Phật Nhảy Tường?
Có muốn một phần Phật Nhảy Tường hay không?
Trong nội tâm của Nam Cung Uyển bỗng nhiên rối rắm một chút.
Tuy giá cả của Phật Nhảy Tường này tương đương với giá cả một viên đan dược bát phẩm, nhưng… so với đan dược bát phẩm, Phật Nhảy Tường này chỉ có thể thõa mãn dục vọng ăn uống nhất thời mà thôi.
Như vậy có đáng giá hay không?
Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ mọng của mình, trong lòng vô cùng rối rắm.
Nàng chớp hàng lông mi dài, nhìn về Bộ Phương đứng ở trước mặt.
Bộ Phương dùng ánh mắt tha thiết chân thành nhìn lại nàng.
- Tin tưởng ta, hương vị của Phật Nhảy Tường này tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Bộ Phương chân thành gật đầu.
Tiểu Bì nằm dài trên vai hắn cũng vẫy vẫy cặp càng nhọn, giống như đang ủng hộ lời nói của Bộ Phương.
Còn ngon hơn cả cơm chiên trứng?
Đây không phải vô nghĩa rồi sao? Một bát cơm chiên trứng chỉ mới mười tấm nguyên tinh, một phần Phật Nhảy Tường chính là cần một vạn nguyên tinh!
Đây căn bản không phải món ăn cùng cấp một cấp bậc?
Cái này giống như so sánh Ích Cốc Đan nhiều vị với Bạo Nguyên Đan bát phẩm.
Hoàn toàn không phải đan dược cùng một cấp bậc.
Ngay khi Nam Cung Uyển còn đang do dự, trong lòng nàng bỗng nhiên chấn động, trong đầu không khỏi nhớ đến nguyên nhân hôm qua chân khí tăng trưởng.
Thật hiển nhiên, món ăn của Bộ Phương cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ Phật Nhảy Tường này thật sự có địa phương kỳ lạ gì sao?
Đôi mắt Nam Cung Uyển lóe sáng, nhíu mắt, nhìn Bộ Phương, vươn đầu lưỡi kiều diễm, liếm nhẹ chung quanh đôi môi đỏ mọng, cười nói:
- Vậy mang ra một phần Phật Nhảy Tường cho ta.
Nếu ta phát hiện ngươi đang gạt ta… ta có thể làm cho tiểu điếm này của ngươi không thể tiếp tục mở cửa ở Thiên Lam Thành này.
Nam Cung Uyển quơ nắm tay nhỏ lên, hừ nói.
Nghe thấy Nam Cung Uyển gọi Phật Nhảy Tường, khóe miệng Bộ Phương không nhịn được cong lên, trong lòng có chút sung sướng.
Đây đều là tu vi nha.
Nhớ đến điểm này, đôi mắt của Bộ Phương nhìn về phía của Nam Cung Uyển cũng ôn hòa hơn nhiều.
Nữ nhân này quả nhiên là một phú bà.
- Ngươi đợi đó…
Bộ Phương đứng lên, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp.
Giá cả của Phật Nhảy Tường rất cao, việc thực hiện nấu nướng cũng khó khăn hơn nhiều.
Hơn nữa cần rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương còn phải tập trung tinh thần hoàn toàn.
Phật Nhảy Tường là món ăn hệ thống bài trí lên thực đơn, hệ thống tự nhiên sẽ cung cấp nguyên liệu nấu ăn, như thế giảm bớt không ít phiền toái cho Bộ Phương.
Dù sao thời điểm lần đầu tiên nấu món Phật Nhảy Tường này, nguyên liệu nấu ăn Bộ Phương sử dụng đều là tự mình chuẩn bị.
Nhưng mà so với nguyên liệu nấu ăn bản thân tự chuẩn bị, nguyên liệu nấu ăn của hệ thống cung cấp cũng tiện nghi hơn nhiều.
Lúc trước Bộ Phương cần phải sử dụng đến thịt hai con thú Chí Tôn.
Khí thế nồng đậm lan tỏa bên trong phòng bếp.
Hương vị của dòng khí thế này có chút kỳ lạ, đậm đà dị thường, nhưng cũng không phải loại hương thơm như len lỏi vào da người của cơm chiên trứng.
Mùi hương thanh nhạt nhưng mãi không tiêu tán, một luồng hương thơm quanh quẩn trong lòng người.
Một cái vò sứ tạo hình kỳ lạ xuất hiện trong Huyền Vũ Oa.
Huyền Vũ Oa hạ xuống, Vạn Thú Viêm màu vàng bùng cháy hừng hực, phát ra sóng nhiệt mênh mông.
Nước suối Thiên Sơn trong nồi đang sôi trào.
Nắp vò sứ kia điêu khắc một vị Phật Đà.
Khuôn mặt vị Phật Đà hiền từ, giống như phát ra hào quang nhu hòa vạn trượng.
Hào quang cũng không quá mãnh liệt, liên tục tỏa sáng khi nấu nướng.
Phật Đà kia giống như muốn sống lại, trở nên rất sống động, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Nam Cung Uyển ăn xong cơm chiên trứng, vô cùng buồn chán đứng lên, đi tới đi lui trong tiểu điếm, giống như đang quan sát tiểu điếm.
Cây Ngộ Đạo ngũ văn cũng thật hấp dẫn tầm nhìn của nàng, vậy mà có thể dùng cây Ngộ Đạo ngũ văn làm bồn hoa trang trí, Bộ lão bản này cũng thật hào phóng.
Ở bên ngoài tiểu điếm, đám khách hàng bao vây đều trừng lớn mắt, mùi hương lúc trước làm cho trong lòng bọn họ vô cùng tò mò.
Trong lòng tò mò đến hơi ngứa ngáy.
Ban đầu bọn họ bởi vì muốn chú ý đến hành vi của nữ thần, nhưng hiện tại… bọn họ thật sự bị mùi hương lan tỏa trong tiểu điếm này hấp dẫn.
Bỗng nhiên, có một luồng linh khí kỳ lạ dao động từ trong tiểu điếm.
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm.
Người của Thiên Lam Thành bọn họ cực kỳ quen thuộc với loại dao động này.
Nam Cung Uyển trong tiểu điếm cũng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, chuyển dời ánh mắt khỏi cây Ngộ Đạo ngũ văn, kinh ngạc nhìn về phía phòng bếp.
- Không phải đã nói là đi nấu nướng sao? Làm sao lại có dao động khi đan dược thành hình? Hơn nữa linh khí dao động này… đây là có đan dược cửu phẩm sắp thành hình sao?
Là thiên tài sắp sửa trở thành luyện đan sư nhất vân, Nam Cung Uyển tự nhiên rất quen thuộc với loại dao động này.
Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chăm chú về phía phòng bếp kia.
Trong bóng tối, một thân hình chậm rãi cất bước đi ra.
Thân ảnh kia bưng lên một cái bình lớn, có hình thù kỳ quái.
Cái bình kia tựa hồ phát ra hào quang, hơn nữa linh khí mãnh liệt dao động từ bên trong bình sứ kia không ngừng khởi động.
Cảm giác cuồn cuộn không ngừng không có gì sai biệt với đan dược cửu phẩm.
Gương mặt của Bộ Phương không chút biểu tình, hắn đi ra khỏi phòng bếp, đặt vò sứ ở trên bàn.
Nam Cung Uyển vội vàng đi đến, nhìn thấy phía trên vò sứ kia thế nhưng có một tôn Phật Đà đang ngồi xếp bằng, mỉm cười hiền hậu với nàng, trong lòng nàng càng thêm khiếp sợ.
- Đây… đây là Phật Nhảy Tường?
Nam Cung Uyển kinh ngạc hỏi.
- Phật Nhảy Tường hàng thật.
Bộ Phương gật đầu.
Hắn nâng một tay lên, một luồng chân khí quanh quẩn trong lòng bàn tay hắn.
Một thanh âm vù vù vang lên.
Sau đó bàn tay của Bộ Phương phủ lên phía trên vị Phật Đà kia.
Hào quang càng thêm mãnh liệt, giống như xuất hiện một vị Phật Đà đang tụng kinh niệm phật trước mắt Nam Cung Uyển.
Két két.
Một tiếng vang nhỏ, Bộ Phương mở ra nắp đậy.
Xoẹt…
Dòng khí nóng hầm hập cùng với linh khí mênh mông cuồn cuộn trào ra khi mở ra nắp đậy của vò sứ.
Hào quang dần dần vụt tắt, cuối cùng biến mất không thấy, sau đó tỏa ra một luồng hương khí.
Mùi hương này lan tỏa ra, lập tức vượt qua ấn tượng khó có thể ma diệt do cơm chiên trứng lưu lại trong lòng bọn họ.
Nam Cung Uyển đứng gần nhất, bị luồng hương khí này quất vào mặt, gương mặt nhỏ trong giây lát ửng đỏ.
Thân hình lui về sau mấy bước, thân thể mềm mại, đầy đặn trở nên căng thẳng.
- Thơm quá đi…
Nam Cung Uyển ngơ ngác nói.
Tốc độ hương khí lan tràn vô cùng nhanh chóng, chỉ trong khoảnh khắc đã lan tràn khắp tiểu điếm, khiến tất cả mọi người bên ngoài cửa đều cảm nhận được phần hương khí mênh mông này.
Nếu nếu hương khí chưa mở nắp đậy là ôn nhu nước, vậy mùi hương của Phật Nhảy Tường sau khi mở nắp đậy chính là sóng to gió lớn.
Mỗi người đều cảm thấy bản thân giống như chìm đắm trong sóng lớn mùi hương.
- A a! Mùi hương lại thay đổi rồi! Thật ngào ngạt! Thơm quá đi!
- Đây là mùi hương gì? Thế gian làm sao có loại mùi hương khắc sâu vào óc người như vậy?
- Chỉ cần ngửi mùi hương này… ta đã có phản ứng rồi! Ta chịu không nổi! Đừng ai ngăn cản ta, ta muốn nhanh chóng đến xem! Ta phải… ăn!
………..
Nhóm khách hàng điên cuồng, đều trừng lớn mắt.
Có mấy người trực tiếp không chịu nổi, chui vào trong tiểu điếm.
Mới vừa vào tiểu điếm, thấy được ngọn nguồn của mùi hương kia.
Một vò Phật Nhảy Tường.
Dòng khí thẳng hướng lên trời, giống như vật thật, khiến thể xác và tinh thần của người đều rung động.
Bộ Phương liếc mắt nhìn mấy người này, không nói gì, chỉ cầm lấy một bát sứ.
Múc ra một chén nước canh nâu từ trong món Phật Nhảy Tường, nước canh này vậy mà không có chút dầu mỡ nào, trong veo thanh đạm.
Tiếp tục múc, Bộ Phương gắp ra một miếng thịt thú bát giai ở bên trong.
Đặt bát canh này đến trước mặt Nam Cung Uyển, ý bảo nàng nếm thử.
Nam Cung Uyển thật kích động, trình độ nồng đậm của linh khí từ trong món ăn này vượt quá nhận thức của nàng.
Quả thật còn nồng đậm hơn cả đan dược, hắn làm sao làm được? Quả thật quá khó tin, chẳng lẽ Bộ lão bản đã sử dụng thủ pháp luyện đan?
Đúng vậy! Khẳng định là như vậy! Dùng thủ pháp luyện đan độc đáo nấu ăn, chỉ có như vậy mới có thể bảo tồn được linh khí bên trong nguyên liệu nấu ăn.
Như vậy mới có thể giúp món ăn tràn ngập linh khí.
Cả gương mặt Nam Cung Uyển đỏ ửng lên, bộ ngực đầy đặc cũng không ngừng phập phồng.
Trong lòng nàng kích động một chút, giống như bản thân phát hiện được bí mật gì của Bộ Phương.
Bình phục kích động trong lòng, ánh mắt của Nam Cung Uyển dừng trên nước canh thanh đạm kia.
Mùi hương cuồn cuộn không ngừng lan tỏa, khiến Nam Cung Uyển muốn ăn thật nhiều.
Múc một muỗng nước canh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nước canh linh hoạt chảy vào trong miệng nàng.
Ngay sau đó, Nam Cung Uyển khẽ hít mũi, ngâm một tiếng dài, lông mi run lên, đôi mắt trừng lớn!
……..
- Thiếu chủ Vô Khuyết, ở bên này, tiểu điếm kia ở ngay tại khu vục gia tộc Nam Cung chúng ta mới vừa khai phá, chuyên môn bán Ích Cốc Đan nhiều vị… Tiểu điếm này mỗi ngày đều nấu nướng thứ gì đó thối như phân.
Vị thối kia lan tỏa khắp cả khu vực này, khiến lưu lượng khách hàng giảm bớt rất nhiều, bởi vì thật ghê tởm… Loại mùi thối này, căn bản khó có thể chịu đựng.
Nam Cung Minh dẫn Nam Cung Vô Khuyết mặc một kiện luyện đan bào nhất vân, chậm rãi đi về phía quán ăn Vân Lam.
Tâm tình hắn có chút khẩn trương và không yên lòng.
Áp lực của Nam Cung Vô Khuyết tạo cho hắn thật sự quá lớn.
Là người thừa kế của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Vô Khuyết mặc kệ là tu vi hay là thiên phú đều là ở đỉnh cao bên trong Đan Phủ.
Phải biết rằng, Nam Cung Vô Khuyết xếp hai mươi hạng đầu trong giải đấu luyện đan sư thanh niên tổ chức tại Đan Phủ.
Tuy Thiên Lam Thành cũng là Đan Thành nhưng xếp bài danh thấp nhất trong ba tòa Đan Thành.
Nam Cung Vô Khuyết có thể xử lý thiên tài luyện đan của Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành, tiến vào hai mươi hạng đầu, vậy quả thật là một thành tích đáng sợ!
Phải biết rằng, Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành đều có luyện đan sư ngũ vân tọa trấn.
Có luyện đan sư trình độ như vậy chỉ đạo, những thiên tài của hai Đại Thành này tự nhiên phi thường đáng sợ.
Nhưng cho dù như vậy, Nam Cung Vô Khuyết vẫn có thể xếp hai mươi hạng đầu, tạo nên thành tích tốt nhất của luyện đan sư Thiên Lam Thành.
Một thiên tài như vậy, chỉ cần tiếp xúc đã có thể cảm giác được áp lực truyền đến từ trên người đối phương.
Mái tóc đỏ rực của Nam Cung Vô Khuyết bay phất phơ trong gió, đôi mắt hắn có chút lười biếng, liếc mắt nhìn Nam Cung Minh một cái, gật đầu xem như hồi đáp.
Rất nhanh, hai người lập tức đi đến khu vực kia.
Chung quanh quán ăn Vân Lam hiện giờ đã mọc đầy cửa hàng đan dược.
Những cửa hàng đan dược này có người của Nam Cung Gia, cũng có những người khác mở ra.
Những cửa hàng đan dược này, buôn bán vô cùng sôi động.
Chỉ là hôm nay Nam Cung Minh và Nam Cung Vô Khuyết đến, đều phát hiện chung quanh các cửa hàng đan dược vậy mà không có bóng người nào.
- Đây là khu vực tiêu thụ Ích Cốc Đan nhiều vị mới mở của gia tộc Nam Cung sao? Cũng quá quạnh quẽ rồi đi?
Nam Cung Vô Khuyết nhíu mày nói.
Nam Cung Minh há miệng thở dốc, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Chuyện này… hắn con mẹ nó làm sao biết được.
Lúc trước rõ ràng rất đông đúc mà!
Đúng rồi! Chẳng lẽ quán ăn kia lại làm bậy gì rồi?
- Thiếu chủ Vô Khuyết, hẳn là do quán ăn kia lại gây chuyện rồi, đoạt hết khách hàng của chúng ta!
Nam Cung Minh oán hận nói:
- Vì danh dự và lợi ích của gia tộc Nam Cung chúng ta, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta a…
- Suỵt… đừng nói chuyện.
Bỗng nhiên, Nam Cung Vô Khuyết nheo mắt, đặt ngón tay lên môi mình, ôn hòa nói.
Nam Cung Minh còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, trừng mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
Mùi hương như có như không tản ra, giống như gió mát quất lên mặt, khiến Nam Cung Vô Khuyết không nhịn được nhắm mắt cảm nhận.
- Linh thú bát giai Bạo Liệt Hỏa Trư, còn có Phong Bạo Ma Ưng bát giai, hửm? Có hơi kỳ quái… hình như còn có hương vị của Vân Mông Thảo.
Thật thú vị, đây là đang luyện đan sao?
Nam Cung Vô Khuyết từ từ nhắm lại hai mắt, trong miệng nỉ non ra mấy cái tên, khóe miệng nhếch lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...