Cung của hắn ta đã bắn chết biết bao nhiêu sinh linh Minh Khư, xuyên thủng biết bao nhiêu đầu của Minh Khư Đại Hư!
Thế nhưng mà hắn ta thật không ngờ, có một ngày hắn ta lại phải chịu chết dưới Diệt Nhật Cung của chính mình, bị mũi tên của chính mình giết chết!
Trần Thương không cam lòng thế nhưng mà hắn ta đã không còn lực lượng để đứng lên rồi...
Ông...
Máu tươi chảy xuôi xuống, nhuộm đỏ Diệt Nhật Cung, lập tức khiến cho Diệt Nhật Cung nổi lên vầng sáng, phóng lên trời.
Quang Huy trong suốt tách ra, một bóng hình mờ ảo phóng ở bên trên nó.
Đó là một hư ảnh hình người, một hình người với một chiếc cung to lớn trên lưng.
Cái cung to lớn kia càng đáng sợ hơn Diệt Nhật Cung, uy áp càng cường đại hơn nhiều.
Ánh mắt hư ảnh như điện, há miệng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, khí tức khủng bố lập tức càn quét toàn trường.
- Là người phương nào dám giết huynh đệ Trần Long của ta!
Trần Thương gian nan đảo ánh mắt qua, thấy được đạo hư ảnh đó, tâm thần sợ run, trong miệng phun ra một ngụm máu.
- Đại ca ...!Cứu đệ!
Trần Thương gian nan nói.
Trong lòng của hắn ta hiện ra tia chờ mong, đó là phân thân đại ca của hắn ta, phân thân một vị tồn tại cảnh giới bán thần! Phân thân đó có thể cho hắn ta hi vọng!
Phân thân nổi giận.
Âm thanh như sấm nổ vang.
Mắt hắn ta sáng như đuốc, chứng kiến bộ dáng thê thảm của Tam đệ, hắn ta tức tới sùi bọt mép.
Nhưng mà ngay sau đó.
Một lòng bàn tay lớn màu đen quét ngang không trung đến.
Một tiếng nổ vang to lớn.
Phân thân cảnh giới bán thần kia bị đập cho nổ tung, hóa thành năng lượng tiêu tán đi.
Chỉ để lại âm vang tiếng gào thét lúc trước.
Minh Vương Nhĩ Ha nhét que cay vào trong miệng, phủi tay.
- Ruồi nhặng vo ve ảnh hưởng bản vương ăn cơm, đặc biệt là tại thời điểm bản vương ăn que cay...!Cho nên, cút hết đi!
Minh Vương miệng đầy đồ ăn, giọng nói mơ hồ.
Vẻ mặt Trần Thương té trên mặt đất ngây ngốc cùng tuyệt vọng.
Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy tuyệt vọng tới như vậy...
Vừa mới hiện lên một tia hi vọng, một giây sau lại bị người ta đập nát...
Cái loại cảm giác này khiến cho trong lồng ngực Trần Thương phun ra một ngụm máu, lập tức gục đầu xuống ở bên trong phế tích, đi đời nhà ma.
Trần Thương - Đại Năng Diêu Quang Thánh Địa, Chưởng Khống Giả Diệt Nhật Cung, chết.
Cùng lúc đó.
Trong Diêu Quang Thánh Địa!
Một gian mật thất đột nhiên nổ tung.
Một bóng người tóc tai bù xù đeo trên lưng một cây cung to lớn, tràn đầy bi thương lao ra ngoài! Trong miệng phát ra một tiếng rít gào thống khổ!
- Thao Thiết Cốc! Thao Thiết Cốc chết tiệt! Tam đệ của ta! Đệ chết thảm quá! Aaa!
- Đại ca nhất định sẽ báo thù cho đệ!
Oanh!
Lại là một gian mật thất nữa nổ tung, một bóng người đồng dạng lưng đeo trường cung, mặt mũi tràn đầy bi thương lao ra.
Hai người đồng thời hét lên đầy giận dữ.
