Bầu trời Đế Đô, một đạo thân ảnh hắc bào chậm chạp mà đi, lăng không qua sông.
Mỗi một bước đạp xuống, không khí cũng phảng phất bị ngưng kết hóa thành gạch đá thực chất, dễ dàng đạp không mà đi.
Tôn Giả Tu La Môn mặt âm trầm, thân hình mau chóng đuổi về hướng vị trí tiểu điếm Phương Phương.
Ngoài Đế Đô, Cơ Thành Vũ mệnh lệnh cho đại quân của hắn đứng tại chỗ đợi lệnh, lần này hắn thật sự có chút sợ hãi, bởi vì Huyết Vệ Tu La Môn cũng thua, cũng không làm gì được Bộ Phương, vậy Tôn Giả thật sự có thể đối phó được với Bộ Phương?
Một khi Tôn Giả cũng thua, vậy bọn họ cũng chỉ có thể rút lui.
Dù sao đối mặt với một con Chí Tôn Thú ngay cả Tôn Giả cũng không đối phó được, bọn họ còn lý do gì không rút lui?
Bên trong tiểu điếm Phương Phương.
Sau khi Bộ Phương đánh lùi hai gã Huyết Vệ, lại một lần nữa lấy ra ngọc phù trận pháp, nhiều lần có người tới đòi trận pháp này, chính là nói rõ vật này rất trân quý.
Chẳng lẽ vật này có bí mật gì đó mà hắn không biết?
Bộ Phương nhíu mày, một lần nữa đánh giá cẩn thận.
Năm miếng ngọc phù chạm trổ tinh tế, phía trên có vẽ trận pháp dày đặc, chiếu rọi lẫn nhau, hợp thành một trận pháp càng thêm phức tạp.
Nói trận pháp, thật ra càng giống một nhà giam, trong trận pháp thỉnh thoảng có bóng người mơ hồ đang giương nanh múa vuốt gào rú.
Thứ tà ác này...
Bộ Phương đặt trận pháp ở trên bàn, trong tay khói nhẹ lượn lờ, sau đó Long Cốt Thái Đao liền xuất hiện trong tay hắn.
Nếu như chém vỡ trận pháp này rồi, sẽ có chuyện gì phát sinh?
Trong lòng Bộ Phương không khỏi có chút nôn nóng.
Khi Bộ Phương chuẩn bị dùng một đao cắt ra trận pháp này, một cổ uy áp ngập trời chợt phủ xuống tiểu điếm.
Đây một cổ uy áp còn cường thịnh hơn hai gã Huyết Vệ đỉnh phong Bán Bộ Chí Tôn lúc trước.
Bộ Phương nhất thời cả kinh.
Ùng ùng...
Vào giờ khắc này bầu trời tựa hồ cũng tối xuống, phảng phất như có hắc vân bao phủ trên bầu trời tiểu điếm.
Bộ Phương thu hồi ngọc phù trận pháp, chân mày nhất thời nhảy lên, hôm nay người tới gây sự nhiều thật.
Đi một người lại tới một người?
Đi tới cửa tiểu điếm, Bộ Phương nhìn thấy trên hư không có một hắc bào cường giả đạp không mà đến.
Dáng vẻ của cường giả hắc bào này khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải người của Tu La Môn sao?
Bộ Phương và cường giả Tu La Môn cũng có không ít lần giao tế, đám người này đều thích mặc hắc bào.
Tôn Giả lúc trước còn không biết vị trí cụ thể của tiểu điếm, nhưng lại có thể cảm ứng được khí tức của ngọc phù trận pháp, dù sao Vong Hồn Châu ở trong tay hắn, hắn cũng không xa lạ gì với khí tức của Tụ Hồn trận.
Tôn Giả đứng trên cao đưa ánh mắt xuống nhìn Bộ Phương.
Mái tóc hắc bạch đan xen phiêu đãng trong gió.
Chỉ là một tiểu tử lục phẩm Chiến Hoàng...
Tôn Giả nhíu mày, hắn vừa nhìn đã xem thấu tu vi của Bộ Phương, nhưng trong lòng càng cảm thấy cổ quái.
Bởi vì đứng trong hư không, hắn có thể cảm ứng được tiểu điếm mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ, đây một loại cảm giác nguy cơ rất khó nói.
