Hôm sau, sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Ánh mặt trời ấm áp, dễ chịu lan tỏa khắp vòm trời, bao phủ cả tiểu điếm.
Người hôm nay xếp hàng trước cửa điếm đông đúc từng nhóm, chỉ có cá biệt vài thực khách đi lang thang, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn vào trong tiểu điếm.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa thanh đồng của tiểu điếm mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong quán ăn.
Bộ Phương mặc một thân Tước Vũ Bào trắng hồng xen kẽ, lông chim màu đỏ trước ngực hơi phiêu đãng, lông chim trên vạt áo bay tán loạn, vô cùng huyễn khốc.
Ánh mặt trời lan tỏa, dừng trên Tước Vũ Bào, khiến Tước Vũ Bào nở rộ ra quang huy màu đỏ, đẹp mắt mê người.
Bộ Phương híp mắt, nhìn thấy dương quang chói mắt, nhếch môi.
Hắn giơ bàn tay lên, vỗ Tiểu Bì bên người, thằng nhóc này vẫn nằm dài trên bờ vai của hắn thổi bong bóng.
Tiểu U mặc một thân hắc bào, mái tóc đen thẳng dài buông xõa, bàn chân trong suốt dẫm nát trên mặt đất, cũng đi theo phía sau Bộ Phương.
Bộ Phương nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.
Hai người xuất hành, cửa thanh đồng tiểu điếm khép kín lại.
Hôm nay là tổng chung kết Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, là tiêu điểm tất cả mọi người Đan Phủ chú ý.
Khi Bộ Phương vừa bước ra khỏi quán ăn, người đang lang thang ngoài quán ăn liền hưng phấn truyền bá tin tức Bộ Phương đã xuất phát cho mọi người.
Bộ Phương cũng không để tâm, Tước Vũ Bào khoác toàn thân khiến hắn cảm thấy cả người trở nên nhẹ bồng bềnh.
Cất bước lên đường phố Thiên Lam Thành, cao lầu kim loại đứng nguy nga hai bên đường, trên đó có không ít người ló đầu ra, nhìn thân ảnh của Bộ Phương.
Còn có người hô lên, cổ vũ Bộ Phương.
Bộ Phương lạnh nhạt gật đầu, tiếp tục đi về trước.
Hiện giờ danh tiếng của quán ăn Vân Lam đã vang dội như sấm khắp cả Thiên Lam Thành.
Trên cơ bản, không ai ở Thiên Lam Thành không biết quán ăn Vân Lam, cũng không có ai không biết Bộ lão bản, đầu bếp hắc mã.
Bộ Phương tiếp tục đi về trước, Tiểu U cũng an tĩnh đi bên người hắn.
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Tiểu U càng thêm chú ý Bộ Phương, trên cơ bản khi xuất hành đều đi theo hắn.
Một khi Bộ Phương gặp chuyện không may, cơm Long Huyết của nàng sẽ vỡ tan như bọt biển.
Đây không phải chuyện Tiểu U muốn.
Xuyên qua lầu cao san sát, đi theo một con đường nhỏ, trước mắt Bộ Phương và Tiểu U đều là một vùng bị quang mang trắng xóa che lấp và bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ vật trước mắt.
Hồi lâu sau, đôi mắt mới quen thuộc với ánh sáng này, bên tai nháy mắt vang vọng náo động ồn ào muốn hướng tận trời.
Tiếng ồn ào náo động quanh quẩn cả quảng trường trung tâm.
Bộ Phương và Tiểu U đứng ở lối vào, kinh thán nhìn hình ảnh rung động kia.
Khán phòng quảng trường trung tâm, mấy vạn ghế ngồi đều không còn chỗ trống, ngồi lấp đầy người, đầu người vừa động liền khiến người ta kinh hãi.
Khán giả thấy được Bộ Phương từ lối vào bước vào, nhất thời hưng phấn rống lớn, tiếng động cổ vũ vang vọng không dứt.
- Bộ lão bản! Cố lên nha! Quán quân sẽ thuộc về ngươi!
- Bộ lão bản, dùng mỹ thực đánh bại hết thảy! Ngươi chính là vô địch!
- Đầu bếp hắc mã, hắc mã từ đầu đến cuối! Để cho người của đan thành khác kiến thức lợi hại của Thiên Lam Thành chúng ta!
…….
Đại đa số những người này đều là dân chúng của Thiên Lam Thành.
Bọn họ thực hưng phấn, bởi vì nhiều lượt Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển như vậy, người dự thi của Thiên Lam Thành lần đầu tiên tiến vào tam cường.
Lại còn là tác chiến sân nhà, nhân khí tự nhiên là ồn ào náo động.
Người của Thiên Lam Thành đương nhiên hy vọng tuyển thủ dự thi của Thiên Lam Thành thắng lợi, đây là một loại trung thành, mỗi người đều trút hết sức lực rống lớn trong khán phòng.
Đương nhiên, trên khán phòng cũng sẽ có người đến từ đan thành khác.
Sắc mặt bọn họ đều hơi khó coi, chẳng qua cũng không chút lùi bước, trong tiếng cố lên như hải triều, vẫn hô lên tiếng ủng hộ tuyển thủ đan thành của bọn họ!
Bộ Phương nhìn thấy hơi sửng sốt, nhưng hắn cũng thật bình tĩnh.
Hắn chính là nam tử muốn trở thành trù thần đứng đầu giới thực phẩm của thế giới huyền huyễn này, làm sao lại bị chút chuyện ấy dọa sợ?
Tiểu U lại càng bình tĩnh, nữ nhân này ngoài ăn ra, chuyện khác nàng cũng không quá quan tâm.
Xoa Tiểu Bì bị dọa đứng thẳng trên vai, Bộ Phương mang tho Tiểu U bước vào khu nghỉ ngơi.
Vừa vào khu nghỉ ngơi, sớm đã có bốn người chờ ở đằng kia.
Bộ Phương hơi sửng sốt, bởi vì bốn người này đều người quen thuộc.
Nam Cung Vô Khuyết giơ ngón cái với Bộ Phương, nói:
- Lão Bộ, chỉ cần ngươi thắng được quán quân, Nam Cung Vô Khuyết ta sẽ gọi tất cả món ăn trong điếm ngươi!
Nam Cung Uyển trợn mắt xem thường Nam Cung Vô Khuyết, đôi mắt nàng chuyển hướng về phía Bộ Phương, lông mi khẽ run lên, liếc mắt nhìn Bộ Phương thật sâu, nói:
- Bộ lão bản, cố lên!
Nam Cung Uyển cũng thật không ngờ, Bộ Phương lại có thể đi đến bước này, hắn chỉ là một đầu bếp thôi! Một đầu bếp lại có thể tung hoành trong Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, lại còn ở thế thượng phong.
Lòng nàng hơi hoảng hốt, lần đầu tiên cảm thấy tín ngưỡng của bản thân hơi sụp đổ.
Trước kia nàng cảm thấy luyện đan sư là ghê gớm thế nào, nhưng từ khi gặp Bộ lão bản mới phát hiện… luyện đan sư là cái chó má gì.
Vẻ mặt ma nữ An Sênh tràn ngập ý cười nhìn Bộ Phương, cao ngất trước ngực hơi run lên, thân thể nàng nghiêng về trước, lập tức tiến đến bên người Bộ Phương, tò mò hỏi:
- Bộ lão bản, trận chung kết lần này ngươi định nấu món ăn gì? Có thể tiết lộ nho nhỏ một chút hay không?
Ánh mắt ma nữ An Sênh cơ hồ muốn tỏa sáng, nhìn chằm chằm Bộ Phương, nàng giống với Nam Cung Uyển, sau khi tiếp xúc với Bộ Phương, hoàn toàn nảy sinh khái niệm mới với luyện đan sư và đầu bếp, thì ra đầu bếp còn có thể ghê gớm như vậy.
Ma nữ An Sênh thậm chí còn cảm thấy hứng thú đối với đầu bếp.
- Ngươi sẽ rất nhanh thấy được…
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.
An Sênh nhất thời bị cắt ngang, bĩu môi.
Một người cuối cùng cũng là người khiến Bộ Phương có chút không ngờ đến, chính là Dương Mĩ Cát, cũng là lão bản trước của quán ăn Vân Lam.
Dương Mĩ Cát là người có tâm tình phức tạp nhất trong bốn người.
Bởi vì cho dù là chính nàng cũng không ngờ đến, hứa hẹn của Bộ Phương lúc trước giành cho mình lại thực hiện nhanh như vậy.
Bộ Phương nói sẽ khiến quán ăn Vân Lam phát dương quang đại, sẽ không để quán ăn Vân Lam xuống dốc trong tay hắn.
Kết quả hắn nói được thì làm được, quán ăn Vân Lam hiện giờ… ở cả Thiên Lam Thành, thậm chí bên trong Đan Phủ đều là tiếng tăm lừng lẫy, chuyện này quả thực vượt quá tưởng tượng của nàng, giống như thiên phương dạ đàm.
Cho nên tâm thần Dương Mĩ Cát lập tức hơi kích động, nhưng nhìn thấy Bộ Phương, lời nào cũng không thể lên tiếng.
Bộ Phương biết nàng kích động, cho nên vỗ vỗ bả vai nàng, cũng không nói cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...