Thanh âm dễ nghe quen thuộc lần nữa tràn ngập cả trung tâm quảng trường.
Bởi vì trận pháp, phế tích của trung tâm quảng trường đang chậm rãi phục hồi, các tảng đá vỡ nát thong thả bay lên, mảnh vụn vỡ tan tành giống như dòng suối, bắt đầu hội tụ lại, hình thành mặt đất hoàn toàn mới.
Trong tiếng phục hồi nho nhỏ, vang vọng lên một thanh âm dễ nghe, tất cả mọi người trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía U Minh Thuyền kia.
Ở nơi đó… một con Hắc Cẩu chậm rãi đứng thẳng lên, thịt béo cả người đều run lên.
Một tiếng hắt hơi đánh bay thống lĩnh ngân khải Hàn Lê.
Hàn Lê sau khi ổn định thân mình, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi.
Con chó này… vậy mà thật sự không tầm thường như vậy, uy lực một tiếng hắt hơi thế mà con mẹ nó đánh bay cả hắn.
Đây… đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn có phải đã bỏ lỡ chuyện quan trọng gì rồi?
Tiêu U thanh lãnh đứng tại chỗ, mái tóc nàng bay nhẹ nhàng trong gió.
Sau khi ăn tinh nguyên tử tủy, trạng thái của nàng đã khôi phục không ít.
Cẩu Gia liếc mắt nhìn Tiểu U, ngáp một cái.
Sức chiến đấu của U Minh Nữ sẽ phát huy đến mức tận cùng trong bí cảnh, nhưng ra ngoài ngoại giới, sẽ bị nguyền rủa áp chế.
Đây cũng là chuyện tình không có cách nào, cho dù là Cẩu gia cũng không có cách nào trợ giúp Tiểu U.
Lúc trước Cẩu gia cho rằng Tiểu U xuất mã đã đủ giải quyết, thật không ngờ vậy mà xuất hiện một Tu La Hoàng cuồng vọng khôn cùng.
Còn tuyên bố sẽ báo thù.
Thật coi thường Cẩu gia hắn chỉ hù dọa chơi thôi sao?
- Nha đầu, nghỉ ngơi đàng hoàng đi, trở về để tiểu tử Bộ Phương hầm con gà kia bồi bổ cho ngươi…
Cẩu gia liếc mắt nhìn Tiểu Bát nằm trong tay Bộ Phương, cong môi chó, cười nói.
Tiểu Bát trợn tròn mắt, lông gà cả người giống như trở nên cứng ngắc, không cần như vậy mà… ăn gà là không tốt!
Nhìn thấy chó béo cười tựa như không cười trên U Minh Thuyền và đám người Bộ Phương, vẻ mặt Hàn Lê nhất thời hơi âm trầm, hắn cảm giác bản thân bị coi nhẹ rồi.
Điều này làm cho hắn đã quen với việc nổi bật trong mắt mọi người cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng mà hắn dù sao cũng không phải kẻ ngốc, thực lực con chó béo kia thể hiện khiến hắn hoảng sợ, một tiếng hắt hơi đã đủ đánh bay hắn rồi.
Trong chuyện này khẳng định đã có chuyện gì hắn sơ sót.
Hắn nhìn về phía Huyền Minh đại sự, cau mày, tựa hồ muốn hỏi gì đó.
Nhưng trong lòng Huyền Minh đại sự có hơi tức giận, không muốn để ý đến Hàn Lê, ngươi không phải rất ghê gớm sao? Ngươi không phải muốn đóng điếm của người ta sao? Ngươi mau tiếp tục đi a…
Đại sư khác cũng ngượng ngùng cười, không nói gì nữa.
Đám người Nam Cung Vô Khuyết vui sướng khi thấy Hàn thống lĩnh gặp họa.
Chọc giận Cẩu gia, hậu quả tự mình gánh vác đi.
Cẩu gia bước nhỏ đến, đi tới phía trước đầu thuyền của U Minh Thuyền.
Gió thổi vù vù, khiến thịt béo cả người hắn run run.
Nhíu đôi mắt nhỏ chen chúc trong đống thịt béo, nhìn Hàn Lê đang đứng ngạo nghễ trên trời cao.
Nhưng ánh mắt này khiến cả người Hàn Lê cứng đờ, ngay sau đó cả khuôn mặt đều tràn ngập huyết sắc, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Ánh mắt của con chó béo kia… làm sao đáng sợ như vậy?
Hàn Lê cảm thấy uy lực áp chế thiên địa cả người mình trong phút chốc đột nhiên sụp đổ.
- Ngươi… ngươi…
Thân hình của Hàn Lê dừng trên mặt đất, cả người không ngừng sợ run.
Loại áp lực này… con chó này chẳng lẽ là tồn tại Thần Hồn Cảnh!
Trời ơi!
Con chó Thần Hồn Cảnh?
Hàn Lê cảm thấy thế giới quan của bản thân lần nữa được đổi mới.
Đối mặt với Thần Hồn Cảnh còn cần Tu La Tháp sao…
- Hiểu lầm… hết thảy đều là hiểu lầm…
Hàn Lê nuốt một ngụm nước miếng, gỡ mũ giáp màu bạc trên người mình xuống, lộ ra máu tóc xám bạc.
Cả gương mặt hắn nhăn lại, lộ ra tươi cười khó coi, nói.
- Nghe nói ngươi muốn đóng cửa tiểu điếm của ta?
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn thẳng Hàn Lê kia.
Trong lòng Hàn Lê rùng mình, chỉ cảm thấy Hắc Cẩu bên cạnh Bộ Phương lại chuyển ánh mắt lên người hắn, khiến cả người hắn toát hết mồ hôi lạnh.
- Chỉ là nói giỡn mà… ngươi chính là hắc mã đại điển Diệu Thủ Hồi Xuân năm nay, người cạnh tranh vị trí quán quân có tiềm năng, ta sao có thể đóng cửa tiểu điếm của ngươi chứ! Ta duy trì còn không kịp nữa! Ngày mai bổn thống lĩnh sẽ đến cửa bái phỏng, tặng tấm biển do bổn thống lĩnh tự tay viết!
Hàn Lê biến sắc, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tốc độ lật mặt kia khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Vẻ mặt của đám thủ hạ hắn đều ngây ngốc, ngươi đang nói cái gì vậy? Bọn họ còn dựa theo mệnh lệnh của ngươi dùng chân khí ấn chìm U Minh Thuyền kia đó… Người này vừa lật mặt, bọn họ nên buông tay hay không buông tay đây?
Cẩu gia cũng không có động tác gì, ánh mắt thanh lãnh của Tiểu U lại đảo qua đám người này.
Đám thủ vệ đó đều là thủ hạ của Hàn Lê, tu vi rất mạnh, đều là tồn tại đã phá vỡ ba sợi gông xiềng Chí Tôn.
Nhưng vào lúc này, đám thủ vệ đó đều cảm thấy cả người phát lạnh.
Nữ nhân cực kỳ xinh đẹp kia, ở trên người giống như tỏa ra sát ý… mênh mông.
Sát ý?
Mẹ nó!
Trong lòng nhóm thủ vệ cả kinh, ngay sau đó thấy nữ nhân tóc đen thẳng dài búng tay về phía bọn họ.
Phụt phụt phụt!
Huyết quang bắn ra, tung tóe khắp trời cao.
Đôi mắt nhóm thủ vệ co rụt lại, ho ra máu, rơi lên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Trong ngực bọn họ nổ nát, trái tim thiếu chút nữa bị một sợi tóc màu đen cắn nát.
May mắn áo giáp trên người bọn họ tỏa ra hào quang, thay bọn họ chặn lại một kích này.
Mấy chiêu này giống như tiêu hao năng lực trong cơ thể Tiểu U.
gương mặt tươi cười vốn đã khôi phục lại vẻ hồng nhuận, lúc này trở nên hơi trắng bệch, thân hình cũng lung lay sắp ngã, khiến người ta thương xót.
Bộ Phương hơi đau đầu, nữ nhân này… biết rõ năng lực của bản thân không đủ, vì sao còn ra tay, đây chẳng lẽ là kiêu ngạo của U Minh Nữ sao?
Lại lấy ra tinh nguyên tử tủy, sau khi để Tiểu U nuốt vài giọt, sắc mặt nữ nhân này mới khôi phục lại.
Hàn Lê nhìn thấy đám thuộc hạ của chính mình đều ho ra máu, suýt nữa chết mất, trong lòng cũng lạnh lẽo, rốt cuộc biết hai vị sát sinh trên thuyền kia.
Một chó một nữ nhân tóc đen thẳng dài… đáng sợ vô cùng.
Đây đều là chỗ dựa của đầu bếp này.
Khó trách cường giả của Tu La Cổ Thành cũng rút đi, chỉ cần con chó kia cũng đủ hù chết người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...