Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


​Trong phòng ngoài trừ chỗ ngủ ra thì chỉ còn lại một cái bàn lớn, mọi người chất bao quần áo lên bàn, sau đó nằm lên chăn ngủ thiếp đi.

Mấy ngày nay tất cả mọi người chạy ngược chạy xuôi nên đã mệt muốn chết, cuối cùng thì cũng tới được đích nên cảm giác cả người thả lỏng, nhanh chóng kiệt sức.

Giang Đình ngửi chăn của mình, cũng may là không có mùi lạ, chỉ đơn giản là mùi mồ hôi và nấm mốc, mùa hè nên không đắp chăn cũng không sao.

Cô dùng chăn làm đệm rồi nằm lên trên.

Khổng Tiêu yên lặng nằm bên cạnh cô, dường như đang ngủ.

Giang Đình đáng giá doanh trướng này, nó được làm bằng khung gỗ và tre, mái và tường làm bằng vải dày, trông hơi giống một cái nhà bạt và cũng giống lều dã ngoại của đời sau.


Chẳng qua lại cả doanh trướng trông rất cũ nát, trong không khí còn có mùi khó chịu.

Cửa sổ không lớn, cỡ đầu người, không có lợi cho việc lưu thông không khí.

Trong doanh trướng vang lên tiếng ngáy, Giang Đình cũng hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc xong, bên ngoài trời bắt đầu mưa to rơi lộp độp trên nóc lều, sắc trời càng lúc càng tối, các tướng sĩ truy đuổi người Bắc Nhung vẫn chưa trở về, đương nhiên cũng không có ai quan tâm đến đám tân binh bọn họ.

Khi trời tối, mưa vẫn không ngừng rời, nên những người đói bụng lấy thức ăn mang theo trong túi ra và bắt đầu ăn.

Giang Đình cảm thấy khó chịu, suốt đường dựa vào việc săn bắn, cô vốn tưởng rằng đến quân doanh sẽ có đồ ăn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ như vậy.

Trong bao quần áo không còn chút thức ăn nào, thứ duy nhất Khổng Tiêu mang theo chỉ là một ít dưa chua, hai người lấy dưa chua ra ăn, uống rất nhiều nước để đệm bụng.

Sáng sớm ngày tiếp theo trời đã ngừng mưa, bên ngoài doanh trướng vô cùng lầy lội, các tân binh xếp hàng đi vệ sinh và múc nước rửa mặt.

Bên ngoài đại doanh có một nhánh sông lớn bắc qua, nước được dùng trong đại doanh chủ yếu đến từ nhánh sông này, nếu muốn tắm rửa bơi lội thì phải ra ngoài sông lớn để tắm.

Trong doanh địa trống rỗng, có thể thấy được nhóm lão binh cả đêm vẫn chưa về, dù là các tân binh vừa mới đến vẫn chưa có nhiều tình cảm với nhau nhưng cũng không nhịn được mà lo lắng cho bọn họ.


Giữa trưa, họ đã có cơm ăn, một số tiểu binh nâng mấy thùng lớn vào trong doanh trại của tân binh, từng tân binh cầm bát xếp hàng lấy đồ ăn.

Món chính là cháo gạo lứt, kèm theo một số thứ có màu xanh kỳ lạ.

Giang Đình thấy thế thì hơi sững sờ, theo bản năng nghĩ đến một thứ: Thức ăn cho heo.

"Này, cuối cùng thì có ăn hay không?" Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, người lấy cơm không kiên nhẫn gõ cái muỗng lớn.

Giang Đình khôi phục lại tinh thần, nhíu mày, chuyển bát của mình qua, quyết đoán nói: "Ăn.

"Nếu đây là “cuộc sống hoang dã” thì cô còn mong đợi cao xa gì nữa, cô là người đã từng trải qua thời tận thế, có khó khăn gì mà chưa từng nếm trải đâu chứ, trong lúc làm nhiệm vụ còn có khi năm ngày liền cô chẳng có cơm mà ăn.

Tuy rằng đó là giai đoạn đặc biệt, dù đa phần thời gian, thức ăn của cô rất tốt, mấy năm sau khi xuất ngũ cô đã sống rất thoải mái, cũng không phải là không thể thích ứng được! Không, nghĩ đến những ngày sau này đều phải ăn đồ ăn này, cô thật sự không thích ứng được.


Người lấy cơm nhận bát của cô, lấy cho cô hơn nửa bát cháo rồi cầm một bát cháo "đồ ăn cho heo" đưa lại cho cô: "Tiếp theo tiếp theo.

"Vẻ mặt của Giang Đình không chút thay đổi, bưng bát quay vào trong doanh trướng rồi ngồi xuống, Khổng Tiêu cũng nhanh chóng đi vào, bưng bát cẩn thận uống một ngụm hỏi cô: "Sao anh chưa ăn vậy?"Giang Đình nói: "Cậu cảm thấy hương vị như thế nào?""Hả! " Khổng Tiêu dừng lại, nói một cách mơ hồ: "Cũng được.

"Nàng cầm bát tiếp tục ăn, không có biểu hiện không ổn nào.

Giang Đình yên tâm, cũng ăn một miếng cháo, tuy rằng không biết bên trong gạo lứt có chứa gì, ăn có hơi nghẹn trong họng, nhưng vẫn có thể cho vào miệng được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui