Ngoài hầm mỏ, người của ba thế lực đang giằng co, ánh mắt đều nhìn về phía cửa động, vào giờ phút này khí tức nghiêm trọng bị đánh nát.
Hơi thở của mỗi người đều trở nên dồn dập, muốn nhìn thấy rõ ràng người từ trong mỏ nguyên tinh lớn đi ra rốt cuộc là ai.
Cường giả Hải tộc và cường giả Đại Hoang Tông là cấp bách nhất, bởi vì bọn họ biết rất rõ, mục đích chuyến này của bọn họ chính là vì thứ trong hầm mỏ, thủ lĩnh của bọn họ cũng đã bước chân vào trong hầm mỏ, rốt cuộc là ai sẽ nhận được?
Nhưng khi bóng dáng gầy gò kia hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, sắc mặt mỗi người đều trở nên cổ quái.
Cường giả Đại Hoang Tông trợn trừng mắt, sâu trong đôi mắt vẫn hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Mắt cá chết của cường giả Hải tộc cũng trợn trừng, miệng há ra, lộ ra răng nanh dữ tợn, lại là dáng vẻ ngây ra.
Bởi vì trong lòng Vu Mục sớm có sự chuẩn bị, ngược lại không quá mức kinh ngạc.
Có lẽ trong tất cả mọi người ở đó chỉ có hắn mới hiểu được con át chủ bài của Bộ Phương đáng sợ tới mức nào.
Nhưng Vu Mục không kinh ngạc, Xà Nhân Hoàng Đỗ Lỵ và Xà Vương Đỗ Mỗ đứng ở bên cạnh hắn lại hoàn toàn đờ người ra.
Bọn họ làm sao hiểu được con át chủ bài của Bộ Phương, ở trong mắt Xà Nhân Hoàng, Bộ Phương chẳng qua là một Chiến Thánh thất phẩm may mắn nắm giữ Thiên Địa Huyền Hỏa mà thôi.
Cho dù có Thiên Địa Huyền Hỏa, căn bản cũng không có cách nào phát huy ra được hiệu lực và tác dụng của Thiên Địa Huyền Hỏa.
Người giống như con kiến hôi này không ngờ có thể gạt được nhiều cường giả như vậy, chạy từ trong hầm mỏ ra?
Lẽ nào người này căn bản không có bước vào sâu bên trong hầm mỏ?
Nhất định là vậy!
Trong lòng không ít người thoáng động, cảm giác mình dường như đã đoán được chân tướng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bộ Phương lại thay đổi, có phần xem thường.
Nhưng không ít cường giả Hải tộc híp mắt nhìn Bộ Phương, trong lòng bọn họ lại có chút kinh ngạc không hiểu.
Một vị Chí Tôn Hải tộc trong đó lạnh giọng quát Bộ Phương:
- Ngươi đi ra à? Vậy Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn đâu?
Con kiến hôi này chạy ra ngoài, vậy Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn truy sát hắn cũng phải đi ra mới đúng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ người này đi ra không nhanh không chậm, trong lòng cường giả Hải tộc lập tức có một dự cảm xấu.
- Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn à?
Bộ Phương chậm rãi bước từ trong hầm mỏ ra, trong tay nâng nồi Huyền Vũ, nghi ngờ nhìn về phía cường giả Hải tộc này.
Cường giả Hải tộc đạp trên sóng biển, khí tức vừa phát ra lại trừng mắt nhìn về phía Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên, trong đầu thoáng nghĩ, một bóng dáng khổng lồ liền hiện ra.
Bộ Phương cầm lấy đôi mắt kép của Bề Bề Chí Tôn, liếc nhìn về phía cường giả Hải tộc và chậm rãi nói:
- Ngươi nói là con vật lớn này sao?
Bề Bề Chí Tôn còn chưa có chết, nhưng đã hấp hối, trảo liêm đao hơi vung lên như đang cầu cứu, nhưng mới giơ lên được một nửa lại kiệt sức rũ xuống.
Hắn thật sự không còn sức lực nữa.
Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn khổng lồ vừa xuất hiện, đám người vốn xem thường Bộ Phương liền lộ vẻ sợ hãi.
Tiểu tử này...!lại có thể đánh bại được Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn?
Hắn chính là một Chiến Thánh thất phẩm...!lấy đâu ra năng lực tới đánh bại Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn chứ? Điều này không hợp lý đi?
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn đám người xung quanh và giơ tay lên, vỗ nhẹ vào phần vỏ đầy vết nứt, lạnh giá của Bề Bề này, sau đó lại thu nó vào túi không gian lớn của hệ thống.
- Lần này không om dầu nữa, để hấp đi.
Bề Bề lớn như vậy, hấp có thể bảo đảm thịt ăn ngon hơn.
Bộ Phương nói nhỏ một câu.
Người xung quanh sợ hãi.
Người điên này lại có thể định ăn Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn?
Quả thực là vô lý!
Sau cơn khiếp sợ, cường giả Hải tộc lại vô cùng phẫn nộ.
Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn chính là cường giả của Hải tộc bọn họ, làm sao có thể mặc cho nó biến thành bữa ăn của loài người được? Điều này chính là sự sỉ nhục đối với cường giả Hải tộc!
Ba vị Chí Tôn Hải tộc lập tức trừng con mắt cá chết, vây cá sắc nhọn trên thân cũng dựng đứng, trong ánh mắt đầy sát khí.
- Dám khi dễ thú Chí Tôn của Hải tộc chúng ta à, ngươi làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ lớn từ trên sóng biển phát ra, sóng biển ngập trời, sóng khí cuồn cuộn.
Ba Chí Tôn Hải tộc dường như hóa thành ánh sáng lao nhanh về phía Bộ Phương.
Sát ý của bọn họ ngưng tụ lại, làm cho cường giả Đại Hoang Tông cũng phải biến sắc.
Vẻ mặt Vu Mục và Xà Nhân Hoàng càng nghiêm trọng hơn.
Đối mặt với công kích đáng sợ của ba vị Chí Tôn Hải tộc, Bộ Phương cũng không khỏi phải nhíu mày.
Hắn nhìn sóng biển gần như che trời, nước biển nhỏ xuống tí tách, xối ướt cả tóc của hắn.
Bộ Phương hít sâu một hơi, trong đầu vừa thoáng nghĩ, nồi Huyền Vũ trực tiếp được ném ra ngoài.
Nồi Huyền Vũ gào thét trong hư không, đè ép không khí, rất nhanh liền chắn ở trước mặt ba vị Chí Tôn Hải tộc.
- Lăn!!
Ba vị Chí Tôn đồng thời quát lớn, sát ý của bọn họ đều đánh úp về phía Bộ Phương, đánh ra sóng nước về phía nồi Huyền Vũ, muốn đập bay nồi Huyền Vũ.
Cốc cốc cốc!!
Đòn tấn công của ba vị cường giả Chí Tôn nện vào trên nồi Huyền Vũ, lại đập cho nồi Huyền Vũ phát ra tiếng động nặng nề.
Tấn công đều nổ nát, đồng tử các Chí Tôn Hải tộc đều co lại, trong lòng có phần kinh hãi.
Nồi Huyền Vũ chấn động, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
Bộ Phương nhìn cảnh tượng như vậy với vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng không khỏi mặc niệm cho ba vị Chí Tôn Hải tộc.
Tiểu Hắc nằm sấp ở trong nồi Huyền Vũ ngủ say, trong nồi Huyền Vũ ấm áp lại thư thái, đơn giản là chỗ ngủ không thể tốt hơn.
Tiểu Hắc ngủ rất thoải mái.
Nhưng bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, tiếng động này vang vọng trong nồi Huyền Vũ, được tăng lên gấp nhiều lần...
Lông chó trên thân Tiểu Hắc đều dựng đứng.
Mắt chó vừa mở ra, lại tức tới dựng lông!
- Là ai làm phiền tới giấc ngủ của Cẩu gia?
Tiểu Hắc phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó chui ra khỏi nồi Huyền Vũ, cơ thể vừa xuất hiện ở trên bầu trời đột nhiên biến thành khổng lồ.
Từ trên thân nó lộ ra khí tức đáng sợ.
Trong lòng ba vị Chí Tôn Hải tộc lập tức chấn động.
Bọn họ đầy sợ hãi nhìn con chó đen vừa leo ra khỏi cái nồi.
Đôi mắt Cẩu gia ngái ngủ còn mơ màng lại kèm theo chút phẫn nộ, liếc nhìn ba vị Chí Tôn Hải tộc, làm toàn thân ba vị Chí Tôn đều căng thẳng.
Một tiếng chó sủa to rõ ràng vang lên.
Miệng chó của Tiểu Hắc mở ra, thoáng cái liền giống như chậu máu vậy, phát ra cuồng phong.
Nó cắn xuống.
Ba vị Chí Tôn Hải tộc thậm chí không kịp kêu thảm, đã bị Cẩu gia một ngụm nuốt xuống.
Sau khi nuốt kẻ đầu têu, trong lòng Cẩu gia mới thoải mái hơn, lông dựng đứng lại trở nên mượt mà không dính một hạt bụi.
- Phi...!vị hải sản thật nồng!
Cẩu gia ghét bỏ hất mõm chó, kiêu ngạo thì thầm một tiếng rồi nằm xuống trong nồi Huyền Vũ, ngủ tiếp.
Lần này, nó ngủ càng sâu hơn.
Trải qua lần này, tất cả mọi người bị dọa cho suýt vỡ mật.
Đặc biệt là các cường giả Hải tộc còn lại, những cường giả Hải tộc thất phẩm bát phẩm cảm giác hai chân đều đang run rẩy, mang cá của bọn họ mở ra, nước phun không ngừng.
Nhìn nồi đen này bay trở về trong tay Bộ Phương, ánh mắt bọn họ đầy vẻ khủng hoảng.
Ba vị thống lĩnh Chí Tôn...!lại bị một con chó nuốt mất như vậy!
Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Bộ Phương lại giống như đang nhìn một vị ác ma vậy.
Khóe miệng Bộ Phương cong lên, nâng nồi Huyền Vũ chậm rãi đi về phía xa, mục tiêu của hắn là trở lại Xà Nhân Đại Thành.
Tinh nguyên trong mỏ nguyên tinh lớn đều đã bị hắn khai thác, nguyên liệu nấu ăn mà nhiệm vụ yêu cầu cũng đã làm được, lúc này Bộ Phương nóng lòng muốn trở lại trong Xà Nhân Đại Thành bắt tay vào tiến hành nấu cá nóc.
Bộ Phương đi tới trước mặt rất nhiều cường giả Hải tộc.
Những cường giả Hải tộc làm gì còn dám ngăn cản hắn nữa, sóng biển tách ra, bọn họ nhìn Bộ Phương chậm rãi rời đi.
Bỗng nhiên, Bộ Phương đi tới cuối phần sóng biển lại quay đầu nhìn về phía cường giả Hải tộc, nghiêm túc nói.
- Ai còn có ý kiến với chuyện ta nấu Bề Bề Chí Tôn?
Cường giả Hải tộc suýt khóc, em gái ngươi mới có ý kiến đấy.
Chúng ta nói có ý kiến, ngươi sẽ nghe sao? Ngươi sẽ không thả chó ra ăn thịt người sao?
Bộ Phương thoả mãn gật đầu rồi quay đầu lại, xoay người rời đi.
Lần này, không người nào dám ngăn cản.
Vu Mục kéo Xà Nhân Hoàng đi theo Bộ Phương.
- Chúng ta không cần bảo bối trong mỏ lớn nữa sao?
- Có thế lực hai phe này ở đây, chúng ta có năng lực nhận được bảo bối à?
Vu Mục hỏi ngược một câu, gương mặt tuyệt mỹ của Xà Nhân Hoàng cứng đờ, lập tức nghẹn lời.
Bọn họ bất đắc dĩ đi theo Vu Mục rời đi.
Mà cường giả Hải tộc và cường giả Đại Hoang Tông lại bắt đầu giằng co, chờ đợi cường giả của bọn họ trở về.
Sau một hồi lâu, cửa động truyền đến những tiếng động khẽ, một bóng người toàn thân đầy máu chật vật giãy giụa đi từ trong hầm mỏ ra.
Đồng tử của cường giả Hải tộc co lại, trong lòng đều ớn lạnh.
Bọn họ thua rồi.
Kết quả của Thần cảnh Hải tộc thê thảm như thế, có thể thấy được kết cục sau cùng, chắc là Thần cảnh của Đại Hoang Tông cao hơn một bậc.
- Ba vị thống lĩnh Chí Tôn đâu?
Thần cảnh Hải tộc nhìn thấy vẻ bi thương trên gương mặt của các cường giả Hải tộc, lập tức nghiêm mặt hỏi.
Vẻ mặt cường giả Hải tộc buồn bã giống như đưa đám kể lại mọi chuyện.
Thần cảnh Hải tộc càng nghe vẻ mặt càng khó coi, cuối cùng phun ra một búng máu, mặt đa xanh lại càng xanh hơn.
- Khởi hành...!quay về Hải cung!
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Thần cảnh Hải tộc lại không báo thù cho ba vị thống lĩnh như các Hải tộc nghĩ, trái lại nói quay về Hải cung.
Điều này làm cho mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả cường giả Đại Hoang Tông cũng sửng sốt.
Tuy nhiên mệnh lệnh của thượng cấp đã đưa ra, cứ chấp hành lại được rồi, các cường giả Hải tộc đều lướt sóng trở lại.
Trước khi đi, khóe miệng Thần cảnh Hải tộc nhếch lên một cách gian nan, cười như không cười liếc nhìn chiến thuyền kim loại lơ lửng ở trong hư không, nhìn vẻ mặt vui mừng của các cường giả Đại Hoang Tông trong chiến trường, có chút châm chọc nói.
- Cứ cười đi.
Đợi đến khi các ngươi tìm được thi thể cường giả Thần Thể cảnh của Đại Hoang Tông các ngươi, xem các ngươi còn cười được ra tiếng không?
...
Bộ Phương không nhanh không chậm trở lại Xà Nhân Đại Thành.
Thật ra Vu Mục và Xà Nhân Hoàng còn về trước hắn một bước.
Có bọn họ gia nhập, Xà Nhân Đại Thành vốn tràn ngập nguy cơ liền hoàn toàn ổn định, những cường giả Hải tộc đều bị Vu Mục và Xà Nhân Hoàng phẫn nộ giết chết hết.
Trong Xà Nhân Đại Thành truyền ra tiếng hoan hô hưng phấn.
Có người nhận ra được Bộ Phương, bởi vì là Bộ Phương dẫn dắt quái vật khổng lồ Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn này rời đi, lúc này mới làm cho Xà Nhân Đại Thành tránh bị phá hủy.
Cho nên không ít người đều lộ vẻ cảm kích với Bộ Phương.
Bộ Phương nâng nồi Huyền Vũ ngẩn người một lát, không rõ có tình huống gì xảy ra.
Đám người Vu Mục và Xà Nhân Hoàng đi tới.
Vẻ mặt Xà Nhân Vương Đỗ Vi tái nhợt, không còn sắc máu, bởi vì phát động trận pháp đại pháo để bảo vệ Xà Nhân Đại Thành quá mức, nàng gần như đã dầu hết đèn tắt.
Nhưng vẻ mặt nàng nhìn Bộ Phương rất phức tạp.
Loài người này vừa công thành, lại cứu thành...!Mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng nói tóm lại hẳn là một người tốt.
Vũ Phù cũng đi theo phía sau Xà Nhân Hoàng, nàng nhìn thấy Bộ Phương thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở nên hưng phấn.
- Ông chủ Bộ...!Chuyện lúc trước đã có nhiều mạo phạm rồi.
Chuyện giữa ngươi và Xà Nhân Hoàng, thật ra có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện...
Vu Mục ôn hòa nhìn Bộ Phương, vừa cười vừa nói, muốn đứng ra giải hòa.
Xà Nhân Hoàng hơi hé môi cũng định nói gì đó.
Nhưng Bộ Phương lại khoát tay áo, ngăn lời nàng muốn nói.
Bộ Phương nhìn Xà Nhân Hoàng, thản nhiên nói:
- Tạm thời đừng nói gì, chuẩn bị cho ta một phòng bếp trước đã.
Bất cứ chuyện gì, đợi lát nữa lại nói.
Vũ Phù...!Ngươi qua đây giúp ta một tay.
Xà Nhân Hoàng ngẩn người, Vu Mục ngẩn người, tất cả mọi người sửng sốt.
Đây lại là tình huống gì vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...