Hô...
Hắn cuối cùng biết tại sao Giác Cẩu bỏ chạy...!Con chó đen này thật sự kinh khủng!
Sinh linh Minh Khư ...!cẳng lẽ là sinh linh Minh Khư có cấp độ!
Cấp độ cái đầu.
Đánh không lại...!thì chạy!
Nhìn thoáng qua Thí Thần Thương vỡ vụn trên mặt đất thành hai nửa, Ảnh Ma không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Hắn không chạy là ngu ngốc.
Một bước, hai bước, ba bước...!Bangg!
Cái quỷ gì vậy, lão tử sợ hãi quên mất kỹ năng xuyên tường rồi!
Ảnh Ma đặt mông bò dậy trên mặt đất, thầm mắng một câu, tiếp tục đi xuyên tường phía trước, mở rộng hai chân, chạy trốn trong vui sướng.
Ảnh Ma thân là Tiềm Long Vương Đình, Ảnh Ma vốn không thể kinh sợ mới đúng.
Không kinh sợ chính là làm!
Nhưng, ngay cả Thí Thần Thương cũng bị đánh vỡ, còn đánh cái rắm gì.
Không chạy, vậy hắn thật sự còn ngu xuẩn hơn Giác Cẩu!
Tại sao hắn có thể so ngớ ngẩn với Giác Cẩu? Cho nên hắn nhất định phải chạy!
Dưới ánh trăng, một người một chó, xoạc chân bỏ chạy, tùy ý chạy như điên,...
Cẩu Gia không biết nói gì nhìn người kia chạy như điên rời đi, ngáp một cái.
Cầm Thí Thần Thương rớt trên sàn nhà lên.
Sau khi xem xét, nhét nó vào trong miệng.
Thí Thần Thương bị hắn nhai nứt vỡ, tan thành mảnh nhỏ, văng khắp nơi.
- Mùi vị này...!Thật lòng không bằng thịt sườn.
Nhai vài miếng Thí Thần Thương, vẻ mặt Cẩu Gia kinh tởm nhổ mấy mảnh vụn ra khỏi miệng, nghiêng đầu, phất phất tay về phía Tiểu Bạch đang lóe ra tròng mắt màu tím.
Vẻ mặt Tiểu Bạch sững sờ.
Sau khi Cẩu Gia chỉ chỉ những mảnh vỡ Thí Thần Thương, xoay người trở lại dưới tàng cây Ngộ Đạo.
Một lát, tiếng ngáy vang lên.
Ước gì trời nhanh sáng để có món thịt sườn ngon lành...
Trong lòng Cẩu Gia thì thầm, vừa lẩm bẩm vừa chìm vào giấc ngủ say.
...
Ảnh Ma chạy như điên hơn mười dặm, mới ôm ngực, thở hồng hộc.
Nơi xa, Giác Cẩu vẻ mặt xụi lơ dựa vào tường, lè lưỡi, vẻ mặt đầy sầu não ai oán.
Nó nhìn Ảnh Ma ôm ngực, thở hổn hển, tựa hồ đang nói...!Ngươi cũng còn sống bỏ chạy sao.
Ảnh Ma che mặt trong bóng tối, căn bản khiến người ta không thấy rõ bộ dạng.
Nhưng rất rõ ràng, hắn tựa hồ cảm thấy có chút may mắn.
Làm cường giả của Tiềm Long Vương Đình, hiểu biết của bọn họ đối với sinh linh Minh Khư nhiều hơn những đệ tử bình thường như Tiêu Nha rất nhiều.
Sinh linh Minh Khư mặc dù được bọn họ gọi chung là sinh linh Minh Khư, nhưng những sinh linh này cũng có phân chia nghiêm khắc, chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm túc, giống như phân cấp thực lực trên Tiềm Long Đại Lục.
Thần Cảnh phân thành Thần Thể cảnh, Thần Hồn cảnh, sinh linh Minh Khư đồng dạng cũng có phân cấp.
Trước khi đến, Ảnh Ma cho rằng lần này đối mặt chỉ là sinh linh Minh Khư bình thường, nhưng không ngờ lại gặp phải con chó đen này, quả thực đáng sợ khiến cho hắn phải nín thở, ngay cả Thí Thần Thương cũng bị đập nứt vỡ.
Không nghi ngờ chút nào, có thể dễ dàng đập nứt vỡ Thí Thần Thương...!thực lực của sinh linh Minh Khư này có thể đã đạt đến Hư cảnh!
Cũng chính là trình độ của Thánh Tử, Thánh Nữ trong thất đại thánh địa của Tiềm Long Vương Đình!
Cũng là tồn tại Thần Hồn cảnh ngưng tụ năm đạo hồn thê trở lên!
Về phần Đại Hư cảnh cao cấp hơn...!Ảnh Ma suy nghĩ một lát, trên Tiềm Long Đại Lục có thể xuất hiện loại tồn tại này hay không.
- Giác Cẩu, ngươi nói xem...!Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhiệm vụ lần này coi như thất bại.
Ảnh Ma dựa vào tường, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giác Cẩu nói.
Giác Cẩu nheo mắt thở hổn hển.
- Chúng ta không làm được gì, Thí Thần Thương bị đập gãy, cứ như vậy trở về, ta sẽ bị Tử Tôn chộp lấy nhét vào lồng heo ngâm xuống nước...
Ảnh Ma nói, trong lời nói của hắn đầy rẫy bi thương.
Kết thúc nghỉ phép sớm, vốn cho rằng đây là nhiệm vụ dễ dàng, kết quả...!đặc biệt gặp được sinh linh Minh Khư Đại Hư cảnh.
Loại nhiệm vụ này không nên gọi hắn, phải gọi cấp bậc Thánh Tử xuất thủ!
Đây là Tử Tôn nhìn hắn không thuận mắt, muốn bày trò để cho hắn bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước?
Quả thực quá đáng!
Ảnh Ma càng nghĩ càng thấy tức, cuối cùng cả giận hừ một tiếng, vỗ một cái lên trên mặt đất, khiến mặt đất cũng nứt nẻ!
- Được rồi! Giác Cẩu, hai chúng ta chạy đi! Đừng trở về Vương Đình, đợi cơn gió này đi qua, chúng ta hãy trở về, cứ nói đã đại chiến với sinh linh Minh Khư ba trăm hiệp, người bị thương nặng, tránh né đuổi giết chữa trị thương thế đi.
Ảnh Ma chân thành phân tích.
Giác Cẩu ở bên cạnh lè lưỡi gật đầu, ngươi nói rất có đạo lý, bổn chó giơ hai chân lên tán đồng.
Một người một chó liếc nhìn nhau, ngay sau đó chạy như điên, một đường xuyên tường, rời khỏi Thiên Lam Thành, lưu lạc chân trời.
Có thể tưởng tượng, tin tức này rất lâu mới truyền về Tiềm Long Vương Đình.
Ít nhất trong thời gian này...!Quán ăn Vân Lam sẽ rất bình ổn.
...
Mặt trời sáng sớm chiếu xuống.
Bộ Phương mở mắt, đầu tiên là đến phòng tắm rửa mặt, sau đó đi xuống lầu.
Đi tới đầu hành lang, hắn bỗng nhiên sững sờ, nghi ngờ quay đầu nhìn, chính là thấy Tiểu Bạch đang nằm ngang trên mặt đất quán ăn.
- Chuyện gì vậy? Tại sao ban ngày Tiểu Bạch lại nằm ngủ trên mặt đất?
Bộ Phương hơi có chút nghi ngờ.
Trong quán ăn, Dương Mỹ Cát cũng vô tội nhìn Bộ Phương, tỏ vẻ nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai tín đồ ăn hàng Cẩu Gia và Tiểu U ngồi trước bàn ăn, mặt đầy mong đợi nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương nháy mắt, nhìn Tiểu Bạch.
Lúc này, trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm nghiêm túc của Hệ Thống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...