Nước súp đặc sệt, sóng sánh, trong suốt như pha lê, tản ra mùi thơm nồng nàn nóng hổi, vị chua chua ngọt ngọt quyện vào nhau, làm người ta không kìm chế được cảm giác thèm ăn.
Minh Vương liếm liếm môi, nheo mắt, đưa miếng thịt cá vào trong miệng, vui thích nheo mắt.
Vị chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt bộc phát, khiến ánh mắt Minh Vương nhất thời trợn to.
Nếu như nói cá tuyết áp chảo của Văn Nhân Sửu mang tới cho người ta một loại cảm giác như lướt sóng trong biển rộng, thì món cá chua ngọt Tây Hồ của Bộ Phương làm cho người ta cảm giác thoải mái như chèo thuyền trong một hồ nước nhỏ.
Hai món ăn trình bày theo hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Một chút nước sốt chua chua ngọt ngọt, mỹ vị ngon miệng, chỉ cần cắn một miếng, đã khiến cho cảm giác thèm ăn của Minh Vương hoàn toàn được khai mở.
Loại cảm giác này khó có thể nói rõ, vô cùng đặc biệt.
Nụ cười tự tin trên mặt Văn Nhân Sửu khẽ đông cứng lại...!Từ vẻ mặt của Minh Vương, hắn tựa hồ có loại dự cảm xấu.
Bởi vì hắn phát hiện Minh Vương không đặc biệt coi trọng món ăn của hắn.
Điều này khiến cho hắn có chút bối rối...
Sự tự tin ban đầu cũng có chút sụp đổ.
Nấu cá là loại phương thức nấu nướng hắn quen thuộc nhất, nếu như vậy vẫn thua cuộc..., Văn Nhân Sửu thật sự không biết nên nói cái gì.
Sự yêu nghiệt của Bộ Phương thật sự nằm ngoài dự liêu của hắn.
Nếu Bộ Phương là người của Thao Thiết Cốc còn tốt, nhưng Bộ Phương cũng không phải là người của Thao Thiết Cốc...
Nếu không phải là người của Thao Thiết Cốc, nhưng lại có thể nấu nướng ra món ăn ngon như vậy...!không hề thua kém người bước ra từ Thao Thiết Cốc như hắn.
Người nầy...!rốt cuộc là yêu nghiệt nơi nào!
- Tiểu Hà...!thế nào? Mùi vị thế nào?
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết vô cùng ngứa ngáy, nhìn bộ mặt đầy hưởng thụ của Minh Vương, trong lòng phảng phất như có một vạn con kiến nhỏ đang bò.
- Ừ, tiểu thiếu niên hiện tại...!rất giỏi!
Minh Vương gật đầu, ánh mắt rơi xuống món cá chua ngọt Tây Hồ, không chớp mắt nhìn chăm chú.
- Hương vị của hai món ăn này rất ngon, mặc dù kém hơn mì cay một chút, nhưng...
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa.
Nghe thấy Minh Vương lại nhắc tới mì cay, Nam Cung Vô Khuyết bất đắc dĩ, khoát tay áo cắt đứt lời của hắn.
Hắn tính toán mình sẽ tự nếm thử.
Minh Vương bị cắt lời, ánh mắt nhìn chằm chằm, thiếu niên bây giờ...!làm sao nghịch ngợm như thế? Không để bổn vương nói xong?
Bộ Phương rất bình tĩnh, lôi một cái ghế ngồi xuống, nằm ngả người trên ghế, mệt mỏi ngáp một cái.
Từng vị thực khách đều mang theo vẻ hưng phấn, thưởng thức hai món ăn, trên mặt bọn họ đều toát ra bộ dạng say mê.
Trận mưa rơi ngoài quán cũng từ từ nhỏ dần, chỉ để lại chút mưa nhẹ rơi lất phất.
Bởi vì vừa mới mưa, không khí trở nên có chút lạnh lẽo, nhưng trong lòng các thực khách lại như có lửa nóng.
Món ăn từ từ vơi dần, các thực khách cũng lần lượt thưởng thức xong toàn bộ hai món ăn.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ say mê, vui thích quay lại chỗ cũ.
