Mỹ Thực Giang Hồ


Bảy rưỡi sáng, Vương Giai Kỳ đang chuẩn bị bữa sáng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vương Giai Kỳ đoán chắc là Tô Lam Lam tới vội buông đồ trên tay xuống chạy ra mở cửa.
"Sao bà tới sớm thế? Còn tận nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn."
Bởi vì nhà Vương Giai Kỳ khá gần khách sạn Vận Thành nên Vương Giai kỳ và Tô Lam Lam quyết định hẹn nhau ở nhà Vương Giai Kỳ lúc tám giờ.

Không ngờ mới bảy giờ rưỡi, Tô Lam Lam đã có mặt tại nhà Vương Giai Kỳ.
"Sớm muộn cũng phải đến mà.

Không lẽ bà đang làm cơm cuộn?" Tô Lam Lam hít hà, nhìn chằm chằm vào cuộn cơm trên bàn bếp hỏi.
"Muốn ăn à?"
"Kỳ à!" Tô Lam Lam kéo tay áo Vương Giai Kỳ lấy lòng.
"Được rồi.

Cho bà một nửa." Vương Giai Kỳ bất đắc dĩ nói.
Vương Giai Kỳ làm hơi nhiều, một mình cô không thể ăn hết, chia cho Tô Lam Lam cũng là điều tốt.

Nhìn Tô Lam Lam, Vương Giai Kỳ chợt nghĩ tới Lý Tấn.

Bởi vì hai người họ đều là người thích ăn uống nên nhất định sẽ có nhiều chuyện để nói.

Hóa ra đây là lí do Vương Giai Kỳ luôn thấy Lý Tấn quen thuộc.

Mỗi khi có đồ ăn ngon, Vương Giai Kỳ đều sẽ cho Lý Tấn ăn thử.
"Cuộn cơm này đầy đủ hơn bên ngoài bán nhiều.

Cuộn cơm này mua ở quán cũng chỉ có quẩy, giăm bông và dưa cải muối."
"Đương nhiên rồi.

Tôi đã cho vào bên trong một lớp ruốc, cải mén, đậu đũa cay và dưa chuột.

Cuộn cơm này vừa hay cũng đúng khẩu vị của bà, tôi không hề cho chút đường nào."
Vương Giai Kỳ cảm thấy cải mén khiến cho cuộn cơm có chút ngọt nên cô không cho thêm đường, như vậy khi ăn sẽ không bị ngấy.
"Đúng vậy.

Cải mén ngọt nhưng rất vừa phải."
Ngoài cải mén, cuộn cơm còn được cho thêm mè trắng và đen.


Chính những hạt mè này đã khiến cho hương vị trở nên hoàn hảo, khiến cho cuộn cơm vừa thơm vừa béo.
Từ khi trở thành đầu bếp sơ cấp, Vương Giai Kỳ quyết định sẽ nấu ba bữa ăn trong một ngày để lấy thêm kinh nghiệm.

Hơn nữa, thực đơn đều sẽ được thay đổi mỗi ngày.

Cũng có nghĩa là mỗi sáng, Vương Giai Kỳ đều sẽ ăn những món khác nhau.

Nếu Tô Lam Lam mà biết điều này, cố ấy nhất định sẽ ghen tị tới chết.
Vương Giai Kỳ vốn cần một lượng lớn công thức nấu ăn nhưng công thức trên hệ thống cần mất tiền để mua, cô chỉ có thể thu thập công thức nấu ăn ở bên ngoài.

Những công thức nấu ăn này có rất nhiều hạn chế nhưng vì tích lũy điểm, Vương Giai Kỳ vẫn phải thử hết.

Món ăn hôm nay không tới từ hệ thống nhưng cơ bản vẫn có thể đạt cấp bảy, qua tay của Vương Giai Kỳ liền có thể đạt tới cấp sáu.
Sau khi ăn sáng xong, Vương Giai Kỳ chỉnh lại trang phục rồi cùng Tô Lam Lam ra khỏi nhà.

Vừa Tới khách sạn Vận Thành, Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ đã nhìn thấy một nhóm người đứng tập trung ở sảnh.

Vương Giai Kỳ nhìn qua một lượt, cô thậm chí còn không thể nhận ra những người bạn học kia là ai.

Tô Lam Lam kéo Vương Giai Kỳ tiến lên phía trước.
"Ô, đây không phải Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam sao? Hai người vẫn còn dính lấy nhau à?" Một người bạn học lanh mắt tiến lên chào hỏi Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam.
"Bọn tôi vốn là chị em thân thiết.

Nhưng mà anh Cố Suất dạo này không còn ngực rồi?" Tô Lam Lam trêu ghẹo hỏi.
Anh chàng được gọi là Cố Suất kia thật ra không hề đẹp trai như tên của mình.

