A Sơ cố gắng suy nghĩ về hình ảnh hiện lên trong đầu, nhưng dù anh có gượng nhớ thế nào đi nữa, mọi thứ vẫn chỉ là một hình ảnh lóe qua, không thể xâu chuỗi được điều gì.
Khi đó anh mấy tuổi, là lúc học mầm non, tiểu học, hay đã lên cấp II rồi?
Anh ở thành phố nào? Là ở đây sao? Anh cố gắng nhớ đến hình ảnh đường phố kiến trúc trong mảnh ký ức vụn kia, nhưng cũng chỉ phí hoài công sức.
Còn tiệm bán cổ vịt kia thì sao? Tên là gì? Anh muốn nhìn bảng hiệu, nhưng rốt cuộc ký ức cũng không phải là hiện vật, không thể đem chi tiết phóng to ra mà xem xét.
A Sơ không ngừng gặm cổ vịt, môi rát, đầu lưỡi đau như nứt toạc, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng không hề có ý định dừng lại. Bởi vì hương vị cổ vịt này giúp anh tìm lại được chút hồi ức, ăn nhiều thêm một miếng, biết đâu lại nhớ nhiều thêm một phần?
Mễ Lộ nấu món cổ vịt cay này, chính là để A Sơ phát tiết. Cắn, xé, liếm, mút, những động tác đó, có thể giải tỏa áp lực của bản thân. Cô bỏ rất nhiều gia vị, so với cổ vịt cay bình thường còn cay gấp mấy lần, chỉ cần cắn một miếng, sẽ không nhịn được nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Cô đại khái cảm thấy A Sơ trong lòng dù có khó chịu, cũng nhất định không khóc lóc. Cho nên giúp anh có cơ hội phát tiết một chút, khóc xong trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là bộ dạng của anh hiện tại, khiến Mễ Lộ có điểm ngoài dự kiến, cô hơi bị dọa sợ. Trơ mắt nhìn đĩa cổ vịt đã mất đi phân nửa, anh vẫn chưa có ý định dừng lại, cô vội vàng duỗi tay ngăn cản: ''A Sơ, đừng ăn nữa, nhiều đồ cay như vậy, dạ dày chịu không nổi đâu.''
Bị cô ngăn cản A Sơ mới chịu dừng lại, rốt cuộc không ăn nữa-- ban đầu anh còn dùng đũa gắp ăn, sau đó liền trực tiếp dùng tay mà cầm-- anh rửa tay sạch sẽ, yên lặng đi về phòng.
Mễ Lộ lo lắng nhìn cửa phòng đóng kín của anh, cô nghĩ biện pháp dùng món cay phát tiết này, có lẽ không mấy hiệu quả.
Hiện giờ trong nhà Mễ Lộ chỉ có máy đánh trứng bằng tay, nhưng động tác cô thuần thục, toàn bộ phần cánh tay đều dùng sức, máy đánh trứng xoay nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn dư ảnh màu bạc. Lòng đỏ trứng không ngừng va chạm dưới động tác đánh đều, càng lúc càng đặc sệt. Đổ nước cùng đường cát vào trong nồi để nấu nước đường, bật lửa để nước cho đến khi sôi trào.
Đường trắng từ trong bao đổ ra, nhanh chóng hóa thành một sợi dây mỏng, lấp la lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, rơi vào trong nồi nước. Nước đường ùng ục sủi bọt, không ngừng giải phóng mùi hương ngọt ngào vào không khí.
Chờ đến khi nước đường sôi hoàn toàn, Mễ Lộ tắt lửa. Cho từ từ một phần lòng đỏ trứng đã đánh xong vào nước đường, phần còn lại tiếp tục đánh, ước chừng 7-8 phút, lòng đỏ bông lên. Lúc này hỗn hợp trứng cùng nước đường cũng đã nguội bớt, ấm như nhiệt độ lòng bàn tay.
Hỗn hợp sau khi nguội xong, cho vào một tô thủy tinh lớn. Tô khác đựng phô mai mascarpone, dùng máy đứng trứng đánh cho mịn ra, mềm xốp tột đỉnh.
Mễ Lộ trộn hỗn hợp trứng cùng nước đường chung với phô mai mascarpone. Cô tách những miếng gelatin mỏng ra, ngâm trong nước lạnh, sau đó chắt nước đi, đun cách thủy cho đến khi hòa tan hẳn, rồi đổ vào hỗn hợp phô mai, khuấy đều. Kem béo động vật (whipping cream) hoàn toàn khác với kem béo thực vật (creamer), khi đánh lên sẽ mềm và tạo bông, ngay khi kết cấu vừa được hình thành, mùi thơm ngậy đã theo đó tỏa ra. Sau khi cho tất cả vào với nhau, dùng muỗng gỗ khuấy mạnh, hỗn hợp dần khắng khít lại, quyện lẫn vào nhau.
Rượu rum vàng rót dần vào cà phê espresso Ý, tạo thành hỗn hợp cà phê rượu. Mễ Lộ đã lâu không làm bánh ngọt, mấy nguyên liệu này đều được mua ở siêu thị hàng hóa nhập khẩu gần đây, giá cả đắt hơn nhiều so với mua trên mạng. Cũng may bây giờ cô đã tiết kiệm được một ít tiền, không đến mức là mua không nổi.
Cô lấy một miếng bánh sampa, chấm vào hỗn hợp cà phê rượu, sau đó đem lót dưới đáy khuôn bánh, từng miếng từng miếng một, nhanh chóng phủ đầy khuôn, sau đó đổ phân nửa hỗn hợp phô mai mascarpone vào trong khuôn. Cô tiếp tục lót một lớp sampa chấm cà phê rượu lên, rồi đổ nửa còn lại lên trên cùng.
Mễ Lộ cẩn thận đem bánh cất vào tủ lạnh, tính toán thời gian một chút, sáng mai sẽ lấy nó ra.
Ngày hôm sau Mễ Lộ dậy sớm, lấy bánh ra khỏi tủ lạnh, phô mai đã đông lại, dễ dàng lấy ra khỏi khuôn. Bề mặt kem mang màu vàng nhạt nguyên chất, rải bột cacao nâu lên trên, sau đó dùng bánh sampa trang trí xung quanh--
Tiramisu đã xong.
Mễ Lộ cắt bánh thành những khối nhỏ, cẩn thận đặt lên bàn ăn.
Dùng đồ cay để phát tiết không hiệu quả, không biết A Sơ ăn được đồ ngọt tâm tình có khá lên chút nào không.
Với những dụng cụ hiện có, tiramisu là món tráng miệng ngọt ngon nhất Mễ Lộ có thể làm.
Cô nhớ rõ trước kia sư phụ từng nói, tiramisu là niềm may mắn đối với việc làm bánh Tây tại nhà. Bởi vì món tráng miệng ngọt này, so với những loại bánh cao cấp khó làm, đã chân chính mà tồn tại trong gian bếp của những gia đình bình thường.
Mễ Lộ khi đó cũng không hiểu lắm, bởi người yêu thích làm bánh đương nhiên sẽ có đầy đủ dụng cụ tại nhà, còn những ai không có điều kiện, cũng hoàn toàn có thể tận hưởng hương vị phương Tây này tại các tiệm bánh bên ngoài. Về việc những gia đình bình thường có thể làm ra bánh ngọt cao cấp hay không, cô thấy cũng không mấy quan trọng.
Nhưng giờ đây cô đã có thể hiểu được tâm tình của sư phụ, rất nhiều thời điểm-- khi người thân của bạn buồn bã, hay cả nhà muốn cùng nhau chúc mừng một dịp nào đó, hay kỷ niệm mỗi năm chỉ có một lần-- cảm giác tự mình làm một phần bánh ngọt hương vị ngon không kém gì nhà hàng đương nhiên không giống với việc đặt mua bên ngoài.
Tự mình làm, sẽ cảm nhận bản thân hòa mình vào, tựa như là một phần của món ăn. Ít nhất là đối với Mễ Lộ mà nói, trong lòng cô sẽ dễ chịu đôi chút.
A Sơ vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ, cùng tâm trạng ngày trước hoàn toàn khác biệt. Anh xưa nay vốn không phải người hay hối hận, oán trách, hệ thống tra không ra dữ liệu về anh, anh cũng đâu thể làm gì được.
Nhưng mảnh ký ức nho nhỏ kia, anh không thể không nắm chặt. Nếu đã có thể nhớ hình ảnh thứ nhất, thì hẳn là cũng có thể nhớ ra cái thứ hai, thứ ba,.. đem tất cả dần dần xâu chuỗi lại, ắt có thể phục hồi trí nhớ?
Anh muốn nhớ lại thật nhiều, nhưng hiển nhiên không thể hoàn toàn trông đợi vào ý trời được. A Sơ quyết định đi khám bác sĩ, hơn nữa còn muốn đi bệnh viện tốt nhất, khám bác sĩ tốt nhất, xem bọn họ có biện pháp gì không.
Cho nên anh cần tiền.
Mà tình huống trước mắt, chỗ để anh kiếm tiền, chỉ có Gạo Thật Thơm. 10% lợi nhuận của tiệm là thuộc về anh, chỉ cần tiệm ngày càng kiếm được nhiều tiền, anh liền có thể tiếp thu phương pháp trị liệu tốt nhất.
Việc cấp bách, chính là làm cho Gạo Thật Thơm kiếm được nhiều tiền hơn.
Toàn bộ buổi tối, A Sơ đều suy nghĩ cặn kẽ, trong đầu hình thành mấy phương án. Anh đang định cùng Mễ Lộ nói chuyện, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy trên bàn có một miếng tiramisu đặt trong đĩa sứ trắng.
Trong lòng anh ấm áp, Mễ Lộ tâm tư đơn giản lại lương thiện. Lúc trước cô làm món cổ vịt cay, anh liếc mắt liền nhìn thấu dụng ý của cô, là muốn anh ăn thật cay, để khóc cho hết nước mắt, phát tiết xong tâm tình sẽ khá hơn một chút. Nhìn thấy anh vẫn rầu rĩ không vui, liền làm bánh ngọt.
Được người khác quan tâm như vậy thật là tốt, A Sơ nghĩ thầm. Nếu mình không nhanh chóng phấn chấn lên, khiến Mễ Lộ lo lắng, thì quả thật không nói nổi nữa.
A Sơ ăn một muỗng, thay vì múc muỗng thứ hai, anh chậm rãi nhấm nháp vị ngon trong miệng.
Tiramisu mang theo hương cà phê rượu, trên cùng là một lớp bột cacao mỏng, phía dưới nồng đậm phô mai, kem, ở giữa trông như bánh mousse chocolate. Một muỗng vừa rồi, thơm, mịn, ngọt, béo ngậy, kết cấu bên trong tựa như cảm xúc biến hóa. Hương vị cũng không phải thuần ngọt, bởi vì có bột cacao, nên thoảng qua khoang miệng một vị đắng nhẹ.
Kem bơ màu vàng nguyên chất, rải bên trên là màu nâu cacao, múc thêm một muỗng, lại nhiều thêm chocolate thẫm màu; tiramisu mang màu sắc hài hòa, một sự biến hóa tinh tế. Nhẹ nhàng múc một muỗng để vào bên trong miệng, độ mát lạnh vừa vặn, chính là mát nhưng không buốt răng, trong miệng sảng khoái không nói nên lời. Chất kem béo độc đáo, hơi dính, bao bọc lấy môi, lưỡi, răng, từ từ nuốt xuống, trong cổ có vị ôn nhu ngọt ngào, lan dần ra khắp cơ thể.
Hương cà phê đắng chát, hỗn hợp trứng và đường, vị ngọt rượu thuần khiết, chocolate thơm nồng, bánh sampa dày đặc, kem phô mai ngào ngạt, bột cacao khô mát... Chỉ dùng không đến mười nguyên liệu, đã có thể tạo ra vị ngọt phức tạp, tầng tầng lớp lớp đan xen nhau, khiến người khác muốn khám phá đến tận cùng.
A Sơ vốn cho rằng buổi tối hôm qua mình đã suy nghĩ thông suốt. Nhưng sau khi ăn tiramisu xong, anh mới biết rằng, tâm tình bình tĩnh là một chuyện, còn vui vẻ hay không, lại là chuyện khác. Tâm trạng của anh hiện tại so với trước khi ăn bánh đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu vừa rồi chính là trời âm u sắp mưa, thì giờ đây đã quang mây tạnh gió.
Mễ Lộ nhìn anh múc muỗng tiramisu cho vào miệng, biểu tình nháy mắt liền trở nên kinh diễm, trong lòng vui vẻ thấy rõ. Hiển nhiên là anh thích tiramisu mà cô làm, mặt mày hôm nay đã giãn ra rất nhiều, thật may là anh thích, bằng không cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào nữa.
Quả nhiên sư phụ nói không sai mà, đồ ăn ngon, vĩnh viễn có thể chữa lành những trái tim buồn bã.
A Sơ tuy rằng biết tài nấu ăn của Mễ Lộ tốt, nhưng lần này vẫn bị cô làm cho chấn động một phen. Có thể nấu ra món ăn mang năng lượng tích cực, khiến người khác thay đổi tâm tình như vậy, đã không phải là điều chỉ cần chăm chỉ tập luyện là có được, mà còn cần thiên phú nữa.
Một người giỏi giang trời phú như vậy, không nên mỗi ngày chỉ ở tiệm cơm bán cơm hộp 50 đồng, mỗi tháng cũng chỉ tiết kiệm được chút ít, đau đầu nhức óc vì khoản nợ mấy chục vạn.
''Mễ Lộ, chúng ta hợp tác đi.'' Đây là lần thứ hai anh ra đề xuất hợp tác với cô, hiển nhiên lại mang hàm nghĩa khác so với lần đầu tiên.
''Em chỉ cần làm ra món ăn ngon, tôi sẽ chịu trách nhiệm bán chúng ra với cái giá tương xứng.''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...