống giường, đưa cô đi đến trước đầu bếp doanh, ở đó đã có mấy chiếc xe bò tụ tập sẵn, mười mấy lính bếp đã lục tục tới.
Mọi người cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nhảy lên xe bò, bắt đầu xuất phát.
Trấn cách quân doanh tầm hai mươi dặm đường, phải ngồi xe bò mất một canh giờ, cho nên cứ cách ba ngày đầu bếp doanh sẽ đi mua hàng một chuyến.
Xe bò chậm chạp di chuyển, mọi người lại bắt đầu tán gẫu.
Giang Đình im lặng ngồi bên cạnh Lão Vương, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, dù sao bây giờ cô chính là người đi cửa sau, tốt nhất đừng khiến người khác phản cảm.
Nhưng lúc này, đột nhiên có người cất giọng sang sảng: “Cậu là Giang Đình à?”
Giang Đình giật thót, chẳng lẽ cô không nói không rằng mà cũng có người muốn kiếm chuyện sao?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông lực lưỡng đang nói chuyện kia: “Đúng vậy, chào đại ca.
”
Người đàn ông lực lưỡng đánh giá cô, đột nhiên nói: “Tôi cũng muốn ăn bánh hẹ!”
“Xì, không có tiền đồ” Lão Vương ngậm điếu thuốc lá trong miệng, cười phá lên, vì thế mà khiến bản thân bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
Giang Đình nhanh nhẹn đưa tay vỗ lưng ông ta.
“Khà khà, đáng đời lắm lão Vương à, ai bảo ông không cho tôi ăn bánh hẹ.
” Người đàn ông cao to kia bày ra nét mặt sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
Lão Vương đưa tay chỉ vào mặt anh ta, khó khăn lắm ông ta mới lấy lại nhịp thở bình thường: “Chỗ đó còn chẳng đủ cho mấy ông bạn già của tôi, cậu là cái thá gì chứ, tránh sang chỗ khác đi.
”
Người đàn ông lực lưỡng nhìn về phía Giang Đình, đắc ý nói: “Giang Đình, cậu nấu cơm cho lão Vương, ông ta hứa cho cậu lợi ích gì? Dẫn cậu lên trấn à? Thế cậu làm cơm cho tôi đi, tôi cũng có thể dẫn cậu lên trấn.
”
“Tôi cũng có thể tôi cũng có thể!” Lính bếp ngồi bên cạnh nói leo.
Có thể trở thành lính bếp đi mua sắm thực phẩm, chắc chắn phải là người có uy tín và danh dự trong đầu bếp doanh, hoặc đã từng là tướng lĩnh, hoặc bây giờ là họ hàng của võ tướng.
Cuộc sống của họ thoải mái hơn các binh lính bình thường nhiều.
Lão Vương hút thuốc, chỉ cười mà không nói gì.
Giang Đình nói: “Nếu tôi thường xuyên đi lên trấn thì cũng không hay lắm, người khác sẽ nói ra nói vào.
Ôi chao, với lại lần này tôi còn phải mang đồ cho năm người, một lát nữa có khi sẽ rụng tay mất thôi.
”
“Sao cậu lại không nói cậu được lợi lộc thế nào? Mang có một lần mà thu tận năm mươi văn.
”
“Giang Đình, bọn tôi mang giúp cậu, không thu tiền.
”
Giang Đình cười nói: “Được đó, vậy khi nào các đại ca có gì cần nhờ cứ gọi tôi, chỉ cần tôi rảnh đều sẽ giúp.
”
Cơ hội tốt đã đưa đến cửa, sao cô bỏ lỡ cho được chứ.
≧◔◡◔≦
Hành động của cô cũng được coi như một biến tướng của ôm chân.
Những người khác thấy Giang Đình tốt tính, dễ thương lượng, diện mạo cũng tuấn tú, không khỏi thích cô hơn.
Đám người cười cười nói nói, khi sắc trời sáng lên cuối cùng họ cũng đến trấn gần nhất.
Yến Tử Khê nằm ở chân núi Mạc Kim.
Hạ gia quân đóng quân tại đây, một là vì phải tuần tra biên giới, hai là vì bảo vệ cho nhiều thế hệ bá tánh lân cận núi Mạc Kim.
Chỉ cần là nơi có núi, có nước thì sẽ có người dân tụ tập sinh sống, bá tánh nơi này sống bằng nghề trồng trọt và chăn nuôi, sau khi bốn trấn quan trọng ở phương Bắc rơi vào tay giặc thì có rất nhiều bá tánh dìu già dắt trẻ chạy nạn đến đây.
Bởi vậy ngoại trừ biên thành ra, nơi này chính là nơi có dân cư đông đúc nhất, nói là trấn, nhưng mà còn đông người hơn cả thành trì.
Quân doanh và một ít thương hộ hợp tác lâu dài, khi đến thì cứ đánh xe ra sau cửa hàng, ông chủ đã chuẩn bị đồ xong từ sớm, cứ chuyển lên xe bò là được.
Thương hộ nơi này không thể vận chuyển hàng đến tận nơi, đây là mệnh lệnh của Chỉ huy sứ Hạ Vân Sâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...