Ngày còn đi học, cậu ấy thường bị bạn bè trêu chọc là người đàn ông sở hữu bộ ngực cỡ D.

Nhưng cho dù là bị chêu trọc, cậu ấy chưa từng một lần tỏ ra tức giận.

Đây cũng chính là lý do các bạn nữ trong lớp rất thích tám chuyện với cậu ấy.
"Cậu thay đổi nhiều đến mức tôi không nhận ra nữa." Vương Giai Kỳ kinh ngạc nói.
"Không phải là do tôi đã phẫu thuật dạ dày sao? Từ sau lần đó, tôi mất cảm giác ăn uống nên mới có bộ dạng như hôm nay."
Tô Lam Lam cảm thông với Cố Suất.

Nếu cô ấy không thể ăn uống, cô ấy sẽ chết mất.
"Cố Suất.


Cậu lén trốn chúng tôi ra đây nói chuyện với hai mỹ nữ." Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam.
Người này có một giọng nói rất dễ chịu, ngoại hình có thể miêu tả bằng bốn chữ "tư duy sáng tạo".

Vương Giai Kỳ chắc chắn người này là Vệ Hà Minh.

Suy cho cùng cũng chỉ có cậu ta mới có giọng nói và ngoại hình chênh lệch như vậy.
"Ban nãy thấy mấy người nói chuyện vui vẻ nên ra ngoài hít chút khí trời, vừa hay gặp được Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam." Cố Suất giải thích.
Trong lúc Cố Suất đang nói chuyện với Vệ Hà Minh, Vương Giai Kỳ dùng cùi chỏ chọc vào người Tô Lam Lam.
"Kìa, thiên thần của bà tới rồi."
"Dừng.

Bà còn nhắc tới chuyện này nữa thì đừng trách tôi trở mặt." Tô Lam Lam tức giận nói.
Khi hai người họ học chung lớp, Tô Lam Lam đã nói rằng cô ấy đã gặp được thiên thần của cuộc đời mình.

Sau khi hỏi kỹ, Tô Lam Lam thừa nhận cô đã yêu giọng nói mà cô tình cờ nghe thấy ở sân bóng rổ.

Sau khi nghe thấy giọng nói đó, Tô Lam Lam đã tự vẽ nên hình ảnh một chàng soái ca trong đầu.

Vương Giai Kỳ cũng từng cảnh báo Tô Lam Lam có thể sẽ không như cô ấy tưởng tượng, giọng nói hay chưa chắc ngoại hình đã tốt.

Nhưng vào thời điểm đó, Tô Lam Lam hết sức tự tin vào trực giác của mình, còn nhất định tìm ra chàng trai đó đưa tới trước mặt Vương Giai Kỳ.

Kết quả thì đúng như Vương Giai Kỳ dự đoán.

Vương Giai Kỳ vẫn nhớ như in vẻ mặt lúc đó của Tô Lam Lam, thỉnh thoảng cô vẫn lấy sự việc này để trêu Tô Lam Lam.
"Hai người đẹp đừng đứng đó nữa.

Chúng ta vào trong thôi." Vệ Hà Minh cười nói.
Nghe Vệ Hà Minh gọi, Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ vội vàng đi theo.
Những buổi họp lớp như này ngoại trừ việc gặp lại bạn cũ ôn lại ký niệm thì mục đích chính là mở rộng mối quan hệ.

Bọn họ đã không còn là những cô cậu học sinh ngây thơ mà đã trở thành người lớn.

Điều đó có nghĩa là, lợi ích mới chính là thứ bọn họ để tâm.

Ngoài dạng đến để tạo quan hệ, dạng còn lại chính là đến để khoe mẽ.

Lúc này, bên trong có một người phụ nữ được một đám đông vây quanh.
"Ô, không phải Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam đây sao?" Người phụ nữ kia lớn giọng nói.
"Đã lâu không gặp, Tiêu Mi." Tô Lam Lam giả cười đáp lại.
Tiêu Mi chính là cô bé vu oan cho Tô Lam Lam.

Mặc dù chuyện đã được giải quyết nhưng hai người họ vẫn không đội trời chung cho đến hiện tại.
"Tô Lam Lam không phải đã đi du học rồi sao? Giờ có mặt ở đây là muốn về nước làm việc rồi? Nể mặt là bạn bè cũ, tôi có thể giúp cậu tìm một công việc ở Lương Khê."
Tiêu Mi nói như thể là muốn tìm việc giúp cho Tô Lam Lam nhưng thực chất là đang tỏ ra khinh thường Tô Lam Lam đi du học nhưng lại không tìm được việc làm.
"Cảm ơn cậu.

Lần này để cậu phải tốn công lo nghĩ rồi.

Hiện tại tôi vẫn chưa hoàn thành khóa học thạc sĩ.

Nếu tôi thật sự về nước cũng sẽ về nhà kế thừa gia sản của gia đình."
Tiêu Mi nghe xong không nói được lời nào, đảo mắt một vòng bỗng nghĩ ra điều gì đó.
"Vậy còn Vương Giai Kỳ, gần đây cậu đang làm gì?"
Tiêu Mi quay sang hỏi Vương Giai Kỳ nhưng lại tự trả lời.
"À đúng rồi.

Lần trước tôi thấy ở gần đại học J có một người bán Ma Lạt Thang rất giống cậu."
"Đúng là tôi."
Vương Giai Kỳ biết Tiêu Mi đang giận cá chém thớt.

Cô nàng không thể nói lại Tô Lam Lam liền đẩy quả bóng sang chỗ Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ vốn cũng chẳng bận tâm đến mấy lời nói của Tiêu Mi.
"Vậy cậu cũng coi như làm chủ rồi.

Tôi nghe nói một người bán xiên dê một tháng có thể kiếm ít nhất mười nghìn tệ một tháng."
"Bán đồ ăn chắc phải thức khuya dậy sớm nhỉ?"
"Đồ ăn bên ngoài cũng không phải dạng sạch sẽ gì.

Không phải toàn dùng đồ kém chất lượng sao?"
"Đúng là đồng tiền này không dễ kiếm, vừa mệt sức vừa mệt não."
Khi Tiêu Mi nhắc tới chủ đề này, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Những lời này đều nói rất nhỏ nhưng Vương Giai Kỳ nghe không sót câu nào.

Tiêu Mi đắc ý cười.

Mặc dù không thể đấu lại Tô Lam Lam nhưng cô có thể giẫm lên Vương Giai Kỳ, cũng coi như là một cú tát vào mặt Tô Lam Lam.
"Tiêu Mi, nhân viên ở đây nói không có giám đốc nào tên Lý Quốc Long." Tống Binh nói.
Tiêu Mi là người chủ trì buổi họp lớp này.


Địa điểm cũng là do cô ấy chọn.

Khi mọi người tới nơi mới phát hiện ra là không còn phòng trống.

Tiêu Mi liền nói cô ấy quen giám đốc ở đây.

Bởi vì nhân viên phục vụ họ là nhân viên mới nên cô ấy không dám tự ý hành động, quyết định gọi lên văn phòng chính để xin chỉ định.

Tiêu Mi cứ nghĩ quản lý Lý cô quen biết đã quên đặt chỗ cho bọn họ, chờ khi quản lý tới liền có thể sắp xếp mọi việc.

Không ngờ Tống Binh lại nói không có người tên Lý Quốc Long ở khách sạn Vận Thành.
"Không thể nào.

Chắc chắn là do cấp bậc của họ quá thấp.

Tôi sẽ tự mình đi nói với quản lý."
Tiêu Mi trợn tròn mắt, không tin vào những gì Tống Binh nói, sau đó nhấc điện thoại lên gọi.
"Mi Mi, nhớ anh rồi à?" Trong điện thoại phát ra âm thanh của một người đàn ông trung niên.
"Ngày nào cũng nhớ được chưa? Bỏ qua chuyện đó đã.

Không phải hôm nọ em nhờ anh đặt bàn ở khách sạn Vận Thành sao?"
"Ôi anh quên mất." Người đàn ông trung niên lập tức trả lời.
"Biết ngay là anh quên mà.

Vậy anh có thể bảo nhân viên sắp xếp bàn cho bọn em không? Anh không biết hôm nay em phải chịu biết bao uất ức.

Nhân viên ở đây còn nói không biết anh là ai.

Anh phải xem lại những nhân viên này.."
"Tút, tút, tút."
Tiêu Mi còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Tiêu Mi cứ nghĩ ở đây không có sóng điện thoại liền gọi lại thêm mấy cuộc.

Ban đầu, đầu dây bên kia báo bận, sau đó trực tiếp tắt máy luôn.

Tiêu Mi cuối cùng cũng hoảng sợ.
"Sao rồi, Tiêu Mi?" Tống Binh hỏi.
"À, anh ấy đang họp, lát gọi lại." Tiêu Mi không dám nói thật.
Vương Giai Kỳ còn đang thắc mắc tại sao lúc này Tiêu Mi không tới chế giễu cô.

Đột nhiên, một giọng nói thu hút sự chú ý của Vương Giai Kỳ.
"Vương Giai Kỳ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận