Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


 
- Ngươi đánh thắng được con chó này sao?
 
Thanh âm của Bộ Phương thật bình thản, không chút gợn sóng, giống như đang hỏi một sự việc linh tinh.

Vấn đề này… thật sự sắc bén.
 
Mọi người nghe xong đều không nhịn được sắc mặt trở nên quái dị, hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
 
Nam tử ngân khải sửng sốt, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua con chó béo đang ngủ say trên U Minh Thuyền kia, trong lúc nhất thời dần trầm mặc, ngay sau đó, trên trán xuất hiện từng vạch đen.
 
Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Bộ Phương, trên mặt không nhịn được hiện lên tia cười lạnh.
 
- Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Dùng một con chó sỉ nhục bổn thống lĩnh… Rất thú vị sao?
 
Hàn Lê hắn tốt xấu gì cũng là một vị thống lĩnh của Đan Phủ, tồn tại Thần Thể Cảnh đỉnh phong phá vỡ năm sợi gông xiềng Chí Tôn, khí huyết trong cơ thể như sóng lớn, cuồn cuộn mênh mông.
 
Một con chó không có hơi thở linh thú gì… một tay có thể bóp chết!
 
Người trước mắt này vậy mà so sánh hắn với một con chó, đây không chỉ là sỉ nhục thực lực của Hàn Lê mà còn là sỉ nhục nhân cách của hắn.

Nếu không phải vì Tu La Tháp, hắn có thể làm khó dễ ngay tại chỗ, một bàn tay tát chết tiểu tử này.

Dám can đảm sỉ nhục đại thống lĩnh Đan Phủ hắn, đây quả thực là muốn chết!
 
Bộ Phương sửng sốt, nheo mắt lại, trong lòng có hơi giật mình.

Người kia là chạy đến sau, cho nên có thể không rõ ràng chuyện xảy ra lúc trước.

 
Người này có thể không biết Tu La Hoàng dường như muốn hủy thiên diệt địa vừa xuất hiện, cũng không biết phân thân kia của Tu La Hoàng bị một tiếng sủa, một trảo của Cẩu gia quào chết.

Hắn hoàn toàn không biết gì cả về chân tướng sự việc.

Cho nên hắn khinh thường Cẩu gia…
 
Bộ Phương cũng cạn lời, hắn chỉ đang nói sự thật.

Nam tử ngân khải trước mắt này thật sự không phải là đối thủ của Cẩu gia mà.
 
Giống như thấy Bộ Phương không nói gì, đôi mắt của Hàn Lê càng thêm sâu xa, hắn liếc mắt nhìn Tiểu U thanh lãnh phía sau Bộ Phương.

Hắn biết nữ nhân này, nữ nhân này chính là nữ nhân có thể đại chiến với yêu nhân của Tu La Cổ Thành, thực lực tự nhiên không tầm thường.

Hẳn cũng chỉ là Thần Thể Cảnh đỉnh phong phá vỡ năm sợi gông xiềng Chí Tôn.
 
Đối mặt với đối thủ cùng cấp, hắn cũng không dám sơ suất.
 
- Ngươi mau quyết định đi… giao Tu La Tháp cho ta, ta bảo kê ngươi, ở Đan Phủ, không người dám ức hiếp ngươi.
 
Hàn Lê thật tự tin, hắn tin tưởng ở trong Đan Phủ, ngoài bốn trưởng lão và phủ chủ Đan Phủ, những người khác khẳng định sẽ nể mặt hắn.
 
- Lần này ngươi có vận khí tốt không chết, ngộ nhỡ lần tiếp theo người của Tu La Cổ Thành lại tìm đến ngươi, ngươi lại không có ai bảo hộ, chết thì làm sao đây? Người không biết không có tội… người đã biết còn phạm tội thì tội càng thêm tội, đạo lý này ngươi hẳn là vẫn hiểu đúng không?
 
Hàn Lê vẫn nói như cũ.

Nhưng hắn không biết, theo từng chữ hắn nói ra, ánh mắt của mọi người chung quanh dần cổ quái.
 
Có người dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Hàn Lê, giống như đám người Nam Cung Vô Khuyết.
 
Có người nhìn Hàn Lê, muốn nói gì lại thôi, đó là mấy vị luyện đan đại sư.
 
Trên thực tế, khi Bộ Phương nói ra câu nói kia, trong lòng vài vị luyện đan đại sư nhảy dựng.
 
Bọn họ không giống Hàn Lê, bọn họ chính mắt nhìn thấy con chó béo kia xuất trảo, uy thế đáng sợ kia quả thực để lại bóng ma tâm lý khó có thể ma diệt trong lòng bọn họ.
 
