Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


 
 
Khí tức khắp người Tiểu Bạch cuồng phóng, thân hình bắn ra, hóa thành một đạo thiểm điện, vọt tới hướng Thi Khôi kia.
 
Thi Khôi vang lên thanh âm leng keng, cũng vặn vẹo thân thể để chiến đấu.
 
Nơi xa, dưới tàng cây Ngộ Đạo, Tiểu Hắc chậm rãi mở mắt, mệt mỏi liếc nhìn Thi Khôi cả người đen nhánh như than cốc, mở miệng, ngáp một cái, lại nằm úp sấp tiếp tục ngủ.
 
Rầm rầm rầm!
 
Tiểu Bạch và Thi Khôi chém giết, không ngừng va chạm, tạo ra thanh âm kịch liệt.
 
Dẫn tới các thực khách chung quanh cũng kinh hô không ngừng.
 
An Cổ lại càng hưng phấn, cả người cũng đang run rẩy.
 
- Không ngờ….

Lần này lại có niềm vui bất ngờ như vậy! Nếu như có thể đem Khôi Lỗi này về nghiên cứu...!thực lực của An Cổ ta tuyệt đối sẽ tăng thêm một cấp!
 
An Cổ khàn giọng quát, càng thêm kích động, khí tức trên người lay động, chân khí chậm rãi chảy ra, ba đạo chân khí lạnh lẽo chập chờn sau lưng hắn!
 
Bộ Phương liếc nhìn, chân mày không khỏi nhíu lại.
 
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu U đang vô cảm ở đằng xa, vẫy vẫy tay ra hiệu, Tiểu U ngạc nhiên, bước đến bên cạnh Bộ Phương, mái tóc đen dài của nàng xoã ra.
 
- Tiểu U, giải quyết kẻ gây chuyện, tối nay cơm Long Huyết cho ngươi sẽ tăng thêm.
 

Bộ Phương tiến tới bên tai Tiểu U, thản nhiên nói.
 
Cơm Long Huyết tăng thêm? !
 
Gương mặt vô cảm của Tiểu U bỗng nhiên biến đổi, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, hưng phấn nhìn Bộ Phương.
 
- Thêm gấp đôi!
 
- Không thành vấn đề.
 
Bộ Phương gật đầu.
 
Nhận được câu trả lời của Bộ Phương, ánh mắt Tiểu U nhất thời sáng lên.
 
Một tiếng “xoạt” vang lên, Bộ Phương chỉ cảm thấy một trận cuồng phong dấy lên, Tiểu U đứng bên cạnh hắn không biết đã biến mất từ khi nào.
 
Tiểu Bạch và Thi Khôi đang chém giết.
 
Bỗng nhiên, động tác của Thi Khôi thoáng chậm lại, Tiểu Bạch cũng ngẩn ngơ.
 
Bởi vì ở giữa bọn hắn, xuất hiện một bóng người duyên dáng, những sợi tóc đen dài khẽ phiêu đãng...
 
Ánh mắt Tiểu U nhìn Thi Khôi ...!Lóe sáng.
 
Đây là ánh mắt gì?
 
Thi Khôi há mồm gào thét một tiếng về phía Tiểu U!
 
Nhưng sau một khắc, Tiểu U chỉ bước ra một bước, liền xuất hiện trên đỉnh đầu Thi Khôi, bàn tay trắng nõn bắt được đầu Thi Khôi, bất kể Thi Khôi cố gắng giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
 
Một, hai, ba...!Đi thôi!
 
Lắc lư mấy cái, cánh tay Tiểu U vung lên, Thi Khôi đen nhánh trực tiếp bị ném ra ngoài, giống như một quả đạn pháo nổ tung, trực tiếp bay ra khỏi tiểu điếm, rơi trên sàn nhà bên ngoài, khiến sàn nhà cũng bị đập nứt vỡ.
 
Bên trong đột nhiên lao ra một tên, khiến cho nam tử mặc áo xanh lục và nam tử lưng đeo trọng kiếm đều kinh hãi.
 
Nam tử lưng đeo trọng kiếm chính là Tây Môn Hiên xếp hạng thứ ba trong thập đại Thiên Kiêu Đại Hoang Tông, chịu trách nhiệm điều tra chuyện Thiên Kiêu Diệp Thành của Đại Hoang Tông bỏ mạng.
 
Nam tử mặc áo xanh lục chính là cường giả của Phong Lôi Các, Tiêu Hà.
 
Hai người không nghĩ tới vừa đến trước quán ăn, lại gặp được chuyện kích thích như vậy.
 
Xem ra có người đã tới trước bọn hắn.
 
Trong tiểu điếm...
 
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
 
Khí tức của An Cổ cũng thoáng ngưng trệ, có chút sững sờ...!vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
 

Tiểu Bạch cũng có chút bối rối đứng tại chỗ, giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ, gãi gãi cái đầu tròn ục ịch, nhìn Tiểu U trôi nổi trong hư không, ngây người.
 
Bộ Phương nhếch khóe miệng...!Có chút im lặng.
 
Giờ phút này hắn chỉ muốn nói...!Muội tử, ngươi ném sai rồi.
 
Bộ Phương là muốn ném An Cổ đang tỏ vẻ trong tiểu điếm, không ngờ Tiểu U lại ném Khôi Lỗi kia.
 
Tiểu U không phải bị thức ăn ngon hấp dẫn làm cho váng đầu chứ...
 
Một sai lầm đẹp đến vô tình.
 
Sau khi Tiểu U ném Khôi Lỗi kia ra ngoài, ánh mắt lại chuyển, con ngươi đen nhánh rơi người An Cổ ở dưới tấm áo choàng đen.
 
Mái tóc đen dài bập bùng, chợt tuôn ra như thác đổ.
 
Trong lòng An Cổ cả kinh, rống giận một tiếng, chân khí lay động, như muốn ngăn trở những sợi tóc này.
 
Nhưng hắn rất nhanh chóng trở nên sợ hãi và tuyệt vọng, bởi vì hắn phát hiện...!Hắn không ngăn được!
 
Tay chân đều bị trói buộc, tất cả xiềng xích chân khí chập chờn sau lưng đều nứt vỡ.
 
Hắn hoàn toàn không thể động đậy.
 
Tiểu U tiến lên một bước, chậm rãi bay đến trước mặt An Cổ, trong con ngươi đen nhánh phảng phất như tràn ngập tử khí nồng nặc.
 
Tử khí này...!khiến cho cả người An Cổ cũng run sợ, không ngừng run rẩy!
 
Đáng sợ! Thật là đáng sợ!
 
Nữ nhân này rốt cuộc là quái vật gì!
 
Ông...
 
- Kẻ nháo sự...!Cởi y phục thị chúng!

 
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm cơ giới vang lên, phía sau Tiểu U, không biết khi nào Tiểu Bạch đã lộ đầu.
 
Tiểu U sửng sốt, An Cổ cũng ngẩn ngơ.
 
Cởi y phục thị chúng?
 
Cởi y phục...!Cởi cái đầu ngươi!
 
- Con Khôi Lỗi nhà ngươi! Đừng tới đây! Đừng tới đây!
 
An Cổ thấy trong đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên quang mang, trong lòng bỗng nhiên run rẩy, khàn giọng rống lên.
 
Sau một khắc.
 
Xoẹt! Xoẹt!
 
Kèm theo một trận rống giận, quần áo bị xé bay tán loạn.
 
Xiêm y của Hắc bào nhân nhất thời bị lấy hết, lộ ra mặt mũi và thân hình của An Cổ dưới lớp áo choàng đen.
 
Chẳng qua thân hình này cũng khiến cho tất cả mọi người hít vào một hơi!
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui