Bí cảnh Thiên Khuyết.
Một vùng khói báo động dâng lên, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập cả bí cảnh, núi non vỡ nát, mặt đất nứt nẻ.
Thi thể đầy đất, máu tươi chảy ròng.
Rất nhiều cường giả của các thế lực đều chật vật không thôi.
Một hồi đại chiến, bọn họ bức lui mãnh thú từ trong di tích nhưng bọn họ cũng phải trả giá lớn.
Rất nhiều cường giả bị mãnh thú oanh sát, huyết khí tận trời.
Trường bào màu trắng của Ngũ trưởng lão đều dính bụi bậm, khuôn mặt già nua toàn vẻ mệt mỏi.
Một cường giả tiến lên, thần tình ngưng trọng nói với Ngũ trưởng lão:
- Trưởng lão, đã điều tra ra lai lịch của những mãnh thú này.
- Hả? Những mãnh thú này rốt cuộc có lai lịch từ đâu?
Ngũ trưởng lão ôm ngực, ho nhẹ, nói.
Sắc mặt cường giả kia vô cùng nghiêm túc, ngưng trọng nói:
- Trên đại lục liên lạc chúng ta, dựa theo miêu tả của chúng ta với mãnh thú, bọn họ tìm rất nhiều điển tíc, cuối cùng từ chỗ Tiềm Long Đại Lục truyền đến tin tức… nhưng mãnh thú này có thể đến từ… Minh Khư!
- Minh Khư?
Đôi mắt Ngũ trưởng lão hơi co rụt lại, sắc mặt nhất thời biến đổi.
……..
Văn Nhân Sửu nhìn thấy Bộ Phương xoay người bước vào phòng bếp, cảm giác trên đỉnh đầu có một trận gió lạnh bay qua.
Hắn bị làm ngơ như vậy…
Hắn là người hành tẩu đại lục của Thao Thiết Cốc lại bị làm ngơ như thế… Tiểu tử này thật sự nghĩ rằng làm ra vài món ăn trong không gian hồn hải của tôn giả Đao Bá thì có thể hoàn thắng mình sao? Bản lĩnh chân chính của Thao Thiết Cốc tiểu tử này sao biết được?
Các thực khách xung quanh đều nhìn sang chế giễu, khiến tức giận trong lòng hắn càng dâng cao.
Nhưng mặc kệ hắn gọi Bộ Phương thế nào, Bộ Phương cũng chỉ nói hắn đi xếp hàng.
Chuyện này khiến hắn uất nghẹn muốn đấm vào gối.
- Ngươi vẫn là ngoan ngoãn xếp hành đi, Bạch gia cũng không phải dễ chọc.
Nam Cung Vô Khuyết ngồi trên ghế, gắp một miếng thịt gà trong Phật Nhảy Tường, vui sướng nhét vào miệng, cười nói.
Minh Vương vừa gật đầu vừa ăn thanh cay vừa uống Phật Nhảy Tường, rất sung sướng.
Văn Nhân Sửu kiêng kị liếc nhìn Minh Vương.
Con rối kia Văn Nhân Sửu hắn cũng không sợ, nhưng chủ yếu vẫn là nam nhân xưng Minh Vương kia.
Thực lực tên này quá mạnh mẽ, Văn Nhân Sửu hắn không thể không kiêng kị.
Nếu không có Minh Vương này, Văn Nhân Sửu hắn đã sớm ra tay.
Đầu bếp của Thao Thiết Cốc, không chỉ có trù nghệ cao cường, tu vi của mỗi một đệ tử đều phải đuổi kịp, bày ra thực lực cường đại.
Bởi vì chỉ có tu vi tự thân mạnh mẽ mới có thể nấu món ăn càng cao cấp, hơn nữa cũng đủ khả năng thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Cho nên trong Thao Thiết Cốc, mỗi một đầu bếp đều là tồn tại thực lực mạnh mẽ.
Văn Nhân Sửu hắn đạt đến Thần Thể Cảnh đỉnh phong, căn bản không sợ một con rối.
Nhưng Minh Vương sâu không thể lường… hắn vẫn thập phần kiêng kị.
Nhìn thấy Minh Vương ăn miệng dính đầy dầu, Văn Nhân Sửu thở mạnh, xoay người rời đi xếp hàng.
Hắn chịu khuất nhục xếp hàng, trong quá trình xếp hàng, lửa giận và khuất nhục của hắn dần tích tụ song song.
Đợi đến lúc, nhất định phải giáo huấn Bộ Phương, dạy hắn làm người!
Mang theo phần tức giận này, ánh mắt của Văn Nhân Sửu cũng trở nên hung lệ.
Dòng người xếp hàng tiến lên thong thả, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Văn Nhân Sửu khoác một thân bố y, đứng trong đội ngũ, nhìn thực khách phía trước không ngừng tiến vào trong, vẻ mặt thỏa mãn rời đi, hắn dần nhíu mày.
Không thể không nói, đây là một quán ăn thành công, một đầu bếp có thể làm thực khách mỉm cười, mới là đầu bếp tốt chân chính.
Tôn chỉ của Thao Thiết Cốc vẫn luôn là như vậy.
Thật không ngờ trên đại lục còn có đầu bếp nhỏ cũng thấy được lý niệm của tôn chỉ này.
Mặt trời bắt đầu lặn.
Người xếp hàng trước Văn Nhân Sửu cũng dần giảm bớt.
Rốt cục… đến phiên Văn Nhân Sửu.
Một lòng Văn Nhân Sửu cũng trở nên kích động.
Sau khi hắn đã nghĩ Bộ Phương sẽ trở thành bại tướng dưới trướng hắn, cảm giác rửa sạch nỗi nhục mới sướng làm sao.
Nhưng khi hắn bước vào trong quán ăn, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua.
Một bóng người đi ra từ trong phòng bếp.
Bộ Phương lau sạch nước trong tay, sau khi lau sạch sẽ, mới thản nhiên mở miệng:
- Buôn bán hôm nay đã đến giờ đóng cửa, mời mọi người ngày mau đến sớm một chút.
Rất nhiều thực khách nghe thấy lời của Bộ Phương, đều cảm thấy thập phần tiếc nuối và đáng tiếc.
Nhưng bọn họ hiểu rõ quy củ của Bộ Phương, cho nên cũng không quá oán giận, trực tiếp rời đi.
Duy độc chỉ có một người ngây ngốc đứng trong quán ăn.
Tình huống gì? Có ý tứ gì?
Đầu bếp này muốn làm gì?
Hắn đã xếp hàng nửa ngày, kết quả con mẹ nó nói cho ta biết hết giờ bán rồi… Đâu có người không đáng tin như vậy?
- Bộ lão bản, lúc này có thể luận bàn một trận trù nghệ với ta không?
Văn Nhân Sửu nheo mắt, lạnh lùng nói.
Bộ Phương lạnh lùng nhìn hắn, nâng tay lên, gỡ xuống dây buộc tóc, mái tóc đen nhánh xõa tung ra, khiến Bộ Phương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Khiêu chiến ta sao? Chờ thời điểm buôn bán vào ngày mai hãy đến.
Bộ Phương nói.
Nói xong xoay người vào trong phòng bếp.
Cả gương mặt của Văn Nhân Sửu bừng lên lửa giận, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ngươi sợ ta phải không, cho nên mới trốn tránh ta? Ngươi không dám tỷ thí trù nghệ với ta… Là bởi vì không có tự tin! Bởi vì ngươi cảm thấy không thể hơn được ta!
Văn Nhân Sửu nói.
Bộ Phương sửng sốt, kinh ngạc xoay đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...