Một móng chó đã đánh nát phân thân của Tu La Hoàng, một tiếng chó sủa đinh tai nhức óc quả thực rít gào tận trời.
 
Con chó kia thật sự rất đáng sợ!
 
Cho nên khi Hàn Lê khoa tay múa chân với con chó kia… trái tim của bọn họ đều dựng ngược, rất sợ con chó kia sẽ xuất một móng vuốt với Hàn Lê.

Vậy đại thống lĩnh kia của bọn họ chỉ có thể nói lời cáo từ với mọi người.
 
- Hàn thống lĩnh…
 
Trên trán Huyền Minh đại sư đều toát mồ hôi, mở miệng nói.


Nhưng còn chưa nói ra đã bị Hàn Lê giơ bàn tay lên ngăn lại.
 
- Huyền Minh đại sư, ngươi không cần nói nữa, ta biết… đầu bếp này là hắc mã của đại điển Diệu Thủ Hồi Xuân.

Nhưng vật trên người hắn thật sự quá quan trọng, ta muốn giúp hắn bảo quản.

Nếu không yêu nhân Tu La Cổ Thành lần nữa xuất hiện thì làm sao.
 
Sắc mặt Hàn Lê nghiêm túc, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
 
Huyền Minh đại sư bị kiềm hãm, trừng mắt, nhất thời cạn lời, trong lòng hơi tức giận.
 
Ngươi đã tự lựa chọn đường chết, vậy đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi.
 
Đôi mắt Hàn Lê lần nữa chuyển lên người Bộ Phương, nói:
 
- Lựa chọn đi, ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi.
 
Trong lời nói của Hàn Lê không có chút nghi ngờ nào.
 
Bộ Phương nhếch môi, mở to mắt, liếc nhìn nam tử ngân khải ánh mắt sắc bén kia, nói:
 
- Nếu ta nói không thì sao? Ngươi không phải muốn bắt ta vào trong đại lao?
 
Hàn Lê nhíu mắt, giống như hơi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Bộ Phương.

Thật không ngờ đầu bếp này lại kiên cường như vậy.
 
- Xem ra ngươi đã tự có lựa chọn của mình… ta sẽ không bắt ngươi vào đan lao, chỉ bằng tu vi của ngươi, bắt ngươi vào đan lao chính là lãng phí… Ngươi không phải là đầu bếp sao? Nghe nói ngươi ở Thiên Lam Thành có một quán ăn đúng không? Ta làm thống lĩnh của Đan Phủ… phụ trách trật tự của Đan Phủ, có thể nói rõ cho ngươi, nếu như ngươi không giao ra Tu La Tháp, vậy quán ăn của ngươi đừng muốn tiếp tục mở nữa.
 
Hàn Lê khoanh tay, cười lạnh.

Không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
 
Bộ Phương mạnh mẽ ngẩn đầu, nhìn chăm chú Hàn Lê, ánh mắt chậm rãi sắc bén, giống như có một thanh trường kiếm phụt ra từ trong đôi mắt hắn.

 
- Ngươi nói cái gì?
 
Bộ Phương mặt không biểu tình hỏi.
 
Khóe miệng Hàn Lê cong lên, cười lạnh nói từng chữ:
 
- Ta nói… đóng cửa tiểu điếm của ngươi!
 
Ôi… đại thống lĩnh của ta a.
 
Vẻ mặt năm vị luyện đan đại sư cạn lời, Huyền Minh đại sư trực tiếp đứng hình… hắn biết hắn đang nói chuyện với ai không?
 
Đó chính là đầu bếp được con chó thâm sâu không thể lường và một nữ nhân thâm sâu không thể lường bảo hộ! Ngươi vậy mà muốn đóng cửa điếm của người ta, ngươi con mẹ nó… đánh thắng được nhân viên của người ta sao?
 
Nam Cung Vô Khuyết rốt cục không nhịn được nữa, cười phá lên, cười đến khóe mắt rưng rưng nước mắt.

Hắn bỗng nhiên phát hiện thế gian vậy mà còn có người còn hài hước hơn hắn…
 
Đóng cửa điếm của Bộ lão bản?
 
Hắn không sợ Hắc ca vỗ chết sao? Nếu không… một sợi tóc của U tỷ cũng có thể đâm chết ngươi!
 
Con người hiện tại ra vẻ cũng quá gượng gạo rồi, dáng vẻ không giống Nam Cung Vô Khuyết hắn, vĩnh viễn đều thanh thuần thoát tục như vậy.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận