Vì sao lại không hề có khí chất của một nhân vật ghê gớm?
So với tên hề Nam Cung Vô Khuyết… thật không biết hai tên hề này gặp nhau sẽ xảy ra hỏa hoa gì.
- Đại… đại nhân, người phải đi sao?
Giang Linh hơi ngây ngốc.
Làm sao đi rồi? Di tích ở trước mặt không tìm thử, mấy người này làm như vậy sẽ không phụ lòng di tích ta tỉ mỉ bố trí?
Đó chính là cơ duyên!
Giang Linh nàng hơi luyến tiếc cơ duyên này.
- Đại nhân, ta đã bỏ lỡ một lần cơ duyên, cơ duyên lần này ta không thể bỏ qua.
Sắc mặt Giang Linh nghiêm trọng, nghiêm túc nhìn Minh Vương.
Nàng vì triệu hồi Minh Vương đã bỏ lỡ truyền thừa của tôn giả Đao Bá.
Di tích hiện giờ, ở ngay trước mắt nàng, nàng không thể tiếp tục bỏ qua!
Minh Vương nhảy lên U Minh Thuyền, giống như cảm nhận được sự nghiêm túc trên mặt Giang Linh, nghiêm túc nhìn thẳng mắt Giang Linh.
- Ta biết rồi, ngươi dũng cảm đi đi! Đuổi theo cơ duyên của riêng ngươi!
- Hai vạn nguyên tinh kia… đợi đến lúc chúng ta gặp mặt, bổn vương sẽ trả ngươi!
Nếu Minh Vương không bổ sung câu sau, Giang Linh thật hơi cảm động.
Nhưng mục đích chân chính của Giang Linh không phải như vậy….
- Đại nhân… ngươi từng đáp ứng cho ta cơ duyên, đợi trở về từ di tích, ta sẽ tìm đại nhân.
Mái tóc trắng che gương mặt nàng, vừa nói, vừa lao đi chỗ di tích.
Minh Vương nhìn thấy Giang Linh biến mất, đứng ở trên U Minh Thuyền thở dài một hơi.
- Người trẻ tuổi hiện nay… thật gấp gáp.
Ầm ầm ầm.
Trên vòm trời, năng lượng đáng sợ dao động mãnh liệt, chân khí đầy trời giống như hóa thành đám mây đi tới.
Một bóng người đạp khoảng không đến, mỗi một bước đi, đều dao động ngập trời.
Đó là một vị lão giả, một lão giả tóc trắng mặc luyện đan bào.
Hắn vượt qua hư không, trực tiếp trốn vào di tích.
Di tích lúc này chợt khác biệt, ngay cả tồn tại như vậy cũng kinh động.
Không chỉ là một cường giả như vậy, có một kiếm quang đỏ xẹt qua trời cao, chân khí đầy trời muốn xé rách hết thảy.
Trên trường kiếm hồng sắc, một người đạp lên, ngự kiếm đi, nhanh chóng chui vào trong di tích.
Có người cưỡi ưng đến, có người đi bộ đến.
Nhưng không hề nghi ngờ, khí tức của nhũng người này đều đáng sợ, mạnh mẽ.
Bộ Phương cũng hơi kinh ngạc.
- Ta nói rồi đi… ngươi không đi di tích này sẽ tổn thất lớn.
Ngươi thấy nhiều nhân vật ghê gớm đi vào trong di tích, không hối hận sao?
Minh Vương nói với Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương vẫn lắc đầu, hơi thở của những cường giả đã vượt qua bất kể đối thủ nào trong dĩ vãng của Bộ Phương.
Rất có thể là một đám cường giả Thần Hồn Cảnh.
Đối mặt với những cường giả này, cơ hội Bộ Phương cướp đoạt cơ duyên rất nhỏ.
Nếu cơ hội rất nhỏ, Bộ Phương sẽ không lựa chọn đi.
Hắn còn không bằng sớm trở về quán ăn, nấu Phật Nhảy Tường thiên phẩm.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên.
U Minh Thuyền chậm rãi bay lên trời.
Tiểu U đứng trước mũi thuyền, mái tóc đen xõa ngang lưng bay phấp phới.
Nàng giơ bàn tay lên, lực lượng vô hình đang dao động.
Một tiếng xẹt vang lên, không gian trực tiếp bị xé rách.
Tốc độ của U Minh Thuyền chợt nhanh hơn, ngay sau đó, lần nữa xé rách không gian, chậm rãi hiện lên trên trời.
Hai mặt trăng vắt ngang không trung.
Không gian bình ổn chợt run lên, sau khi bị U Minh Thuyền xé rách, U Minh Thuyền lại khôi phục không ít.
Ầm…
Một làn khí dồi dào lay động, U Minh Thuyền trôi nổi trên mặt đất các đó không xa.
- Oa! Thật sự khiến người ta hoài niệm! Tuy linh khí loãng hơn Minh Khư nhiều, nhưng không khí thật trong lành, thật khiến người ta say mê.
Trên U Minh Thuyền, Minh Vương Nhĩ Cáp dẫm nát hư không, híp mắt, lật hai bàn tay ra, thần tình thích ý.
Tiểu U và Bộ Phương còn có Tiểu Bạch khổng lồ nhảy ra từ U Minh Thuyền.
Một tiếng trống vang vọng, khiến chấn động một trận.
Xa xa, quán ăn Vân Lam đứng sững, được ánh trắng chiếu rọi, giống như phủ một tầng thanh lương.
Bộ Phương híp mắt, nhìn quán Vân Lam, trong lòng tỏ ra an tâm.
Hắn thật hưởng thụ loại cảm giác này.
So với linh khí nồng đậm, nơi bí cảnh dày đặc thiên tài địa bảo.
Bộ Phương vẫn thích phòng bếp nhỏ của hắn.
Mở ra cửa thanh đồng của quán ăn.
Bộ Phương khoanh tay đi vào trong điếm.
Tiểu U vung tay lên, U Minh Thuyền nhất thời bay nhanh vào quán ăn, an tĩnh dừng dưới tàng cây.
Một tiếng trống vang lên, khiến Ngộ Đạo Thụ chấn động một trận, từng cái lá rơi rụng, rơi lên mũi Cẩu gia đang ngủ say.
Khiến Cẩu gia cảm thấy ngứa ngáy, hắt xì một cái.
Cẩu gia mở mắt nhập nhèm, nhìn Bộ Phương bước vào quán ăn, dùng thanh âm gợi cảm nói:
- Bộ Phương tiểu tử, ngươi trở về rồi.
Ngoài điếm, Minh Vương đang trôi nổi trong hư không, bỗng động đậy lỗ tai, đôi mắt mở lớn ra, gương mặt anh tuấn run lên.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía quán ăn Vân Lam.
Ánh mắt giống như nở rộ hào quang, giống như đã nhìn rõ quán ăn Vân Lam này.
Dưới tàng cây Ngộ Đạo Thụ, trong lòng Cẩu gia có dự cảm, ngẩng đầu, nhìn về phía Minh Vương trôi nổi trên không.
Một người một chó đối thoại bằng tâm hồn.
- Hả? Là lão nhân chết tiệt kia?
Cẩu gia sửng sốt.
Minh Vương ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
- Con chó đen này mập thật, khẳng định không phải con chó ghẻ không tiết tháo kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...