Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


 
Bọn họ đang ăn cái gì? Vì sao trông ngon như vậy?
 
Bẹp bẹp.

 
Thịt béo cả người Cẩu gia đều run loạn lên, cúi đầu, không ngừng cắn Túy Bài Cốt trong bát, đôi mắt chó hơi nheo lại, hạnh phúc muốn bay lên.

 
Thừa dịp thời gian nhai nuốt, Cẩu gia còn liếc mắt nhìn Minh Vương đang dại ra, miệng chó cong lên một vòng cung trào phúng.

 
Ừng ực…
 
Minh Vương nuốt nước miếng, nhìn Túy Bài Cốt kia, trong lòng tham lam.

 
Nhìn thấy tướng ăn của Cẩu gia và Tiểu Ư, cả người cũng không bình tĩnh nổi.

 
- Người trẻ tuổi à… của ta đâu? Có thể cho bổn vương ăn không? Bọn họ đều có, bổn vương đẹp trai như vậy, khẳng định cũng có đi?
 
Minh Vương lộ ra nụ cười hiền lành với Bộ Phương.

 
Bộ Phương ngẩn người, nhìn Minh Vương như nhìn tên ngốc.

 
- Muốn ăn cái gì thì gọi món, nói cho Tiểu U, thực đơn trên vách tường, bổn điếm định giá, không thể mặc cả.

 
Bộ Phương nói.

 
Nói xong, hắn xoay người tiến vào trong phòng bếp.

 
Hắn nấu Túy Bài Cốt và cơm Long Huyết cho Cẩu gia và Tiểu U xong, hiện tại hắn phải chuẩn bị một phần Phật Nhảy Tường thiên phẩm.

 
Đây liên quan đến đại sự hắn lần sau có thể thăng cấp hay không.

 

Minh Vương nhìn bóng dáng Bộ Phương dần biến mất trong phòng bếp, chẹp miệng.

 
Hắn xoay đầu nhìn thực đơn Bộ Phương nói, vừa nhìn thấy… tròng mắt nhất thời trừng tròn xoe.

 
- Xảo trá a! Tên trẻ tuổi không biết lí lẽ! Thanh cay không phải chỉ một ngàn năm trăm nguyên tinh thôi sao? Ngươi vì sao bán cho bổn vương hai vạn nguyên tinh một cây? Ngươi đây là giết heo sao?
 
Cả người Minh Vương giống như đã trải qua chuyện tàn phá cực kỳ tàn ác.

 
Trong mắt phủ đầy tơ máu.

 
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm thực đơn kia.

 
Không sai!
 
Phía trên thực đơn ghi rõ ràng… thanh cay, một cay một ngàn năm trăm nguyên tinh.

 
Một ngàn năm trăm nguyên tinh!
 
Phụt…
 
Minh Vương khổ sở muốn hộc máu, hắn không phải là quá đơn thuần rồi sao, vậy mà ngây ngốc tiêu phí hai vạn nguyên tinh mua một thanh cay.

Trọng điểm là hai vạn nguyên tinh này là hắn dùng dung mạo anh tuấn mượn được.

 
Thiệt hại lớn a! Thiệt đến quần lót cũng không còn!
 
- Người trẻ tuổi hiện tại, quả thật rất xảo quyệt!
 
Minh Vương đau lòng đến không thể hít thở.

 
Bẹp bẹp.

 
Tiểu U nhìn quen rồi, nhìn bộ dáng bi phẫn muốn chết kia của Minh Vương, mặt không thay đổi nói.

 
Nàng nhai nuốt không nhanh không chậm, lạnh lùng mở miệng nói:
 
- Lão gia hỏa, muốn gọi cái gì?
 
Minh Vương cảm giác mình đang muốn rơi lệ, hắn thật muốn gọi mà, nhưng hắn làm sao có nguyên tinh…
 
- Có thể ghi sổ không? Ta dùng dung mạo anh tuấn cam đoan, ta tuyệt đối sẽ trả nguyên tinh…
 
Minh Vương nhìn miệng dính đầy mỡ của Tiểu U, nhìn cơm Long Huyết dâng trào mùi hương, nấu nước miếng, nói.

 
- Dung mạo của ngươi có thể ăn sao?
 
Tiểu U trợn mắt xem thường.

 
Minh Vương cảm giác mình bị một thanh sắt vô hình đâm thủng.

 
Sau đó, Bộ Phương đi ra từ trong phòng bếp, chậm rãi khoan thai.

 
Trong tay hắn cầm theo một bát sứ thanh hoa nho nhỏ.

 
- Tiểu Bát, đến ăn cơm, thiếu chút nữa quên ngươi rồi.

 
Bộ Phương lạnh nhạt nói.

 
Tiểu Bát đặt mông xuống đất xem náo nhiệt, nghe thấy mình cũng có đồ ăn, nhất thời hưng phấn kêu cạch cạch, đứng lên, vặn vẹo mông, chạy như điên đến dưới chân Bộ Phương.

Đôi mắt nhỏ tỏa ra hào quang, nhìn chằm chằm Bộ Phương.


 
Minh Vương tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc nhìn cảnh tượng này.

 
Nhìn con gà nhỏ kia ăn từng ngụm cơm Long Huyết, trong lòng có một vạn con chó béo chạy qua.

 
Hắn vậy mà không bằng một con gà.

 
- Hửm? Muốn gọi đồ ăn sao? Bổn điếm giá cả phải chăng, không thể mặc cả, xin yên tâm gọi món.

 
Bộ Phương chân thành nói.

 
Phụt.

 
Nhìn ánh mắt chân thành kia của Bộ Phương, Minh Vương cảm thấy mình muốn phun máu.

 
…….

 
Trăm triệu không nghĩ tới, Minh Vương cuối cùng vẫn ăn được thanh cay mỹ vị.

 
Tuy Minh Vương không có nguyên tinh nhưng hắn bỗng nhiên nhớ lại mình có thiên tài địa bảo.

 
Khi hắn lấy ra một bình linh dịch dùng tinh thạch màu đen đựng hỏi Bộ Phương có thể mua thanh cay không, Bộ Phương hơi ngẩn người.

 
Hắn thật chưa từng thấy ai lấy linh dịch đổi món ăn.

 
Bộ Phương tiếp nhận linh dịch từ tay Minh Vương, cả cửa hàng dồi dào linh khí, cùng với mùi chua đặc thù trong linh dịch.

 
- Đây là một loại thiên tài địa bảo của Minh Khư, nước ép Hắc Linh Mai.

Tuy không phải loại thật trân quý nhưng sau khi uống, có thể tẩy rửa thể chất, tăng cường lực lượng.

 
Minh Vương giói thiệu nói.

 
Đừng nhìn bình nước ép Hắc Linh Mai giống như không có gì.

Nhưng phải biết rằng, cho dù là cường giả Thần Thể Cảnh muốn hái Hắc Linh Mai cũng phi thường khó khăn, bởi vì một loại linh thú Minh Khư bảo hộ Hắc Linh Mai, Hắc Ám Khuê Xà, cực kỳ khó đối phó.

 

Cũng chỉ có Minh Vương hắn nhàn rỗi hái nhiều như vậy, làm thành nước ép, uống chơi.

 
Ở trong Minh Khư, nước ép Hắc Linh Mai này phi thường trân quý!
 
Minh Vương lúc lấy ra nước ép Hắc Linh Mai, lòng vô cùng đau đớn.

 
Bộ Phương thưởng thức ngụm nhỏ nước ép Hắc Linh Mai, hai mắt hơi sáng lên, vị chua mang theo chút ngọt, chui vào dạ dày, khiến cả người Bộ Phương càng thêm tinh thần.

 
Hương vị này, khiến Bộ Phương nhớ đến nước ép rất ngon kiếp trước.

 
- Đây không phải nước ô mai vị nồng sao…
 
Bộ Phương nói thầm.

 
Cuối cùng hắn cho phép Minh Vương trao đổi món ăn.

 
Khi Minh Vương cầm một thanh cay lên ngửi mạnh, hắn dường như rơi lệ đầy mặt, thật không dễ dàng.

 
Cẩu gia và Tiểu U nhìn thanh cay trong tay Minh Vương, trợn trắng mắt, đều ợ một cái, trở về nghỉ ngơi dưới tàn cây Ngộ Đạo Thụ.

 
Đối với Minh Vương thần tình say mê kia, không thèm để ý.

 
Bộ Phương mang nước ép Hắc Linh Mai vào trong phòng bếp, định phối hợp nước ép Hắc Linh Mai thành nước ô mai.

 
Mặt khác, cũng bắt đầu chuẩn bị nấu Phật Nhảy Tường thiên phẩm.

 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận