Lạch lạch cạch…
Cơm chiên trứng rơi trên mặt bàn lại có thể phát ra tiếng vang như vậy.
Bộ Phương méo miệng, gương mặt đen sì, trong lòng còn sợ hãi khi nhìn thấy bát cơm chiên trứng kia.
Hắn rốt cục biết được vì sao quán ăn cuối cùng của Thiên Lam Thành này lại buôn bán ảm đạm như vậy.
Cơm chiên trứng này… có thể ăn được sao?
Có thể ăn chết người mà!
Cả người Nam Cung Minh đều cứng đờ, trên gương mặt có chút đáng khinh của hắn dính toàn cơm chiên trứng Bộ Phương phun ra.
Từng miếng trứng chiên kích thước cỡ ngón cái dính lên mặt hắn, chậm rãi rơi xuống.
Cuối cùng bẹp một tiếng, miếng trứng này rơi lên mặt bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo mà dễ nghe.
Không khí trong tiểu điếm lúc này trở nên hơi cổ quái.
Bộ Phương thở ra một hơi thật dài, mới xua tan cảm giác ghê tởm kia ở cổ họng.
- Cơm chiên trứng này của ngươi… hoàn toàn không đạt chuẩn.
Bộ dáng như vậy ngươi còn dám mở quán ăn?
Bộ Phương lau lau khóe miệng, cau mày ngẩng đầu nhìn Dương Mĩ Cát phía xa xa.
Hắn tức giận mà, tìm lâu như vậy, rốt cục mới tìm được một quán ăn, kết quả quán ăn này làm ra một bát cơm chiên trứng cứng như đá cho hắn ăn.
Thân là một quán ăn, tôn nghiêm của ngươi ở đâu?
Loại món ăn này đem ra ngoài, quả thực chỉ có thể làm nhục thanh danh của quán ăn.
Trong lòng Bộ Phương thật tức giận, cho nên thời điểm nói chuyện cũng lớn tiếng hơn vài phần.
Dương Mĩ Cát và thanh niên kia đều tỏ ra cổ quái nhìn nhìn Bộ Phương, giống như bọn họ thật không ngờ Bộ Phương sẽ đột nhiên tức giận như thế.
Dương Mĩ Cát nghe ra được bất mãn trong giọng nói của Bộ Phương, cả gương mặt tục tằng trong chốc lát đỏ bừng lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hổ thẹn.
- Ta…
Ầm!
Dương Mĩ Cát còn chưa kịp nói gì, tâm tình Nam Cung Minh tràn ngập cảm giác ghê tởm, sau khi lau chùi sạch sẽ cơm chiên trứng trên mặt, hắn lập tức vỗ mạnh lên mặt bàn.
Cái bàn này cũng không phải loại bàn giống trong tiểu điếm Phương Phương.
Tuy tu vi của Nam Cung Minh còn chưa đạt đến cảnh giới Chí Tôn, nhưng cũng có tu vi Chiến Thần bát phẩm.
Cái vỗ này lập tức đập vỡ cái bàn chia năm xẻ bảy.
Bát cơm chiên trứng trên bàn cũng rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
- Tiểu tử ngươi vừa rồi dám phun thức ăn vào mặt ta? Chán sống rồi sao?
Trong mắt Nam Cung Minh tràn ngập ý lạnh, đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Bộ Phương.
Thân là một Luyện Đan Sư mắc bệnh sạch sẽ, Nam Cung Minh căn bản khó có thể chịu nổi loại ghê tởm này.
Trong lòng hắn hiện tại chỉ có một ý tưởng, phải đánh cái tên ghê tởm trước mắt này một trận.
Dám đến quán ăn Vân Lam ăn uống, còn dám phun cơm chiên trứng đầy mặt hắn, quả thực chính là không biết sống chết!
Dương Mĩ Cát giống như biến sắc, đôi mắt trừng lớn, nhìn thấy Nam Cung Minh dường như định ra tay với Bộ Phương, nhất thời quát lớn một tiếng:
- Nam Cung Minh ngươi muốn làm gì? Dừng tay cho ta!
Thân thể cao lớn di động mạnh mẽ, giống như một trận cuồng phong, đột nhiên chắn trước mặt Nam Cung Minh.
Dáng người không kém gì đại hán tục tằng này của Dương Mĩ Cát lập tức tản ra khí thế dồi dào.
- Vị khách quan này là khách của quán ăn Vân Lam ta, ngươi nếu dám đả thương hắn, Dương Mĩ Cát ta không để yên cho ngươi!
- Hừ… Dương Mĩ Cát, ngươi thật là làm nhục danh hào của Huyền Bi đại sư! Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử của Huyền Bi đại sư, một Luyện Đan Sư thiên phú siêu quần, vậy mà lại chịu an phận mở một quán ăn tại hẻm nhỏ này.
Ngươi có biết mở quán ăn ở Thiên Lam Thành là có ý nghĩa gì không?
Tròng mắt Nam Cung Minh vừa chuyển, đôi mắt dừng phía trên thân hình tục tằng của Dương Mĩ Cát, khinh thường nói.
- Có ý nghĩa ngươi là con ngốc! Từ khi Nam Cung Gia ta nghiên cứu ra Ích Cố Đan… còn có ai sẽ ngây ngốc mở quán ăn ở Thiên Lam Thành như ngươi? Ngươi thân là Luyện Đan Sư vậy mà còn không nhìn thấu chuyện này?
Dương Mĩ Cát nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ bừng, cơ thịt trên mặt không ngừng run rẩy, có vẻ tràn ngập không cam lòng.
Đây là sản nghiệp của phụ thân nàng… Nàng từng hứa hẹn với phụ thân sẽ không để quán ăn Vân Lam này biến mất, nàng nhất định phải làm được.
- Hả? Thì ra Ích Cốc Đan nhiều vị có mùi vị không khác biệt gì với cứt chó kia là do gia tộc của ngươi làm ra sao?
Thời điểm Nam Cung Minh đang hưng phấn vạn phần, phía sau lưng Dương Mĩ Cát xuất hiện một thân ảnh, còn có thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Dương Mĩ Cát sửng sốt.
Nam Cung Minh và thanh nhiên Chí Tôn bên người hắn đồng dạng ngây ngẩn cả người.
Bọn họ thật không ngờ đến lại có người sẽ dùng từ cứt chó thô bỉ như vậy để hình dung Ích Cốc Đan nhiều vị.
Đó chính là niềm hãnh diện của Nam Cung Gia bọn họ!
Cả người Nam Cung Minh đều giống như xù lông, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu của Bộ Phương.
Tiểu tử này thật muốn chết rồi sao… Đầu tiên là phun cơm chiên trứng đầy mặt hắn, hiện tại lại còn dám vũ nhục gia tộc Nam Cung của hắn!
Đặc biệt là vũ nhục Ích Cốc Đan nhiều vị của gia tộc Nam Cung!
Thật cho rằng Nam Cung Minh không dán giết hắn sao?
- Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không hả?
Nam Cung Minh hít sâu một hơi, nhìn về phía Bộ Phương, nói gằn từng chữ.
- Loại vật như Ích Cốc Đan này… chỉ là đang áp chế nhân tính, là không có đạo đức, ta nói sai gì rồi sao? Cảm giác thưởng thức mỹ thực tốt đẹp ra sao, há có phải là một viên đan dược giống như cứt chó có thể thay thế?
Bộ Phương không chút biểu tình nói.
Hắn nói không chút khách khí, hắn thật có định kiến rất lớn với Ích Cốc Đan kia.
Dương Mĩ Cát nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Minh càng ngày càng khó coi, chạy nhanh lên giật giật tay áo của Bộ Phương.
Xuất hiện của Ích Cốc Đan quả thật thay đổi hướng đi ngành nghề của cả Thiên Lam Thành.
Thời điểm Ích Cốc Đan chưa từng xuất hiện, Thiên Lam Thành từng có rất nhiều quán ăn.
Chỉ là từ khi Ích Cốc Đan xuất hiện, cả Thiên Lam Thành này, từng quán ăn dần đóng cửa, bởi vì một viên Ích Cốc Đan đã đủ thỏa mãn nhu cầu ẩm thực trong nhiều ngày.
Hơn nữa khẩu vị còn muôn màu muôn vẻ, có vật tiện lợi như vậy, ai còn đi quán ăn ăn uống nữa?
- Dương Mĩ Cát, quán ăn này của ngươi thật xuất hiện một nhân vật khó lường rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người lại dám nói về Ích Cốc Đan của gia tộc Nam Cung ta như vậy.
Nam Cung cười, nụ cười làm cho người ta cảm thấy sởn cả gai ốc.
Thân hình to lớn của Dương Mĩ Cát tiến lên, đạp mạnh lên mặt đất, chắn trước mặt Bộ Phương.
- Dương Mĩ Cát, ngươi hẳn phải biết mục đích ta đến hôm nay.
Hôm nay quán ăn ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán! Về phần tiểu tử này… phải trả giá lớn đối với ngôn luận của hắn.
Nam Cung Minh lành lạnh nói.
Vừa mới nói xong, thanh niên Chí Tôn vẫn đứng bên cạnh hắn lập tức động thân.
Một luồng hơi thở cuồng bạo phát ra từ trên người nam tử kia, phóng nhanh về phía Bộ Phương.
Dương Mĩ Cát trừng lớn mắt, cơ thể cả người dỉ chuyển, bước lên trước, đập một quyền về phía Chí Tôn kia.
- Ai dám đụng đến khách nhân của quán ăn ta!
Bang!
Tu vi Chiến Thần bát phẩm của Dương Mĩ Cát vậy mà chỉ cần một quyền đã đấm vị Chí Tôn kia bay ngược về sau mấy bước.
Khí thế hung ác dũng mãnh kia, Bộ Phương nhìn thấy cũng sững người một chút…
Đây thật là nữ nhân sao?
Sắc mặt thanh niên Chí Tôn xanh mét, hắn vậy mà bị một Chiến Thần bát phẩm đánh lui, quả thật dọa người.
Sắc mặt sửng sốt, thân hình vụt lên, hắn bằng vào hơi thở mạnh mẽ, vậy mà trực tiếp bị Dương Mĩ Cát áp chế.
Nam Cung Minh cười lạnh không dứt.
Dương Mĩ Cát và Nam Cung Minh hắn đều là đệ tử của Huyền Bi đại sư, Luyện Đan Sư tam văn của Thiên Lam Thành.
Nhưng thiên phú của Dương Mĩ Cát còn mạnh mẽ hơn Nam Cung Minh hắn, tự nhiên là được Huyền bi đại sư càng coi trọng.
Vốn tốt nghiệp từ học viện Luyện Đan, Dương Mĩ Cát muốn đi theo Huyền Bi đại sư tiếp tục học tập.
Chỉ là không ai ngờ đến, nữ nhân này vậy mà trở về tiểu điếm tàn tạ nhà mình, mở một quán ăn gần như sắp bị đào thải.
Chuyện này giúp Nam Cung Minh có cơ hội.
Ở trong học viện vẫn luôn bị nữ nhân Dương Mĩ Cát này áp chế, hiện giờ rời khỏi học viện, hắn muốn trả lại hết thảy uất nghẹn hắn phải chịu đựng cho nữ nhân ngu xuẩn này!
Nàng không phải rất để ý đến quán ăn này sao?
Vậy hắn phải thu mua quán ăn này, làm cho nữ nhân ngu xuẩn không nhà để về!
Bang!
Dương Mĩ Cát dù sao chỉ là Chiến Thần bát phẩm, tuy dựa vào thần lực trời sinh có thể duy trì chiến đấu trong chốc lát đối với Chí Tôn.
Cuối cùng vẫn bị đánh bay ngược trở về, nằm dài trên một cái bàn.
Bên trong tiểu điếm lập tức trở nên hỗn loạn.
Đầu tóc thanh niên Chí Tôn bay tán loạn, đôi mắt lạnh lùng, nhìn Dương Mĩ Cát té ngã trên mặt đất, lộ ra một tia cười lạnh.
Nhưng nụ cười lạnh của hắn rất nhanh cứng đờ.
Bởi vì Dương Mĩ Cát lập tức đứng lên từ trên mặt đất, vẫn kiên định che chở trước người Bộ Phương.
- Khách quan… thật ngại quá, khiến ngài phải nhìn thấy trò cười nơi này rồi, ngài nhanh rời đi, bọn họ… có ta giữ chân rồi!
Dương Mĩ Cát nói lớn.
Bộ Phương nhìn thoáng qua Nam Cung Minh, lại nhìn thoáng qua thanh niên Chí Tôn cười lạnh không ngừng.
Sau đó lại nhìn Dương Mĩ Cát che chắn trước mặt hắn.
Hắn nhất thời nhíu mày.
Hoàng Kim Bì Bì Hà vẫn luôn nằm trên vai hắn cũng động đậy chút thân mình, giống như thay đổi tư thế ngủ càng thoải mái hơn.
Bộ Phương sờ sờ Tiểu Bì, thổi một hơi.
Ầm!
Dương Mĩ Cát lại bị đập bay, đập hư cái bàn cuối cùng.
Thanh niên Chí Tôn cũng bị đánh ra chân hỏa, hoặc là nói hắn đã đánh đến bực bội rồi.
Sau một chưởng đập Dương Mĩ Cát nằm trên mặt đất, chân khí hiện lên, giống như hóa thành một thanh trường đao chân khí sắc bén, muốn trực tiếp phế đi nữ nhân khí lực lớn, không có chút mùi vị phụ nữ này.
Đôi mắt Nam Cung Minh sáng lên, cũng không định ngăn cản.
Trong lòng thanh niên Chí Tôn cười lạnh, càng thêm tự tin.
Một đệ tử bị Huyền Bi đại sự vứt bỏ mà thôi… không có gì đáng để sợ hãi.
Dù sao hôm nay Nam Cung Minh hắn đến đây, vốn cũng định dùng thủ đoạn bất chính cướp đoạt lấy quán ăn này.
Trong mắt thanh niên Chí Tôn tràn ngập vẻ hưng phấn, ngọn gió chân khí mạnh mẽ dâng lên, giống như muốn cắt phá bầu không khí nơi này, chém tới Dương Mĩ Cát.
Nam Cung Minh cũng hưng phấn đến mức cả người run lên.
- Nữ nhân ngu xuẩn… đi tìm chết đi!
Á…
Nhưng khi ngọn gió chân khí sắp chém đến Dương Mĩ Cát, trước mắt vị thanh niên Chí Tôn kia đột nhiên xuất hiện một màn đen, một nồi lớn màu đen che lấp tầm nhìn của hắn.
Trong tầm mắt của hắn, nồi lớn kia đang không ngừng biến lớn… biến lớn hơn.
Bang!
Tiếng vang giòn tan, thanh niên Chí Tôn kia cảm thấy cả người mình như muốn bay lên trời, cả khuôn mặt va chạm thân mật cùng nồi đen này, cảm giác chua ngọt đắng cay trong nháy mắt đều hiện ra.
- Ta nói Ích Cốc Đan là cứt chó? Ngươi có ý kiến gì sao?
Một nồi đập bay Chí Tôn kia, Bộ Phương lạnh nhạt nhìn Nam Cung Minh, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...