Sau khi ăn uống no đủ, tiểu điếm bắt đầu buôn bán mỗi ngày.
Bộ Phương mở cửa thanh đồng, tiếng động kẽo kẹt nặng nề vang vọng, quanh quẩn bốn phía.
Khi đại môn mở ra, ánh mắt trời chiếu vào, tia nắng ấm dào dật bao phủ lên người Bộ Phương, khiến Bộ Phương không nhịn được nheo mắt lại.
Ngoài tiểu điếm, dòng người đã đến không ít, hiện tại cửa hàng đan dược khu vực này đều thừa dịp thời điểm quán ăn không buôn bán, nắm chắc thời gian tiêu thụ một ít đan dược.
Bởi vì tiểu điếm, giá cả đan dược của bọn họ đều đặc biệt thấp, như vậy có thể hấp dẫn không ít khách hàng tiến đến.
Tuy kinh doanh khá gian nan nhưng cũng không lỗ vốn.
Đương nhiên, nhóm khách hàng đi vào khu vực này vẫn có người đơn thuần mua đan dược.
Tuy hiện giờ ở Thiên Lam Thành cũng đã có một ít đồn đãi về quán ăn Vân Lam.
Nhưng đại đa số người vẫn không biết, dù sao Thiên Lam Thành cũng không nhỏ, phạm vi phi thường lớn.
Khu vực của quán ăn Vân Lam là khu vực của gia tộc Nam Cung.
Ở Nam Cung Thành, ngoài gia tộc Nam Cung còn có rất nhiều gia tộc lớn.
Giống như Lâm gia và Trương gia, còn có phủ thành chủ, cùng với một vài gia tộc nhỏ,… Những gia tộc này cùng nhau hình thành thành thị phát đạt.
Làm một quán ăn tại phạm vi nhỏ, thanh danh của quán ăn Vân Lam này kỳ thật cũng không quá lớn.
So với một vài cửa hàng đan dược cao cấp, tiếng tăm không đáng nhắc tới.
Giống cửa hàng đan dược lớn nhất Thiên Lam Thành, Lưu Vân Trai.
Nếu ở Thiên Lam Thành nói ra cái tên này, không ai không biết.
Mà không chỉ ở Thiên Lam Thành, cho dù là trong Đan Phủ của ba Đan Thành lớn, Lưu Vân Trai vẫn là cửa hàng đan dược số một.
- Nhiệm vụ lâm thời tuyên bố: mời kí chủ trong ba tháng truyền bá tiếng tăm của quán ăn Vân Lam đến khắp Thiên Lam Thành, trở nên nổi tiếng, phần thưởng nhiệm vụ: cách làm Cung Bảo Kê Đinh.
Bộ Phương nheo mắt hưởng thụ cảm giác ánh nắng ấm áp lan tỏa trên người.
Trong đầu không khỏi vang lên thanh âm nghiêm túc của hệ thống.
Tại buổi sáng xinh đẹp này, hệ thống vậy mà bố trí một nhiệm vụ lâm thời, quả thực không phúc hậu đến cực điểm.
Bộ Phương chép miệng, thở ra thật sâu.
Nhiệm vụ này cũng không đơn giản, thời gian ba tháng, để tiếng tăm của quán ăn Vân Lam truyền bá khắp Thiên Lam Thành, hơn nữa phải nổi tiếng… Khó khăn này, cũng không phải ở trước cửa bày bố đậu hủ thối là có thể làm được.
Bộ Phương cũng hơi cảm thấy đau đầu, quán ăn vốn đã không được coi trọng trong Thiên Lam Thành, muốn hoàn thành nhiệm vụ lâm thời kia, nghĩa là Bộ Phương phải cải tạo quán ăn Vân Lam trở thành hình tượng cửa hàng đan dược Lưu Vân Trai trong lòng mọi người…
Lượng công việc cũng không nhỏ, hơn nữa… Bộ Phương thật đúng là không có chút ý tưởng nào.
- Bộ lão bản, đây là khởi công rồi sao?
Lão bản cửa hàng đan dược gần quán ăn nhất nhìn thấy Bộ Phương mở cửa thanh đồng, cười bắt chuyện.
Bộ Phương gật đầu, rồi xoay người tiến vào trong điếm.
Lão bản cửa hàng đan dược cười híp mắt, thu vào bình ngọc đan dược trên cửa hàng đan dược, chạy như điên theo dòng người vào trong tiểu điếm.
Tuy món ăn của tiểu điếm cũng không có nhiều lắm, nhưng hương vị thật quá ngon.
Hơn nữa quan trọng nhất là không ít người từng nếm thử đều phát hiện, món ăn của Bộ lão bản vậy mà có hiệu quả như đan dược.
Vừa mỹ vị vừa tăng cường độ chân khí trong cơ thể.
Chuyện này đối với những người này, quả thật chính là chuyện tình kỳ diệu nhất.
Bọn họ mua đan dược không phải vì tăng cường tu vi sao, hiện giờ có thể ăn mỹ thực lại còn có cơ hội tăng cường tu vi, bọn họ vì sao lại không quý trọng?
Số lượng dòng người tăng nhiều, bên trong tiểu điếm cũng dần đông như trẩy hội.
Không ít thực khách đều hưng trí vội vàng tiến lên gọi món.
Tiểu U sau khi ăn uống no đủ, tự nhiên bắt đầu công tác của nàng.
Tuy nữ nhân này ăn nhiều, nhưng ít nhất cũng không ngốc, biết công việc của mình là gì.
Nhưng gương mặt lạnh lùng trời sinh của nàng vẫn hấp dẫn không ít thực khách.
Hôm qua mặc dù có không ít thực khách ăn thiệt, nhưng cũng không phải tất cả thực khách đều ăn thiệt, có thực khách đã bị dung nhan tuyệt mĩ của Tiểu U dọa sợ.
Dù sao đây là một vị mỹ nữ không hề thua kém gì Nam Cung Uyển.
Bọn họ làm sao không nhìn nhiều hơn một chút.
Nhưng các thực khách bắt đầu truyền không ít chuyện của Tiểu U.
Biết đùa giỡn mỹ nữ phục vụ này là chuyện tình không sáng suốt, cho nên, không ít người đều dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Tiểu U.
Nếu không ai đến trêu chọc nàng, Tiểu U sẽ không gây sự.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, làm tốt chuyện tình Bộ Phương bố trí mỗi ngày, sau đó có đồ ăn là được rồi.
Lý tưởng của nàng thật rất đơn giản.
Mà U Minh Nữ đang dần thích ứng nơi này, cũng quen thuộc với nhân vật của mình, báo tên món ăn cũng dần lưu loát.
Như thế khiến Bộ Phương hơi vừa lòng.
Kinh doanh của tiểu điếm cũng dần đi vào quỹ đạo.
………
Đại viện gia tộc Nam Cung.
Nam Cung Uyển mặc váy dài hồng nhạt, mái tóc màu lửa đỏ xõa ra như thác nước, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tràn ngập vẻ khó tin.
- Huynh nói lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia đã chết rồi?
Nam Cung Huyền Hạc là đầu sỏ khiến gia tộc Nam Cung rơi vào nội loạn cứ như vậy chết đi? Lúc này chỉ mới gây sự mấy ngày a?
- Không chỉ có Nam Cung Huyền Hạc, Nam Cung Huyền Ưng cũng đã chết.
Nam Cung Huyền Hổ cũng bị ta phế rồi, hiện giờ gia tộc Nam Cung rốt cục đã bị ta đoạt trở lại.
Nam Cung Vô Khuyết kiêu ngạo, hất tóc.
Nam Cung Uyển kinh ngạc nhìn ca ca của mình.
Nam Cung Vô Khuyết tính tình ra sao nàng tự nhiên rõ ràng, chẳng lẽ bởi vì chuyện lần này, tên hề này đã thông suốt rồi?
Vậy đây trái lại là một chuyện tốt.
- A, đúng rồi, Tiểu Uyển à, lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia không phải ban cho muội hôn ước gì sao? Muội đừng lo lắng, tên ẻo lả Mộc Trầm Phong kia đã chết trong bí cảnh rồi, muội hiện tại đã không còn hôn ước gì trói buộc nữa.
Nam Cung Vô Khuyết cười nói.
Nghe việc như vậy, đôi mắt xinh đẹp Nam Cung Uyển lóe lên.
- Thật sao? Mộc Trầm Phong đã chết rồi?
- Đúng! Bên trong bí cảnh xảy ra một chuyện, chết không ít người, ca ca muội… ô, đã trải quả vô số gian nan hiểm trở, chém giết vô số địch nhân mới có thể còn sống trở lại.
Nam Cung Vô Khuyết nghiêm túc nói, lương tâm tuyệt không đau.
- Đương nhiên, muội phu cũng trợ lực ta không ít, muội phu thật sự không tồi! Muội không cân nhắc thử xem?
Muội phu? Muội phu gì?
Nam Cung Uyển ngẩn ngơ:
- Huynh nói ai chứ?
- Lão Bộ a, bộ dáng người ta không khó xem, lại biết nấu cơm, thật tốt.
Nam Cung Vô Khuyết chỉ đạo nói.
Gương mặt Nam Cung Uyển nhất thời đỏ bừng, nàng quá ngây thơ rồi, nàng làm sao lại tin tưởng tên hề Nam Cung Vô Khuyết này sẽ trở thành bình thường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...