Linh thú trảo của Văn Nhân Sửu đã nấu xong… Phía trên linh thú trảo đỏ bừng kia còn tản ra hơi nóng, dính nhiều ớt vụn, khiến móng thịt kia hơi kỳ dị.
Đặt chân gà lên dĩa trắng, Văn Nhân Sửu khởi động chân khí, lau sạch nước cay trên bàn tay, hắn vừa lòng nhìn Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo này, trong lòng thật tự tin.
Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo lúc này đã hoàn thành không tệ.
Dù sao cũng là món ăn cấp hai, ngay cả hắn nấu cũng phải cố hết sức.
Hơn nữa hắn tin tưởng, hương vị của Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo này tuyệt đối khiến người khác phi thường giật mình.
- Tôn giả, mời thưởng thức.
Văn Nhân Sửu mặc bố y tự tin vô cùng, cười nói với tôn giả Đao Bá xa xa.
Trong đôi mắt của tôn giả Đao Bá cũng lóe lên hào quang, vô cùng hưng trí dựa lại gần.
Bộ dáng rất quen thuộc, khiến trong lòng hắn hơi kích động.
- Thật sự là cảm giác khiến người khác hoài niệm mà…
Tôn giả Đao Bá nói.
Nói xong, hắn vươn tay, cầm Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo kia lên.
Mùi hương nồng đậm lan tỏa, khiến tôn giả Đao Bá không nhịn được há miệng cắn một ngụm.
Rắc rắc.
Một ngụm cắn xuống, linh thú trảo xốp giòn trực tiếp bị cắn vỡ, móng thịt béo thơm vào miệng, phần móng đỏ rực, phần thịt lại trắng nõn, hương nồng bốn phía, nước dầu lan tràn.
Thịt chân này rất dai, không ngừng bật nảy trong khoang miệng, khiến tôn giả Đao Bá không nhịn được nhắm mắt hưởng thụ.
Rắc rắc rắc rắc.
Xương cốt của linh thú trảo kia cũng bị nấu mềm, không quá cứng, vừa cắn sẽ đứt gãy.
Loại thể nghiệm chân thật này, quả thật khiến người ta say mê.
……..
- Đừng nhìn nữa, chuẩn bị lồng hấp cho ta.
Bộ Phương nói với trợ lý đang chảy nước miếng, mở to miệng nhìn xa xa.
Trợ lý kia nhất thời ngẩn ngơ, xoay đầu… thần tình nghi hoặc.
- Chuẩn bị lồng hấp làm cái gì? Trong thực đơn cũng không có nói gì mà?
Trợ lý kia khó hiểu, hắn cũng từng xem qua thực đơn kia, ngươi đừng có làm người khác hoang mang.
- Thực đơn kia còn không hoàn chỉnh, tuy hương vị của chân gà dựa theo thực đơn kia làm ra sẽ không tồi, nhưng sẽ có khuyết điểm.
Bởi vì hương vị trong sốt cay vẫn chưa hoàn toàn thấm vào trong thịt chân gà.
Bộ Phương cũng khá kiên nhẫn, còn nghiêm túc giải thích với trợ lý kia.
Trợ lý vẫn ngây ngốc như trước, thật là như vậy sao? Văn Nhân Sửu kia cũng không dùng lồng hấp nhưng tôn giả Đao Bá kia vẫn ăn rất hưởng thụ.
Hương vị sẽ kém hơn sao?
Hẳn là không thể nào… cho nên không cần lồng hấp hẳn cũng sẽ không sao đi?
- Quên đi… ngươi đi chẻ củi đi, bổ hết những linh tài đó.
Bộ Phương nhìn vẻ không tin trên mặt trợ lý, nhất thời cong môi, nói với hắn.
Chẻ củi? Trợ lý nghĩ một chút rồi cũng không cự tuyệt.
Hiện tại hắn đã hơi không tín nhiệm Bộ Phương, nấu nướng không dựa theo thực đơn, thật có thể nấu mỹ vị sao? Hơn nữa… Bộ Phương cho vào nhiều ớt cay như vậy, thật không biết khẩu vị của Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo kia sẽ biến thành dạng gì.
Không để ý đến ánh mắt hoài nghi của trợ lý.
Hắn cũng không muốn giải thích cái gì, hắn chuẩn bị lấy ra lồng hấp, lấy ra linh thú trảo đang lăn trong sốt cay, sốt cay nhỏ giọt, hương cay nồng đậm lan tràn, khuếch tán toàn trường, mang theo mùi hương đặc thù.
Có hơi cay…
Không ít người ngửi được mùi cay này, đều cảm thấy xoang mũi rung động một trận, trong lòng cũng rung động.
Sau khi dọn xong lồng hấp, chân gà có dầu nhỏ giọt được đặt vào trong lồng hấp, sau đó đậy nắp lại.
Bộ Phương chuẩn bị bước cuối cùng.
Trợ lý cũng đã chẻ xong linh tài, đây là một loại linh thụ đào mộc đặc thù, chất liệu gỗ hơi da cam, thời điểm bùng cháy lan tỏa ra mùi thơm.
Bộ Phương dùng ý niệm điều khiển Huyền Vũ Oa, trôi nổi trên không trung.
Thiên địa huyền hỏa phun ra, bùng cháy đào mộc.
Ngọn lửa lớn hừng hực có mùi đào mộc tản ra, đang bùng cháy dưới đáy Huyền Vũ Oa.
Chỉ sau chốc lát, lồng hấp kêu ừng ực.
Bộ Phương mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, chân gà đỏ bừng kia an tĩnh nằm trong lồng hấp, chất thịt bên trong dưới làn sương mù mờ ảo, giống như đang xảy ra biến hóa gì.
Xa xa, không ít người bị động tác của Bộ Phương hấp dẫn.
Lồng hấp?
Vẻ mặt tất cả mọi người đều cổ quái.
Vì sao lại sử dụng lồng hấp? Trong thực đơn căn bản không có bước dùng lồng hấp? Bộ Phương vậy mà tự sữa chữa thực đơn.
Sau khi Văn Nhân Sửu sững sờ, chợt cười lạnh.
Đây chính là thực đơn món ăn cấp hai của Thao Thiết Cốc, đó là thực đơn do đầu bếp cấp một thậm chí hạng nhất trong Thao Thiết Cốc, làm sao có thể để một đầu bếp nhỏ tùy tiện sửa như vậy?
Sắc mặt của tôn giả Đao Bá cũng âm trầm.
Việc Bộ Phương sửa thực đơn, khiến hắn rất không vui vẻ.
Bởi vì sửa một bước của thực đơn, vậy tương đương sửa cả khẩu vị Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo trong lòng hắn.
Đối với một tên sành ăn, là không thể tha thứ.
Bộ Phương tự nhiên không hiểu rõ tâm tính của mọi người.
Hắn híp mắt, nhìn làn khí trắng mông lung, linh thú trảo dần trong suốt, khó miệng nhất thời nhếch lên.
Khi củi lửa đốt sạch toàn bộ, dòng khí trắng trong nồi cũng tiêu tán.
Chỉ còn lại một chân gà trong suốt giống như có quang hoa đang lưu chuyển nằm trong lồng hấp.
Tràn ngập hơi nóng.
- Chân gà cay đã hoàn thành.
Bộ Phương nhìn thoáng qua mọi người xa xa, thản nhiên nói.
Mặt trợ lý của Bộ Phương đã trắng bệch không còn chút máu từ lâu, bởi vì thời điểm Bộ Phương nấu xong món ăn này, hắn phát hiện khuôn mặt âm trầm của tôn giả Đao Bá, trong lòng nhất thời thầm kêu không xong rồi.
Trong không gian hồn hải, tôn giả Đao Bá mới là tồn tại nắm trong tay sinh tử của bọn họ.
Bộ Phương vậy mà không biết sống chết sửa thực đơn, đây là muốn chọc giận tôn giả Đao Bá sao.
Vạn nhất tôn giả Đao Bá này giận dữ, gạt bỏ hết bọn họ, vậy hắn thật không còn nơi nào để khóc rồi.
Món ăn của A Lỗ A Uy cũng đã hoàn thành.
Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo của Tu La Thánh Nữ và La Lập cũng đã hoàn thành…
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy hơi kỳ quái.
Sắc mặt tôn giả Đao Bá âm trầm, đôi mắt sâu xa, trong đó giống như có đao khí đang lưu chuyển, giống như muốn chém vỡ hết thảy.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Tôn giả Đao Bá nhìn hết toàn cảnh, sau đó vung tay lên.
Ngay sau đó, Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo của mỗi đội hoàn thành đều bay đến trước mặt hắn.
Ừng ực.
Ngoài Bộ Phương và Văn Nhân Sửu, mỗi người đều hết hồn, nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương vô cùng.
Bộ Phương thật bình tĩnh, bởi vì hắn vô cùng có tự tin với món ăn của mình.
Văn Nhân Sửu bình tĩnh là bởi vì món ăn của hắn đã được tôn giả Đao Bá vừa lòng.
Nhưng ánh mắt Văn Nhân Sửu nhìn về phía Bộ Phương như đang nhìn người chết, tự tiện sửa thực đơn, trong Thao Thiết Cốc sẽ bị kéo đi ngâm lồng heo.
Ngay cả chuyện tự chui đầu vào rọ này cũng dám làm… đầu bếp nhỏ này không sợ chết sao! Chờ xem đi, đợi lát nữa tôn giả Đao Bá vì phẫn nộ sẽ xé rách tên này ra thành từng mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...