Tiêu Nha bay lên không trung, kéo căng dây cung, hắn nhìn Minh Vương, biết người này là sinh linh Minh Khư, dĩ nhiên không dám khinh thường.
Hắn lấy ra một mũi tên sắt màu đen, dòng chữ trên mũi tên sắt lưu chuyển, gào thét mà ra, như tiếng sấm vang dội.
- Đi!
Trong mắt Tiêu Nha, sinh linh Minh Khư căn bản không chịu nổi một kích.
Tiếng gầm của hắn khiến Minh Vương thoáng sững sờ.
Hắn đường đường là Minh Vương Nhĩ Cáp đứng đầu Minh Khư, lại bị người ta quát lớn như vậy?
Người này rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu? Chỉ dựa vào cây cung trong tay hắn?
Minh Vương bỗng nhiên tức giận, nhanh chóng nuốt toàn bộ thanh cay vào trong miệng, trong đôi mắt cũng hiện ra sát khí.
Hắn hít sâu một hơi, trong khoang miệng tràn ngập mùi vị cay xé lưỡi, khiến hắn say mê.
Hắn nắm chặt tay, khẽ lùi về sau một bước, khí thế kinh khủng ngưng tụ.
Tiêu Nha khinh thường mỉm cười, Thí Thần Tiễn trên Thí Thần Cung đã sẵn sàng!
Bất kể là sinh linh Minh Khư đều sẽ bị xuyên thủng! Không có bất kỳ sinh linh Minh Khư nào có thể ngăn cản Thí Thần Tiễn kinh khủng!
Mũi tên trong mắt Minh Vương càng lúc càng lớn lớn, không khí tựa hồ cũng bị vặn vẹo, bóp méo.
Miệng Minh Vương phình to, nhai thanh cay .
Sau một khắc, một quyền đánh ra.
Rống!
Phảng phất như có con thú dữ xa xưa từ trong giấc ngủ say tỉnh lại.
Cả thiên địa vào giờ khắc này chấn động.
Nơi xa.
Tiêu Nha đạp không mà đến, giương cung bắn tên, sắc mặt nhất thời biến đổi, tròng mắt đột nhiên trợn to, cả người cũng cứng đờ.
Toàn bộ tường thành Thiên Lam Thành vào lúc này tựa hồ phát ra tiếng không chịu nổi!
Tường thành trong nháy mắt hiện đầy vết loang lổ!
Hư ảnh quả đấm khổng lồ phóng lên cao, xé nát bầu trời.
Thí Thần Tiễn phóng ra ánh sáng cực hạn, đường vân phía trên lưu chuyển, dẫn dắt minh khí tràn ngập trong quyền ảnh.
Thiên địa tựa hồ cũng là bị minh khí màu đen che phủ.
Tròng mắt Tiêu Nha đột nhiên co rụt, há to miệng, khí tức thoáng chậm lại, vô cùng hoảng sợ!
Minh khí này...!làm sao có thể khủng bố như vậy? !
Đây rốt cuộc là sinh linh Minh Khư cấp bậc gì? !
Tiêu Nha cảm giác mình có phải nhầm lẫn hay không...!Loại sinh linh Minh Khư cấp bậc này làm sao lại xuất hiện trên Tiềm Long Đại Lục?
Thình thịch! !
Thí Thần Thiết phóng ra ánh sáng cực hạn rốt cục nứt vỡ, bị quyền ảnh kia bóp áp thành bã vụn!
Tiêu Nha đối mặt với một quyền kinh khủng này, không chút do dự, xoay người chạy trốn!
Loại tồn tại này...!hắn căn bản không thể đối phó, phải là cường giả trong Thánh Địa Tiềm Long Vương Đình xuất hiện mới được!
Gặp phải loại sinh linh Minh Khư này, hắn không có bất kỳ do dự, xoay người bỏ chạy!
- Trốn? Ép Bổn vương xuất thủ...!Ngươi còn muốn chạy!
Giờ phút này Minh Vương rất tức giận.
Hóa quyền thành chưởng, nhất thời hóa thành một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, ầm ầm chụp về phía Tiêu Nha.
Tiêu Nha muốn trốn, nhưng một chưởng kia phảng phất như bao trùm thiên địa, khiến cho hắn hoàn toàn không cách nào chạy trốn.
Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, một chưởng kia rốt cục cũng chụp đuợc!
Ầm! !
Vào giờ khắc này toàn bộ mặt đất cũng chấn động rung chuyển, tựa hồ muốn nứt ra.
Trong hư không Tu La Hoàng ngây dại.
Mấy vạn Tu La đại quân phía dưới cũng nín thở, không dám nhúc nhích.
Tất cả mọi người nhìn thân hình phong hoa tuyệt đại kia, không dám thở mạnh.
Tồn tại kinh khủng đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều cảm thấy run sợ.
Trên vòm trời, có tiếng ầm ầm quay cuồng.
Minh Vương đứng trên tường thành thu hồi bàn tay năng lượng, minh khí khắp trời nhất thời tản đi, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía hư không quay cuồng.
Ánh mắt thâm thúy, vô cùng nghiêm túc, hết sức bất đồng với dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày của hắn.
Trên mặt đất, một bàn tay cực đại hiện lên, trong lòng bàn tay có một vết máu.
Thân hình Tiêu Nha dưới một chưởng này bị đập thành thịt vụn.
Chỉ còn lại Thí Thần Cung màu đen cổ xưa rơi trên mặt đất.
Bộ Phương cũng kinh ngạc, đây chính là thực lực chân chính của Minh Vương sao, quả thật có chút biến thái...!Không ngờ Tiểu Cáp thích ăn thanh cay lại kinh khủng như vậy!
Không do dự chút nào, Tu La Hoàng xoay người chạy trốn, cấp tốc rời xa Minh Vương.
Người này là tồn tại kinh khủng!
Còn Minh Vương tựa hồ không có tâm tư để ý tới Tu La Hoàng .
Hắn nhìn lên bầu trời, giống như đang nhìn cái gì.
Bộ Phương sững sờ, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
- Hắn là người đứng đầu Minh Khư, chịu hạn chế pháp tắc của đại lục, hắn xuất hiện ở đại lục vốn đã không được phép, huống chi hiện giờ hắn lại thi triển ra tu vi như vậy, dĩ nhiên sẽ bị pháp tắc bài xích...!Hơn nữa...
Tiểu U lạnh lùng đứng bên cạnh Bộ Phương, nói.
Nhưng nàng còn chưa nói xong.
Minh Vương bất đắc dĩ nghiêng đầu lại:
- Mấy vị lão tổ của Minh Khư...!đã biết bổn vương ra ngoài làm chuyện, cho nên bổn vương phải trở về Minh Khư rồi.
Minh Vương có ý tứ muốn đi sao?
Bộ Phương nheo mắt.
- Thiếu niên, hi vọng lần sau bổn vương ra ngoài còn có thể nếm được mỹ vị thanh cay, ngươi nên sống lâu một chút.
Minh Vương cười nói, nói xong, dưới chân hắn có một đạo đường quang mang màu đen hiện ra, một trận pháp khổng lồ do minh khí tạo thành sáng lên.
Từ trong trận pháp, từng đạo hư ảnh nhất thời chậm rãi bay lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...