Một bước bước ra, hư không nứt vỡ, xuyên thẳng qua hư không mà đi!
...
Thiên Cơ Thánh Địa.
Đầy trời sao sáng lập lòe dưới tinh bàn, một bà lão đi lại, đột nhiên, ánh mắt của bà ngưng tụ, nhìn về phía một ngôi sao sáng chói trong tinh bàn, trong lòng nhẹ nhàng thở một hơi.
Cây gậy tím sẫm gõ nhẹ xuống đất.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một mảnh khói lam ngưng tụ sau lưng bà lão, hóa thành một bóng người tuấn tú.
Bộ dáng ngông cuồng phóng túng, áo trước ngực mở ra, trên tay cầm một khối tinh bàn màu đen, vẻ mặt lười biếng.
- Mạc Lưu Cơ, lão thân có việc muốn ngươi đi làm...
Bà lão mở miệng nói.
- Có chuyện gì lại để cho Thánh Nữ tài giỏi đi làm đi ạ...!Ta lười như vậy, không muốn di chuyển đâu.
Mạc Lưu Cơ ngáp một cái, gãi gãi lồng ngực rộng mở, nói.
- Chuyện này Thánh Nữ không thể đi, chỉ có thể là ngươi đi ...!Nhìn thấy rõ vị trí tinh bàn đang chỉ sao?
- Đây không phải là Thao Thiết Cốc gần đây gây huyên náo xôn xao trong thánh địa sao? Một cái truyền thừa Thao Thiết Cốc khiến cho không ít người Thánh Địa kích động giống như kẻ ngu vậy.
Mạc Lưu Cơ nghiêng người nhìn thoáng qua, khinh thường nói.
Bà lão xoay người, trịnh trọng nhìn Mạc Lưu Cơ:
- Ngươi bây giờ đi một chuyến tới Thao Thiết Cốc, chúng ta không tranh giành truyền thừa gì kia.
Nhưng lão thân cần ngươi đưa người có thể dẫn động Tinh Bàn Thiểm Thước về đây...
Mạc Lưu Cơ sững sờ, ngay sau đó đôi mắt lập tức nhíu lại, có ánh sáng hiện lên.
- Mạc bà bà, bà nói ...!Phải đưa về như thế nào?
- Không sao, chỉ cần có thể đưa về đến đây là được...!Lão thân có dự cảm, người nọ có thể là tâm ma của Thánh Nữ.
Nếu đúng là tâm ma, vậy cần triệt để bóp chết.
Mạc bà bà nói.
Khóe miệng Mạc Lưu Cơ nhếch lên, huýt sáo một cái, sau đó một bước bước ra, phá vỡ hư không xuyên thẳng qua.
- Được rồi, vì Thánh Nữ điện hạ tài giỏi...!Lão tử đành vất vả đi một lần, đúng lúc tìm hiểu một chút về cái gọi là tâm ma của Thánh Nữ...
...
Giờ khắc này, từng cái Thánh Địa trong toàn bộ Tiềm Long Vương Đình đều bắt đầu vận động.
...
Toàn thân Sở Trường Sinh đầy lỗ máu, nhưng đã đột phá Đại Năng, năng lực khôi phục của ông ta tự nhiên rất mạnh.
Mặc dù toàn thân đều là lỗ máu nhưng lại không tử vong, thậm chí còn chậm rãi phục hồi như cũ.
Ông ta đi tới trước mặt Tiểu Nha và Bộ Phương, khẽ thở dài một hơi.
Tiểu Nha nhìn cả người Sở Trường Sinh toàn là máu, sợ hãi lui về phía sau một bước.
Dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bộ Phương ở xa xa.
Sở Trường Sinh quay đầu liếc nhìn Bộ Phương, hít sâu một hơi nói:
- Bộ lão bản, mượn Tiểu Nha dùng một lát nha.
Nói xong, ông ta cũng mặc kệ Bộ Phương trả lời như thế nào, tay vung lên đã bế được Tiểu Nha.
Chậm rãi đi đến cửa ra thao lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...