- Đại Hùng à, chủ nhân có một nhiệm vụ gian khổ muốn giao cho ngươi!
Hùng Thực vuốt ve cái bụng Đại Hùng, nheo mắt cười nói, Đại Hùng này là con linh thú hắn yêu quý nhất, bởi vì hắn cảm thấy Đại Hùng rất giống hắn, rất có duyên với hắn.
Đại Hùng gầm lên, bàn chân gấu vung lên, vỗ vỗ lên ngực, thở hổn hển, tựa hồ nghe hiểu lời nói của Hùng Thực.
Hùng Thực nhíu mắt, trong tầm mắt hiện lên nụ cười sâu xa.
- Tranh tài, không chỉ giới hạn bên trong võ đài, bên ngoài võ đài cũng cần dựa vào thủ đoạn.
Hùng Thực cười nói.
!
Đêm tối phủ xuống, hai mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên vòm trời, cố gắng chiếu ánh sáng trong trẻo, giống như tấm lụa mỏng bao phủ mặt đất, khiến cho cả mặt đất cũng tản ra ánh sáng rực rỡ.
Trong đêm tối, quán ăn Vân Lam vô cùng yên tĩnh vắng lặng, các cửa hàng đan dược xung quanh cũng đã đóng cửa, sau khi các cửa hàng đan dược của gia tộc Nam Cung được sửa chữa, lại một lần nữa khôi phục buôn bán, Nam Cung Vô Khuyết cũng ổn định trở lại gia tộc Nam Cung, Lâm gia và Trương gia cũng không gây chuyện nữa.
Chuyện này khiến không ít lão bản cửa hàng đan dược thở phào nhẹ nhõm.
Rầm rầm!
Mặt đất khẽ rung động, một bóng người khổng lồ bước đi dưới ánh đèn, khí tức cuồng bạo trên người nó khẽ mãnh liệt.
Đây là một con gấu khổng lồ, khí tức cuồng bạo tràn ngập, nhìn bộ dạng chính là con linh thú của Hùng Thực, chẳng qua con Đại Hùng này hơn nửa đêm chạy đến đây làm gì?
Thân thể Đại Hùng vô cùng khổng lồ, mỗi bước đạp xuống, đều sẽ khiến mặt đất rung động.
Đông đông đông!
Đại Hùng đứng cách quán ăn Vân Lam không xa, bàn tay gỗ vỗ ngực, phát ra tiếng trầm muộn.
Sau khi đi quanh quán ăn Vân Lam một vòng, Đại Hùng bỗng nhiên gào lên, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc, thanh âm kia phảng phất làm cho quán ăn Vân Lam cũng rung chuyển.
Nơi xa, Hùng Thực núp trong bóng tối, nheo mắt nhìn màn này, nhếch miệng.
- Bảo bối làm tốt lắm! Cứ thỉnh thoảng rống lên như vậy! Trước tiên phải thử dò xét năng lực phòng vệ của tiểu điếm! Thuận tiện quấy rầy giấc ngủ của đầu bếp kia! Không được ngủ ngon! Ta xem ngày mai ngươi còn nấu nướng thế nào!
Hùng Thực nheo mắt cười, mặc dù cách thời gian tranh tài còn hai ngày, nhưng hắn không vội, trong thời gian hai ngày này sẽ dùng thủ đoạn để tinh lực đầu bếp kia suy kiệt, đầu bếp không đủ tinh lực, làm sao còn có thể nấu nướng ra món ăn mỹ vị?
Hùng Thực đã có kế hoạch, hắn không kêu Đại Hùng trực tiếp phát động công kích với tiểu điếm, mặc dù thực lực của Đại Hùng không kém, nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm phá huỷ.
Rống! !
Trong đêm tối, tiếng gấu rống không ngừng truyền đến, càng lúc càng dày đặc, đinh tai nhức óc.
Khiến cho cả khu vực cũng chấn động.
Bên trong tiểu điếm, Cẩu gia gục trước cây Ngộ Đạo, ngủ say, lỗ tai chó rủ xuống, lỗ mũi khẽ nhếch, điềm tĩnh ngủ.
Thuyền U Minh tối tăm dừng lại bên cạnh Cẩu gia, Tiểu U thu mình trong thuyền U Minh ngủ say.
Bỗng nhiên, mặt đất khẽ rung động, lá cây Ngộ Đạo nhất thời va chạm xào xạc, vang lên vài tiếng động nhẹ.
Một chiếc lá cây màu xanh từ trên cây Ngộ Đạo, phiêu đãng bay xuống, lay động rơi xuống mũi Cẩu gia, theo hít thở của Cẩu gia, nhất thời khiến Cẩu gia cảm thấy có chút ngứa mũi.
- Rống!
Đại Hùng lại phát ra một tiếng gầm thét, không ngừng vỗ ngực, tiếng rống chấn động.
Trên lầu hai Bộ Phương vẫn ngủ say, hô hấp vững vàng, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.
Tiểu U bởi vì ngủ trong thuyền U Minh, cũng không bị tiếng gấu rống đánh thức.
Cẩu gia tỉnh táo mở mắt, càu nhàu, thổi lá cây Ngộ Đạo rơi xuống mũi nó.
Ngẩng cái đầu chó, lỗ tai cũng dựng lên, nhìn chung quanh.
Cuối cùng, tròng mắt Cẩu gia chợt lóe, giống như nhìn thấu hết thảy, nhìn ra ngoài tiểu điếm, nhìn thoáng qua bóng lưng Đại Hùng đang dần đi xa.
Đại Hùng không rống nữa, rống lâu như vậy, Đại Hùng cũng cảm thấy mệt, thở hổn hển bỏ đi.
Cẩu gia trợn tròn mắt, ở đâu chạy ra một con gấu ngốc nghếch như vậy.
Mặc dù bị quấy rầy giấc ngủ có chút tức giận, nhưng con gấu cũng chạy rồi, mặc kệ có gấu nữa hay không, Cẩu gia tiếp tục nằm úp sấp ngủ say.
!
Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng, Bộ Phương mở cửa buôn bán.
Trong nháy mắt mở cửa tiệm, hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn lại thấy Hùng Thực hôm qua quấn khăn trên mặt lại đến.
Khoảnh khắc Hùng Thực nhìn thấy Bộ Phương, tròng mắt sáng rực, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương, phảng phất như muốn nhìn thấu Bộ Phương.
- Bộ lão bản! Tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?
Hùng Thực giảm thấp thanh âm, khàn khàn nói.
Bộ Phương một lần nữa ngẩn ngơ, không rõ người trước mắt tại sao lại hỏi hắn vấn đề này.
- Ngủ rất tốt, đa tạ quan tâm, ăn gì?
Bộ Phương bình thản trả lời.
Ngủ rất tốt? Làm sao có thể? Đại Hùng ở chỗ các ngươi kêu gào một đêm, cho dù là heo sợ rằng cũng bị đánh thức?
Hùng Thực không tin, nheo mắt nhìn khuôn mặt Bộ Phương, hắn cảm thấy Bộ Phương đang nói láo, hắn nhất định có thể tìm ra bằng chứng Bộ Phương mất ngủ!
Nhưng hắn rất nhanh thất vọng, bởi vì Bộ Phương da trắng tinh, tròng mắt trong vắt, căn bản không có dấu hiệu mất ngủ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...