Trong quán ăn Vân Lam, gương mặt Văn Nhân Sửu đã sớm trở nên không còn chút huyết sắc.
Thân thể của hắn khẽ run rẩy, trên trán hiện đầy mồ hôi hột, trong mắt lại càng lộ ra sợ hãi.
Từ vẻ mặt của mọi người, hắn tựa hồ đã thấy được kết quả.
Kết quả này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Hắn không dám tin, hắn không muốn tin...
Hắn lấy ra món ăn sở trường nhất, nhưng kết quả tựa hồ cũng không đạt yêu cầu.
Đây là cuộc chiến bếp núc...!Bởi vì tự tin, cho nên hắn mới triển khai cuộc chiến này, mặc dù trong nháy mắt đang kêu gào so đấu, hắn đã có chút hối hận, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin về tài nấu nướng của mình.
Song, nhìn từ kết quả tranh tài hiện tại, sự tự tin của hắn tựa hồ có chút lố bịch.
Mọi người thưởng thức qua món ăn của hai người, trong lòng sớm đã có quyết định.
Ùng ùng!
Sau khi miếng thức ăn cuối cùng đã được thưởng thức xong.
Trên người Văn Nhân Sửu nhất thời hiện ra một đạo hư ảnh quái vật khổng lồ.
Hư ảnh kia có một cái miệng khổng lồ, cái miệng mở ra, dường như muốn cắn nuốt thiên địa, vô cùng kinh khủng.
Một trận pháp từ trong hư ảnh quanh quẩn, trong nháy mắt bao phủ những người đã thưởng thức món ăn.
Nhưng khi ánh sáng của trận pháp tiếp xúc đến chỗ Minh Vương, một cách tự nhiên tản đi, không cách nào khóa chặt được Minh Vương...
Minh Vương nhếch khóe miệng cười ha ha, lắc lắc đầu, mái tóc đen nhánh vung lên.
- Thứ đồ nhát gan...
Trong tâm thần tất cả những người bị tia sáng bảo trùm đều hiện ra hai lựa chọn.
Trên người Bộ Phương và Văn Nhân Sửu cũng có quang mang chớp động dựng lên.
Rống!
Phảng phất như có tiếng quái vật rống giận, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút hoảng hốt.
Sau một khắc, tựa hồ có thanh âm điếc tai nhức óc khẽ vang lên bên tai bọn hắn, nói cho bọn hắn biết quy tắc.
Thân thể Văn Nhân Sửu nhất thời mềm nhũn, trên trán hắn hiện đầy mồ hôi.
Thân thể lảo đảo lui về phía sau.
Giống như muốn đặt mông ngã xuống đất.
Bộ Phương bình thản liếc nhìn hắn, quét chân, nhất thời một cái ghế bay ra, đỡ được thân thể Văn Nhân Sửu.
Cả người Văn Nhân Sửu cũng xụi lơ trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
Trên người hắn và Bộ Phương, ánh sáng bắt đầu lóe lên, tựa hồ các thực khách sau khi thưởng thức món ăn đã đưa ra lựa chọn.
Ông...
Tiếng vù vù đặc biệt vang vọng.
Sau một khắc, ánh sáng trên người Bộ Phương trở nên vô cùng sáng chói, trong nháy mắt ánh sáng đó lấn át cả ánh sáng của Văn Nhân Sửu.
Văn Nhân Sửu kinh ngạc nhìn quang huy trên người Bộ Phương, lại nhìn quang mang trên người mình, hai thứ đối lập, giống như ánh sáng của đom đóm và ánh trăng...
Tự tin của hắn trong nháy mắt, nhất thời sụp đổ.
Lần này là thật sự sụp đổ.
Trong truyền thừa của Đao Phách Tôn Giả, cho dù hắn thua cũng không cam lòng, tự tin của hắn hoàn toàn không dao động, bởi vì hắn biết, hắn am hiểu không phải là loại nấu nướng, mà là nấu loại cá.
Nhưng lần này...!Bộ Phương đã cho hắn một đòn phủ đầu.
Sau trận đấu, hắn thất bại thảm hại!
Mọi người từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, trận pháp kia chậm rãi biến mất, hóa thành một đạo lưu quang bị hư ảnh khổng lồ cắn nuốt, trốn vào trong miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...