Bộ Phương và Tiểu U trực tiếp trở lại trong tiểu điếm, bọn họ tựa hồ cũng không quan tâm đến nữ nhân vừa đi lướt qua mình.
Mặc dù nữ nhân kia có bề ngoài xinh đẹp, nhưng Bộ Phương thật sự không để ý.
Tiểu U là vì một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân lạnh lùng, đối với Thánh Nữ kia dĩ nhiên không để trong lòng, giờ phút này trong lòng nàng chỉ nghĩ đến cơm Long Huyết thơm ngào ngạt.
Kể từ khi đi theo Bộ Phương, tinh khí trong cơ thể nàng lúc nào cũng duy trì trạng thái tràn đầy, cuối cùng không cần lo lắng cắn trả nữa.
Điều này làm cho nàng rất thỏa mãn, nàng cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Không thấy hiện giờ huyết sắc trên mặt nàng cũng nồng đậm hơn rất nhiều sao?
Hai người trở lại trong tiểu điếm, Cẩu gia đang nằm gục dưới tàng cây Ngộ Đạo, ngủ say sưa, con chó lười...
Bộ Phương trở lại trong bếp, rửa tay, bắt đầu nấu nướng sườn xào chua ngọt cho Cẩu gia và cơm Long Huyết cho Tiểu U.
Khi hắn bưng cơm Long Huyết ra khỏi phòng bếp, Cẩu gia đang ngủ say giống như tâm điện cảm ứng mở mắt, hăng hái thò chân lên bàn, lè lưỡi nhìn Bộ Phương.
Chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn con chó lười mới không ngủ...
Ăn ngủ, ngủ ăn...!Con chó lười này ngày càng mập mạp, đã trở thành chó mập thật sự rồi.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Cẩu gia, đó là một con chó thon thả thế nào.
Bộ Phương lắc đầu, nhìn Cẩu gia đang vui mừng ăn thịt trong đĩa, thở dài, bỗng nhiên tựa hồ lòng có linh cảm, quay đầu nhìn về phía Tiểu U, tướng ăn của nữ nhân này so với Cẩu gia chỉ có hơn chớ không kém...
Bộ Phương ngẩn ngơ, nhìn con chó mập lại nhìn Tiểu U xinh đẹp...
Tiểu U hiện giờ thon thả như thế, nếu cứ tiếp tục dựa theo khuynh hướng này, có phải cũng sẽ biến thành bộ dáng của chó mập hay không?
Không được...!Quá đau lòng, xem ra sau này nhất định phải khống chế ăn uống của Tiểu U.
Tiểu U không quan tâm đến bề ngoài, nhưng hắn làm lão bản, Bộ Phương cảm thấy hắn vẫn cần quan tâm đến nhân viên của mình.
Sau khi Tiểu U và Cẩu gia ăn xong, một người một chó đồng bộ vươn vai, chó nằm úp sấp dươi cây Ngộ Đạo, người chui vào trong thuyền U Minh...!Không hẹn mà cùng đi ngủ.
Bộ Phương có chút im lặng thu dọn đồ, hai tên lười nhác...
Trở lại phòng bếp, Tiểu Bạch đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lóe ra quang mang màu tím, Tiểu Bì gục trên đỉnh đầu Tiểu Bạch ngáy khò khò.
Lại thêm một tên lười nhác...
Bộ Phương chợt cảm thấy có chút buồn cười, hắn lại nuôi ba tên lười.
Chỉ có Tiểu Bạch khả ái, không giống ba tên lười nhác kia, cả ngày chỉ biết ngủ.
Vỗ vỗ cái bụng mập ục ục của Tiểu Bạch, Bộ Phương đi tới trước bếp lò, bắt đầu suy tư trận tiếp theo nên nấu món gì.
Hắn vốn không muốn tiếp tục tham gia tranh tài.
Nhưng những lời của Mao Thạch khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, Bộ Phương cảm thấy nên cho tiểu tử kia một bài học, để cho hắn cảm thụ một chút tuyệt vọng, để hắn hiểu được sự kinh khủng của đầu bếp.
Sờ lên cằm, Bộ Phương nghiêm túc suy nghĩ.
Bỗng nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, tròng mắt co rụt, trong lòng hưng phấn hỏi Hệ Thống.
- Hệ Thống, Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển có phần thưởng nguyên tinh, vậy nguyên tinh đó có được tính là thu hoạch buôn bán không?
Bộ Phương nghiêm túc hỏi, hắn cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng.
- Được...!phần thưởng nguyên tinh thu hoạch được từ xếp hạng Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển thuộc về thu hoạch buôn bán của Kí Chủ.
Hệ Thống cũng không trả lời ngay, mà trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới trả lời vấn đề của Bộ Phương.
Bộ Phương ngẩn ngơ, sau đó lập tức hưng phấn, vô cùng hưng phấn, hắn chẳng qua nghĩ đến thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ phần thuởng nguyên tinh thật sự có thể hóa thành thu hoạch buôn bán.
Vậy hắn nhất định phải dự thi, cho dù vì nguyên tinh, cũng phải phấn đấu đến cùng.
Vì nguyên tinh!
Hết thảy đều là vì nguyên tinh!
Bộ Phương bóp bóp bàn tay, khuôn mặt nghiêm tinh.
Nguyên tinh mới là thứ tốt nhất trên thế giới này.
Sau khi hưng phấn, Bộ Phương lại bắt đầu suy tư trận tiếp theo nên nấu món gì thưởng thức.
Đã tuyên bố hùng hồn, Bộ Phương cảm thấy không thể để mất thể diện, cần nghiêm túc làm một chuyện, cố gắng làm cho đối phương tạc lò.
Lại nấu món ăn có vị cay nồng đậm sao?
Hay là tiếp tục làm một phần đậu hũ thối?
Hoặc là làm món ăn thơm vô cùng...
Nhưng Bộ Phương cảm thấy khả năng thành công của mấy phương án này không cao,...!thực lực luyện đan của Mao Thạch rất mạnh, sẽ không dễ dàng chịu ảnh hưởng như vậy.
Ảnh hưởng bình thường căn bản không có hiệu quả đối với hắn.
Bộ Phương trong tay vui đùa con dao làm bếp, thời gian dần trôi qua, hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
Mao Thạch không tạc lò, người thua chính là hắn, cho nên phải làm một món ăn có tính kích thích.
Nhưng muốn làm ra một món ăn có thể ảnh hưởng Mao Thạch tạc lò...!Thật sự khó khăn vô cùng, Bộ Phương nghĩ mãi cũng không có bất kỳ đầu mối nào.
Tu vi Mao Thạch cao, tinh thần lực cũng mạnh, món ăn khó có thể ảnh hưởng.
Thật là một chuyện nhức đầu.
Đùa bỡn mấy đao hoa, vẫn không có đầu mối, Bộ Phương không tiếp tục suy nghĩ nữa, thu dọn Long Cốt Thái Đao và nồi Huyền Vũ, sau đó trở lại trong phòng mình, tắm nước nóng, mới đi ra.
Bộ Phương lau chùi mái tóc ướt nhẹp, tiếp tục suy nghĩ về món ăn, vẫn không có đầu mối.
Cuối cùng hắn ngã xuống giường chìm vào giấc ngủ, không nhớ tới vấn đề khiến hắn thấy đau đầu nữa.
Hai ngày còn lại cũng rất nhanh kết thúc, trong hai ngày này Bộ Phương đều suy nghĩ về món ăn, trong thời gian hắn suy nghĩ, Top 10 Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển cũng toàn bộ kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...