Bộ Phương nhìn nam tử anh tuấn gãi đầu, tỏ ra ngại ngừng, không khỏi cạn lời.
Nam tử khóa lấy tôn giả Đao Bá, một tay niết ấn ký, tàn hồn của tôn giả Đao Bá liền hóa thành một đoàn u quang, trốn vào trong tay nam tử, tiếng hét thảm biến mất.
- Như vậy sẽ thanh tịnh hơn.
Nam tử nói.
Xa xa, bọn người Tu La Thánh Nữ, Văn Nhân Sửu ngây ra như phỗng.
- Ô… đến phiên ngươi, có thể nói ta biế U Minh Nữ ở đâu không? Ngàn vạn lần không được giở trò nha.
Minh Vương nói.
Ầm ầm ầm!
Bởi vì tàn hồn của tôn giả Đao Bá bị bắt, cả không gian hồn hải mất đi tâm phúc, lập tức xảy ra hiện tượng sụp đổ.
Năng lượng mãnh liệt đang phát tiết, giống như sắp nổ tung.
Sắc mặt đám người Tu La Thánh Nữ nhất thời trắng bệch, nếu năng lượng này nổ tung, bọn họ có thể còn sống không? Đó chính là hồn hải của một cường giả Thần Hồn Cảnh đỉnh phong, nổ tung rồi, đừng nói bọn họ, cho dù là cường giả Thần Hồn cảnh cũng phải sợ hãi ba phần.
Văn Nhân Sửu đau lòng không thôi, hắn còn chưa đạt được truyền thừa của tôn giả Đao Bá… truyền thừa đã nói từ trước đâu rồi? Làm sao có thể không có như thế?
Bộ Phương nhíu mày, quay đầu nhìn bốn phía.
Minh Vương cũng ngẩn đầu, ánh mắt sâu xa.
- Thật đáng tiếc, không gian hồn hải sụp đổ như vậy.
Quên đi, vẫn là tìm U Minh Nữ quan trọng hơn, cùng ta đi ra.
Nam tử lơ đễnh nói, vung tay lên.
Quang mang tối đen dâng trào trong tay hắn.
Ngay sau đó, bao phủ tất cả mọi người trong không gian hồn hải.
Vù vù…
Mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, đợi sau khi thanh tỉnh đã phát hiện mình xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.
Ánh mặt trời trên trời chói sáng, cây cối sum xuê bốn phía.
Đây… đây là trở về bí cảnh Thiên Khuyết rồi sao?
Bỗng nhiên, mọi người nổi da gà, đều tỏ ra cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng trong hư không.
Nơi đó, một con thuyền gỗ đen như mực lay động từ xa đến, không nhanh không chậm.
Hơi thở đáng sợ khuếch tán trên thuyền U Minh.
Mũi thuyền của thuyền gỗ, một thân ảnh duyên dáng đứng lặng, mái tóc đen huyền bay phất phơ trong cuồng phong.
Đôi mắt Tiểu U đen tuyền, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đang đong đưa, làn da trắng nõn như ngọc, tỏa ra quang hoa rực rỡ.
U Minh Nữ?
Đám người Tu La Thánh Nữ sửng sốt, hít sâu một hơi.
Bộ Phương cũng sửng sốt, ngờ vực nhìn Tiểu U đứng trên thuyền U Minh.
Khóe miệng nam tử anh tuấn tươi cười, giống như hơi cưng chiều nhìn về phương hướng của thuyền U Minh.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, thuyền U Minh ngừng giữa không trung.
- Ặc… không cần tiểu tử ngươi nói với ta, U Minh Nữ trực tiếp xuất hiện, thật bớt việc.
Minh Vương cười nói.
- Lão gia hỏa, thả hắn ra.
Tiểu U đứng trên mũi thuyền U Minh, nhìn nam tử anh tuấn, ánh mắt đen huyền của nàng dừng trên người Bộ Phương, chỉ trỏ Bộ Phương, nói năng lạnh như băng.
Bộ Phương sửng sốt.
Minh Vương cũng ngẩn ngơ, ngay sau đó, khóe miệng Minh Vương nhếch lên, nói:
- Nghịch ngợm, nha đầu kia cũng học xấu rồi.
Minh Vương nói xong, bước đến, xuất hiện tức thời trên thuyền U Minh.
Bàn chân hắn giẫm lên thuyền U Minh, thuyền U Minh giống như không chịu nổi gánh nặng, rơi xuống ầm ầm, dừng trên mặt đất.
Tiểu U mặt không chút thay đổi nhìn Minh Vương.
- Hửm? Sắc khí của nha đầu ngươi trở nên không tệ hơn nhiều… Tinh khí tràn đầy, xem ra cuộc sống gần đây cũng tạm ổn.
Minh Vương ngạc nhiên, nhìn mặt Tiểu U không chút thay đổi, nói.
- Lão gia hỏa ngươi làm sao có thể rời khỏi Minh Khư?
U Minh Nữ nhìn chằm chằm Minh Vương, hỏi từng chữ.
- Nghịch ngợm, đừng gọi ta lão, ngươi có gặp qua lão gia nào đẹp trai như ta sao? Ta chính là Minh Vương… muốn rời khỏi Minh Khư còn không đơn giản?
Minh Vương nói.
Tiểu U bình tĩnh nhìn hắn:
- Ngươi quả nhiên không biết xấu hổ như Cẩu gia nói.
Minh Vương sửng sốt:
- Cẩu gia, cẩu gia gì?
Bộ Phương thấy hai người gằn từng tiếng trò chuyện, khóe miệng nhất thời cong lên, hắn về phía Tiểu U, không rõ Tiểu U vì sao sẽ xuất hiện tại chỗ này.
Còn có, gặp mặt giữa Tiểu U và Minh Vương giống như hơi khác biệt.
Minh Vương không phải đến bắt Tiểu U về chịu tội sao?
- Tiểu U, bán xong thanh cay chưa?
Bộ Phương nghĩ một chút, vẫn là hỏi vấn đề quan trọng.
Thân hình Tiểu U run lên, đôi mắt tối đen, quay đầu nhìn Bộ Phương, trịnh trọng gật đầu.
Bán xong rồi.
Chiếm được trả lời khẳng định từ Tiểu U, Bộ Phương thật vừa lòng.
- Các ngươi tiếp tục nói chuyện phiếm, ta còn có việc.
Bộ Phương nói.
Ngay sau đó, Bộ Phương vỗ bụng tròn vo của Tiểu Bạch, xoay người định rời đi.
Nếu Minh Vương không phải đến gây chuyện, vậy hắn còn phải nhanh chóng đi tìm Chân Long Quả.
Hệ thống nhiệm vụ cần hoàn thành, sau khi hoàn thành mới có thể trở về tiếp tục buôn bán.
Đám người Thánh Nữ Tu La nhìn cảnh tượng này, cũng lặng lẽ thối lui ra xa.
Đối với chuyện này, Minh Vương cũng không quá để ý.
Giờ phút này hắn để ý chính là Cẩu gia trong miệng U Minh Nữ, ô, còn có thanh cay.
Hắn không biết thanh cay là gì, nhưng cảm thấy thật lợi hại.
Còn có Cẩu gia… vẫn cảm thấy Cẩu gia trong miệng U Minh Nữ là một tồn tại khủng bố, có thể khiến U Minh Nữ xưng gia, khẳng định thật ghê gớm, không thấy nha đầu kia chỉ xưng hô hắn là lão gia?
Từ từ…
Minh Vương bỗng nhiên sửng sốt, Cẩu gia…
Cẩu gia trong miệng U Minh Nữ sẽ không… không phải là con chó xấu xí không có tiết tháo kia chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...