Nước canh của Phật Nhảy Tường thiên phẩm này hơi dính, hiện ra một mùi hương rám nắng, độc đáo.
Bên trong mùi hương ẩn chứa rất nhiều mùi hương kỳ lạ, không giống bình thường.
Trăm chuyển ngàn hồi, ngào ngạt lượn lờ.
Rầm rầm.
Bên trong quán ăn yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ còn lại tiếng nuốt nước miếng.
Bộ Phương gắp ra một khối thịt giao từ trong bát thanh hoa, đưa một chén cho Minh Vương ngồi gần hắn nhất.
Minh Vương nhận lấy bát Thanh Hoa, tâm tình thật kích động.
Không để ý đến Minh Vương, Bộ Phương tiếp tục múc.
Một phần này là cho Tiểu U.
Phần cuối cùng là cho Tiểu Hắc.
Sau khi chia xong cho mọi người, Bộ Phương cũng múc một phần cho mình.
Nấu nướng Phật Nhảy Tường thiên phẩm vất vả như vậy, bản thân làm sao không nếm thử?
Tiểu Bát ở xa trừng đôi mắt nhỏ, nhìn Bộ Phương trực tiếp ngó lơ mình, nhất thời bước nhỏ, chạy tới bên người Bộ Phương kêu cạch cạch.
Bộ Phương liếc nhìn con gà này, lạnh lùng bĩu môi, không muốn để ý nó.
- Cạch cạch cạch?
Tiểu Bát vỗ cánh, lông gà bay tán loạn.
- Cạch cái gì mà cạch… một con gà như ngươi còn muốn ăn thịt sao?
Minh Vương vui vẻ uống một ngụm canh Phật Nhảy Tường đậm đà, ấm áp, thần tình đỏ ửng, giống như đang say nói với Tiểu Bát.
Tiểu Bát vung cánh gà, đôi mắt nhỏ trừng Minh Vương một cái.
Bộ Phương không để ý đến Tiểu Bát, con gà này keo kiệt đến một cái chân gà cũng không cho mượn? Bộ Phương còn đang suy nghĩ có nên giảm bớt cơm Long Huyết của nó hay không!
Tiểu Bát giờ phút này còn không biết, nó sắp gặp phải chuyện cực kỳ tàn ác, vẫn kêu cạch cạch với Bộ Phương.
Bộ Phương dùng đũa gắp một miếng thịt Hắc Giao.
Thịt Hắc Giao phấn nộn thơm lừng, có hơi giống thịt cá mực, nhưng thịt cá mực càng thêm, còn trắng mịn.
Bộ Phương cắn một ngụm, cảm giác vị thịt dai dai lan tỏa trong miệng hắn.
Tinh khí dồi dào dâng trào, linh khí nồng đậm mãnh liệt.
Bộ Phương nheo mắt, thịt giao trong miệng mềm vô cùng, còn hơi dai, bật nhảy trong khoang miệng, khiến người ta nhịn không được nuốt xuống.
Ừng ực, vào miệng.
Bộ Phương thở ra một hơi nóng, tiếp tục cắn một ngụm.
Uống một ngụm canh nồng, nước canh hơi đặc với mùi hương đủ loại nguyên liệu nấu ăn lan tràn trong miệng, các loại mùi trộn lẫn vào nhau, ngay ngắn có trật tự, bám theo vị đặc thù.
Phối hợp với thịt Hắc Giao kia, càng thêm hợp nhau, khiến người ta vô cùng hưởng thụ.
Cẩu gia vươn đầu lưỡi liếm nước canh đậm đà trong chén, vừa liếm vừa híp mắt, thật hạnh phúc.
Đầu lưỡi cuốn một vòng, một miếng thịt Hắc Giao trắng nõn được nuốt vào trong miệng, bẹp bẹp.
Có thịt ăn, Cẩu gia vui mừng!
Cẩu gia lầm bầm.
Minh Vương uống giọt canh đậm đà cuối cùng, chép miệng, hồi tưởng lại hương vị, khiến hắn khó có thể quên được mùi vị này, say đến mặt đỏ bừng.
- Người trẻ tuổi, cho bổn vương thêm một chén nữa.
Minh Vương nhìn Bộ Phương, thần tình ôn hòa nói.
Ba người một chó, cứ ăn bẹp bẹp như vậy.
Ăn vui sướng, ăn đến mỗi người phun ra tinh khí, sắc mặt đỏ hồng.
Ăn xong một miếng thịt, thở ra hơi nóng hôi hổi đến từ tinh khí.
Ngoài quán ăn, đội ngũ thực khách đã xếp thành hàng dài, mùi hương không ngừng tràn ngập từ trong quán ăn khiến mọi người không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
Nam Cung Vô Khuyết biết Bộ Phương mới trở về Thiên Lam Thành, hấp tấp đi đến.
Không chỉ có Nam Cung Vô Khuyết, đám người ma nữ An Sanh đều chờ không kịp.
Bọn họ đã sớm trở thành tù binh bởi mỹ thực của Bộ Phương.
Mà bên trong chờ mong của vạn chúng, cửa thanh đồng của quán ăn ầm một tiếng, rốt cục chậm rãi mở ra.
Mùi hương càng thêm nồng đậm bay ra, khiến tất cả mọi người không nhịn được hít sâu một hơi.
……
Bên ngoài Thiên Lam Thành.
Dưới dương quang sáng sớm, một thân ảnh mặc bố y đứng lặng, nhìn chăm chú những kiến trúc cao ngất trong Thiên Lam Thành, trên mặt lộ ra tươi cười.
Hắn giơ tay lên, nhất thời một tấm ngọc phù trôi nổi trước người hắn.
Chân khí dũng mãnh tiến vào trong ngọc phù, chỉ thấy ngọc phù kia nở rộ như pháo hoa, hóa thành một con mãnh thú dữ tợn muốn mở miệng cắn nuốt thiên địa.
Hư ảnh mãnh thú rất nhanh biến mất, chỉ sau chốc lát, hóa thành một thân ảnh mơ hồ.
- Sư huynh, tại hạ Văn Nhân Sửu, vốn là người hành tẩu của lục địa nhỏ, ngẫu nhiên phát hiện tin tức liên quan Minh Khư, đặc biệt đến bẩm báo.
Văn Nhân Sửu mặc bố y chân thành nói.
Bóng người mơ hồ kia trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói:
- Tin tức của Minh Khư sao?
- Dạ!
Văn Nhân Sửu vô cùng xác định.
- Thật không ngờ sẽ có tin tức liên quan đến Minh Khư.
Tốt lắm, ta sẽ lập tức phái người đi xác định, người đang ở nơi nào?
Bóng người mơ hồ nói.
Ánh mắt Văn Nhân Sửu nhất thời sáng ngời:
- Ngoài thành Thiên Lam Thành Đan Phủ, sắp vào thành, đầu mối là ở trong thành.
Nhưng bóng người mơ hồ sau khi biết được vị trí của Văn Nhân Sửu, cũng cổ quái hồi đáp:
- Bên trong Đan Phủ? Hả… kẻ điên Tu La Hoàng kia đã từ Tiềm Long Vương Đình trở về rồi.
Kẻ điên đó gào thét phải san bằng Đan Phủ, ngươi cẩn thận một chút.
Văn Nhân Sửu sửng sốt, ngay sau đó không khỏi hít sâu một hơi, san bằng Đan Phủ?
Tu La Hoàng thật đúng là kẻ điên, vậy mà tuyên bố muốn san bằng thánh địa của luyện đan sư… Tu La Cổ Thành muốn khai chiến với Đan Phủ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...