Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên Chu Thông nhìn thấy đậu phụ thối!
Phiên bản đậu phụ thối tăng cường mùi thối này, quả thực vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Chu Thông, thứ này...!cũng có thể gọi là món ăn?
Đây không phải là nấu cứt sao? !
Làm đầu bếp của Thao Thiết Cốc, Chu Thông thật sự khó có thể chịu được loại mùi vị này.
Theo hắn thấy, món ăn nhất định phải thơm, mùi thơm là thể hiện trực quan nhất của món ăn.
Món ăn có mùi thơm xông vào mũi, làm cho người ta có thể ăn vô cùng vui vẻ, đấy mới thực sự là món ăn.
Mùi thối ngất trời trước mắt này...!tuyệt đối không phải là món ăn.
Nơi xa, đám người Nam Cung Vô Khuyết đang đi đến.
Lần này bên cạnh Nam Cung Vô Khuyết có khá nhiều người.
Nam Cung Uyển đeo mạng che mặt, dịu dàng vô cùng, mùi vị đậu phụ thối quen thuộc làm cho nàng không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh chân mày giãn ra.
Ma nữ An Sênh đánh hơi thấy mùi thối kia, vẻ mặt say mê, bộ ngực không ngừng phập phồng, đôi chân dài thẳng tắp, chạy nhanh về phía nồi Huyền Vũ.
- Đậu phụ thối! Lại là đậu phụ thối !
Ma nữ An Sênh vô cùng hưng phấn, đây cũng là món ăn nổi tiếng tạo nên uy danh của Bộ lão bản, món ăn nổi tiếng đánh bại một loạt Luyện Đan Sư.
Nam Cung Vô Khuyết hăng hái đi tới phía trước nồi Huyền Vũ, nói với Dương Mỹ Cát đang đờ đẫn nhìn hắn:
- Lão Dương...!Ngươi đang ở đây giúp Bộ lão bản bán đậu phụ thối sao? Đậu phụ thối này thật sự thối, bán thế nào? Cho bổn công tử một miếng!
Chu Thông vừa nghe thấy lời nói của Nam Cung Vô Khuyết, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Tên này ngu ngốc sao? Món ăn thối như vậy hắn lại bỏ nguyên tinh ra mua?
Ăn no rỗi việc mua mùi thối?
Dương Mỹ Cát nhìn Nam Cung Vô Khuyết, gương mặt cũng kích động đỏ bừng.
- Được...!được...!Một miếng đậu phụ thối năm miếng nguyên tinh!
Dương Mỹ Cát kích động nói.
Nam Cung Vô Khuyết ôn hòa nhìn Dương Mỹ Cát, khẽ mỉm cười, khuôn mặt sáng ngời khiến Dương Mỹ Cát say mê, nàng cảm giác mình như sắp chết ngạt.
Lấy một miếng đậu phụ thối cho Nam Cung Vô Khuyết, Nam Cung Vô Khuyết bắt được liền nhét vào trong miệng.
Cắn một miếng, nhất thời, ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết trợn trừng!
- Mùi vị này? Mùi vị này!
Lúc này lỗ chân lông cả người hắn tựa hồ đều đóng mở, thoải mái hơn lúc trước!
Chu Thông nhìn Nam Cung Vô Khuyết giơ một miếng đậu hủ màu đen nhét vào trong miệng, cả người cũng hít một hơi lãnh khí, mùi thối nhất thời tràn vào chóp mũi, khiến gương mặt hắn cũng tối đen!
Tại sao có thể thối như thế!
Hắn không bao giờ nghĩ tới tiểu đầu bếp kia lại có thể làm ra một món ăn như vậy.
Lúc trước không quấy, mùi thối còn không bay ra, hiện giờ vừa đun nóng, vừa quấy, mùi vị quả thực thối khắp bầu trời!
Toàn bộ khu vực này tựa hồ đều chìm trong đại dương mùi thối!
Chu Thông cảm giác mùi thơm mỹ vị mình đang nấu tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, trở nên vô cùng hôi thối!
Làm cho người ta hoàn toàn không muốn ăn!
Ma nữ An Sênh cũng mua một miếng đậu phụ thối, trong ánh mắt sắc bén của Chu Thông, vui vẻ nuốt vào, vừa ăn vừa nheo mắt vô cùng hưởng thụ.
Ở trong mắt Chu Thông, đám người kia quả thực biến thái!
Bỗng nhiên, Chu Thông sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện trong tay Nam Cung Vô Khuyết đang cầm một miếng đậu phụ thối đi về phía quán ăn của hắn.
Nhất thời, gương mặt Chu Thông cũng tái xanh!
- Không! Đừng tới đây!
Chu Thông trợn tròn mắt!
Bước chân Nam Cung Vô Khuyết nhất thời cứng đờ, cả người cầm đậu phụ thối sững sờ đứng tại chỗ.
- Tại sao không để cho ta qua? Ngươi không phải mở cửa tiệm buôn bán sao? Tại sao không để cho ta qua?
Nam Cung Vô Khuyết có chút tức giận, đây là xem thường bổn công tử sao? Ngươi đang ghen tỵ với vẻ anh tuấn của bổn công tử?
Trong miệng Nam Cung Vô Khuyết phun ra mùi hôi thối, vừa nói vừa nhét miếng đậu phụ thối vào trong miệng.
Mùi thối phun ra, phun thẳng vào mặt Chu Thông.
Vẻ mặt Chu Thông càng tái xanh.
Hắn hoảng sợ lui về sau mấy bước, thối chết mất!
Nam Cung Vô Khuyết nhét đậu phụ thối vào trong miệng, hương vị lan tỏa khắp khoang miệng, mỹ vị khiến Nam Cung Vô Khuyết tựa hồ muốn rên rỉ.
Ánh mắt mê ly, nhìn Chu Thông quả thực như đang nhìn biến thái!
Nam Cung Vô Khuyết nheo mắt, hé miệng, phun ra mùi thối, mặt đầy say mê.
Người không ăn đậu phụ thối, sẽ khó có thể hiểu được mỹ vị của đậu phụ thối...
Làm một tín đồ ăn hàng, phải xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất.
Ma nữ An Sênh cũng ăn đậu phụ thối, tò mò tiến tới trước quán ăn của Chu Thông, ngẩng đầu, vừa nhai đậu phụ thối, vừa nghi hoặc nhìn Chu Thông.
- Lão bản à, thịt viên chiên này bán thế nào? Cho ta một miếng!
Khuôn mặt Chu Thông hoảng sợ, đám người kia đều điên rồi!
Nơi xa, từng vị thực khách cũng tiến tới phía trước nồi Huyền Vũ, xếp hàng mua đậu phụ thối !
Muốn ăn đậu phụ thối của Bộ lão bản cũng không phải dễ dàng, dù sao Bộ lão bản sẽ không tùy tiện nấu đậu phụ thối!
Cho nên, trước cửa quán ăn của Chu Thông, một đám thực khách đều tranh thủ cầm một miếng đậu phụ thối nhai nhai.
Mùi thối tựa hồ hóa thành hắc khí bao phủ quán ăn Chu Thông, lồng ngực Chu Thông phập phồng, tựa hồ muốn hộc máu!
Đặc biệt là, đám người kia sau khi ăn xong đậu phụ thối lại hưng phấn chạy đến trước mặt hắn, hỏi thăm hắn bán thịt viên chiên như thế nào! Mỗi lần há miệng, mùi thối lại phụt ra...
Đám người kia tuyệt đối là cố ý!
Mùi thối tràn ngập...!Thối đến mức khiến hắn không thể chịu nổi!
Mở quán ăn kiểu gì...!Người ở đây đều mắc bệnh thần kinh rồi!
Trái tim Chu Thông gần như sụp đổ!
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới...!Bộ Phương lại có thể ra tay như vậy, ra bài không theo như lẽ thường!
Cái gì gọi là cạnh tranh công bằng, phá hủy lẫn nhau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...