Với tu vi Chí Tôn trung kỳ của hắn cũng có thể cảm thấy nguy hiểm...!Chẳng lẽ trong tiểu điếm này cất giấu tồn tại gì hay sao?
Rút cuộc là cái gì?
Trong lòng Tôn Giả hồ nghi, nhìn Bộ Phương, xoay chuyển ánh mắt, rơi vào phía sau Tiểu Bạch Bộ Phương, sau đó ánh mắt lại di chuyển nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ vừa thò đầu ra, cuối cùng tìm kiếm một phen, lại di chuyển ánh mắt đến chú chó mực đang nằm úp sấp trước cửa.
Một con chó?
Nếu như nói trong tiểu điếm này có Chí Tôn Thú...!thì chính là chỉ con chó đen này rồi.
Nhưng một con chó Chí Tôn Thú? Có thể sao?
Tôn Giả cũng chưa từng cảm ứng được bất kỳ khí tức cảnh giới Chí Tôn từ trên người chó đen.
- Chính ngươi làm bị thương Huyết Vệ Tu La Môn ta?
Thanh âm du dương vang lên, Tôn Giả lạnh lùng mở miệng, chất vấn Bộ Phương.
Bộ Phương nhếch miệng, quả nhiên...
Hắn lấy ngọc phù trận pháp ra, tùy ý khoát tay áo.
- Ngươi cũng tới vì trận pháp này sao?
Tụ Hồn Trận, tròng mắt Tôn Giả co rụt lại, ánh mắt chăm chú nhìn ngọc phù trận pháp trong tay Bộ Phương, đây là thứ liên quan đến Tu La Môn hồi phục.
- Không sai! Giao nó cho ta!
Tôn Giả bước ra một bước, sau đó thân ảnh mơ hồ, trong hư không kéo qua một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Khí lãng ngập trời, uy áp mênh mông.
Đây là uy áp thuộc về Chí Tôn.
Nhưng ở bên trong tiểu điếm, Bộ Phương cũng không bị ảnh hưởng.
Nơi xa lão giả mập thấy một màn như vậy, nhất thời hít vào một hơi, âm thầm tự nói.
- Quả nhiên! Bộ lão bản quả nhiên không đơn giản, có thể dưới uy áp Chí Tôn mặt không đổi sắc, phần khí độ này, quả thực yêu nghiệt!
- Hôm nay có ba lượt người đến đòi ngọc phù trận pháp này rồi, ngươi là đợt thứ ba, trận pháp này trọng yếu như vậy sao?
Bộ Phương tiện tay tung tung trận pháp, khiến cho khí tức của Tôn Giả cũng một trận phập phồng.
Thứ liên quan đến sụ hồi phục của Tu La Môn lại bị tiểu tử như con kiến hôi trước mắt này xem như món đồ chơi tùy ý tung ném, hắn cảm nhận được một trận khuất nhục.
Loại khuất nhục này chỉ có hoàn toàn mạt sát Bộ Phương, mới có thể xóa đi!
- Ta nói đưa...!đồ cho ta!
Tôn Giả quát một tiếng, thanh âm như khí lãng ầm ầm vọt tới.
Đá vụn trên mặt đất cũng quay cuồng.
Tròng mắt Tiểu Bạch trong nháy mắt hóa thành màu tím, Đại Khảm Đao hiện lên, chắn trước người Bộ Phương.
Đao quang lóe lên, chém một đao xuống Tôn Giả Tu La Môn.
- Cút đi!
Tôn Giả nổi giận, giơ tay lên, đụng độ với đao chém này của Tiểu Bạch.
Ầm!
Tiểu Bạch dưới một chưởng của Tôn Giả, không khỏi thối lui một bước, tròng mắt màu tím không ngừng lóe lên.
Một cảm giác đau nhói vọt tới, Tôn Giả cúi đầu nhìn bàn tay của mình, phát hiện trên bàn tay của mình lại bị xé nứt một vết máu!
Hắn đường đường là cường giả Chí Tôn trung kỳ, lại bị một con rối sắt chém bị thương!
- Con rối cửu phẩm sao? Ta xem nhẹ ngươi rồi!
Tôn Giả nở nụ cười lạnh.
Nhưng hắn hoàn toàn không sợ, chỉ là một con rối, căn bản không có gì phải sợ, đối với Chí Tôn cường giả mà nói, con rối cuối cùng vẫn chỉ là con rối mà thôi.
Bộ Phương khẽ kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Bạch bị đẩy lui, lão giả trước mắt này, tu vi thật sự cao cường.
Từ trên người Tôn Giả phát ra chân khí màu đen, sau đó lại tạo thành từng con hung lang chân khí trước người của hắn.
Khắp người những hung lang này đều tràn ngập chân khí màu đen, con ngươi tản ra thị huyết sáng bóng, nhìn Tiểu Bạch.
Lang Hào vang lên, những hung lang này liền rối rít gầm thét vọt tới hướng Tiểu Bạch.
Đao mang lóe lên, Tiểu Bạch huy động Đại Khảm Đao không ngừng chém ra, những hung lang chân khí liên tiếp bị chém vỡ.
Thân thể cơ giới của Tiểu Bạch cứng như bàn thạch, căn bản không kiêng kỵ những hung lang cắn xé này.
Tôn Giả nheo mắt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rối kỳ lạ như vậy, cho dù là trong Khôi Tông tiếng tăm lừng lẫy của Tiềm Long Đại Lục tựa hồ cũng không có con rối quỷ dị như vậy? !
Nhưng bất kể đây là con rối gì, dám ngăn chặn hắn thu hồi Tụ Hồn trận, vậy thì phải giết!
Tôn Giả bước ra một bước, khí tức cổ động, xẹt qua đạo đạo tàn ảnh xuất hiện phía trước Tiểu Bạch.
Giơ quả đấm lên, giống như muốn oanh phá núi cao đập tới hướng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch giơ Đại Khảm Đao lên đỡ, bạo phát nổ vang, cả người cũng bị nện ngã bay ra, đụng vào trên mặt đất, mặt đất cũng bị đánh vỡ, vụn đá lởm chởm.
Bộ Phương nhìn Tiểu Bạch bị Tôn Giả đè ép đánh, chân mày cau lại, mặc dù Tiểu Bạch là người máy, đả thương bé nhỏ trên người không đáng kể, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Tâm niệm của hắn khẽ động, nhất thời trên tay phải nồi Huyền Vũ một lần nữa hiện ra.
Nồi Huyền Vũ đen nhánh cổ xưa tản ra khí tức trầm trọng.
Chân khí phun trào, tràn vào trong nồi Huyền Vũ.
Hình vẽ Huyền Vũ trên nồi Huyền Vũ nhất thời phát ra tia sáng, cái nồi đen thui thoáng cái biến thành màu vàng.
Trở thành màu vàng sáng chói giống như Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao.
Túm lấy cạnh nồi Hoàng Kim Huyền Vũ lạnh như băng, Bộ Phương hít sâu một hơi, sau đó sắc mặt không chút thay đổi hung hăng ném nồi Huyền Vũ ra
Nồi Hoàng Kim Huyền Vũ, mang theo một cổ khí tức đáng sợ giống như núi cao ném tới hướng Tôn Giả.
Nơi nào đi qua, phảng phất không khí cũng bị nện nứt vỡ!
Tôn Giả vừa tung một quyền một lần nữa đánh gục Tiểu Bạch nhất thời ngẩng đầu, nhìn thấy nồi Hoàng Kim đang đập về phía hắn.
Thứ gì vậy? ! Bán thần khí?
Tôn Giả chợt nhăn mày, một quyền đánh về hướng nồi Huyền Vũ.
Đông...
Quả đấm va chạm với nồi Huyền Vũ.
Sắc mặt Tôn Giả nhất thời thay đổi, hắn cảm giác một quyền này phảng phất như đập vào núi cao cứng rắn, quả đấm của hắn cũng có chút tê dại.
Khốn khiếp...
Chân khí khắp người bắt đầu khởi động, Tôn Giả hóa quyền thành chưởng, hai chưởng đồng thời vỗ vào nồi Huyền Vũ.
Thân hình lướt ngang một khoảng cách trên không trung, cuối cùng chặn nồi Huyền Vũ lại.
Đây là cái nồi có thể đập Huyết Vệ choáng váng, cuối cùng vẫn không đối phó được Chí Tôn chân chính.
Bộ Phương cảm thấy có chút tiếc nuối, chân khí trong cơ thể thoáng cái tiêu hao hơn phân nửa.
Nồi Huyền Vũ này tiêu hao chân khí lớn hơn Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao rất nhiều.
Chân khí tản đi, nồi Huyền Vũ cũng phịch một tiếng tiêu tán, sau đó hội tụ đến trước mặt Bộ Phương, bị Bộ Phương nắm trong tay.
- Là bán thần khí...!Một con rối cấp bậc cửu phẩm Chí Tôn, một bán thần khí thần kỳ như thế, ngươi rốt cuộc là ai? Thế lực ở vùng đất Nam Cương căn bản không có khả năng đào tạo ra loại người như ngươi, chẳng lẽ ngươi tới từ bên ngoài Nam Cương?
Hai tay Tôn Giả cũng có chút tê dại, lắc lắc, ánh mắt cũng chăm chú nhìn Bộ Phương.
Tiểu Hắc đang nằm gục trên mặt đất, nghe thấy những lời của Tôn Giả, lỗ tai chó nhất thời khẽ động, ngẩng đầu lên, mắt chó nhìn về phía Tôn Giả mặt đầy ngưng trọng.
Chương 322: Trận pháp bể tan tành, vạn hồn bi thảm
Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, khẽ thở ra một hơi.
Không khí cũng có chút ngưng trệ, Tôn Giả đứng trong hư không, ánh mắt chăm chú nhìn Bộ Phương, lãnh ý bắt đầu khởi động.
Trên vòm trời, lão giả mập cũng chép miệng.
Lai lịch của Bộ Phương rõ ràng không đơn giản, có thể có một con rối cửu phẩm trấn giữ, còn có bán thần khí nơi tay, làm sao có thể chỉ là một lão bản tiểu điếm trong Đế Quốc phàm tục? Sau lưng tuyệt đối có bối cảnh thông thiện.
Lão giả mập là cường giả Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên, Hạo Thiên Tháp đã là thế lực đứng đầu vùng đất Nam Cương rồi, nhưng hắn chưa từng nghe nói về Bộ Phương, một lần nghe nói duy nhất chính là nha đầu nhà mình nhắc mãi tới thức ăn ngon.
Một người bình thường như vậy...!có chút cổ quái.
- Hừ...!Bất kể ngươi là người phương nào, bất kể phía sau ngươi là thế lực gì, nếu muốn trở ngại Tu La Môn ta quật khởi, vậy thì đi chết đi!
Tôn Giả Tu La Môn ngưng trọng một lát, tròng mắt lạnh lẽo, cuối cùng vẫn mở miệng, thanh âm lạnh lẽo vang dội cả chân trời.
Hắn không biết Bộ Phương có thế lực gì, nhưng chuyện này đã không còn trọng yếu, Tụ Hồn Trận là mấu chốt để Tu La Môn quật khởi mới quan trọng, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay một người có thân phận không rõ.
Ông...
Một tiếng vù vù.
Khí tức trên người Tôn Giả Tu La Môn đột nhiên bộc phát, giống như một đạo gông xiềng bị đánh phá, mái tóc của hắn trong nháy mắt lại hóa thành màu đỏ.
Cả người tựa hồ cũng trẻ hơn rất nhiều.
Thân thể to lớn mà cao ngất giống như lò xo bắn ra trong không khí, nhất thời như đạn pháo đánh về phía Bộ Phương.
Quang mang màu tím của Tiểu Bạch chợt lóe, chắn phía trước Bộ Phương, Đại Khảm Đao huy động, nhất thời đao mang chi chít đổ xuống.
- Cút!
Tôn Giả vô cùng bạo ngược, trong mắt tràn đầy hung lệ, mái tóc huyết sắc tung bay, tiện tay đánh một chưởng về phía Tiểu Bạch.
Một chưởng này đánh ra, nhất thời chân khí màu đen tràn ngập, đao mang đầy trời cũng nứt vỡ dưới một chưởng này.
- Ầm.
Tiểu Bạch bị một chưởng này đánh bay, thân hình xoay tròn mấy vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Tôn Giả không cách nào tiêu diệt Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch cũng không làm gì được Tôn Giả.
Ở nơi xa lão giả mập đang do dự có nên đến hỗ trợ hay không, nhưng hắn cũng không chắc chắn, cộng thêm hắn có thể đối phó được Yêu Nhân Tu La Môn hay không.
Tu vi của Yêu Nhân này thật sự cường đại, công pháp lại càng huyền ảo...!Hắn không có bất kỳ nắm chắc nào.
Khi hắn đang do dự, ánh mắt chợt ngưng tụ, bởi vì hắn phát hiện, Bộ Phương tựa hồ lại có động tác mới.
Bộ Phương thở ra một hơi...!cầm nồi Huyền Vũ, tính toán một lần nữa ném nồi Huyền Vũ ra.
Cái nồi sắt lớn này của hắn không phải không làm gì được Yêu Nhân này hay sao? Còn đập làm gì?
Lão giả mập mở to hai mắt nhìn.
Tôn Giả cười lạnh lùng, bàn tay chợt lật, nhất thời chân khí mênh mông bắt đầu khởi động, bao trùm lên trên cánh tay của hắn.
Bộ Phương quát nhẹ một tiếng, sau đó thân hình lại chuyển, nồi Hoàng Kim Huyền Vũ một lần nữa bị hắn ném ra.
- Hừ! Ngươi không còn chiêu nào sao?
Thấy Bộ Phương vẫn sử dụng một chiêu này, lãnh ý trên mặt Tôn Giả càng lúc càng nồng đậm.
Nhìn nồi sắt lớn màu vàng đập tới, một quyền nồng đậm chân khí bao quanh ầm ầm đánh ra.
Một quyền này hung hăng đập vào trên nồi sắt, nồi Huyền Vũ nặng nề áp sắc mặt Tôn Giả ngưng trọng mấy phần, chân khí bọc trên cánh tay hắn đều sụp đổ.
Nhưng dưới một quyền này, nồi Huyền Vũ cũng nổ bắn trở về.
- Này...!Ngươi không cần ngọc phù trận pháp của ngươi sao?
Bỗng nhiên, khi nồi Huyền Vũ bay ra, một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên, truyền đến bên tai Tôn Giả.
Tròng mắt Tôn Giả co rụt, ngưng thần vừa nhìn, cả người dựng tóc gáy.
Bởi vì hắn phát hiện phía sau nồi Huyền Vũ, năm miếng ngọc phù tạo thành Tụ Hồn Trận đang nhanh chóng đập tới.
Sắp sửa va chạm với nồi Huyền Vũ bị một quyền của hắn đánh bay.
- Chết tiệt! Không! !
Cả người Tôn Giả dựng tóc gáy, quát lên, thân hình liên tục chớp động, phóng về hướng Tụ Hồn Trận, không thể để mất Tụ Hồn Trận!
Thân hình Tiểu Bạch đột nhiên từ trong mặt đất đá vụn nhảy lên, mắt tím chớp động, một đao mang theo đao khí bén nhọn chém tới hướng Tôn Giả.
Thân hình Tôn Giả đang bay nhanh nhất thời bị chặn lại.
Tiểu Bạch dù sao cũng là con rối cửu phẩm, cho dù Tôn Giả có thể áp chế Tiểu Bạch, nhưng cũng không dám dễ dàng thừa nhận một đao của Tiểu Bạch.
Da thịt cả người hắn căng cứng, theo bản năng lui ra sau một bước.
Một bước này khiến cho hắn tuyệt vọng.
Một bước này, khiến cho hắn không thể làm gì khác hơn trơ mắt nhìn Tụ Hồn trận và nồi Huyền Vũ nặng tựa như núi va chạm cùng nhau.
Ánh mắt Bộ Phương khẽ mở ra, trong lòng vẫn còn chút kích động.
Két...
Thanh âm thanh thúy dễ nghe, giống như ngọc khí rụng rơi trên mặt đất nứt vỡ.
Rất bình thường, rất đơn giản.
Nồi Huyền Vũ nặng như vậy, nghiền áp tới như vậy, ngọc phù trận ầm ầm vỡ tan, năm miếng ngọc phù vốn đã rách nát không chịu nổi, gặp phải va chạm như vậy, lại càng điêu tàn, trực tiếp bạo liệt.
Chi chít vết rách phân bố trên bề mặt.
Ông...
Cuồng phong đột nhiên nổi lên trên vòm trời.
Sau đó kèm theo tiếng kêu rên khiến cho cả người dựng tóc gáy, sởn hết gai ốc.
- Đây Tụ Hồn Trận sao! Hấp thu tinh phách và tàn hồn của mấy vạn người! Lại bị đập vỡ như vậy...!tinh phách và tàn hồn bộc phát ra tuyệt đối sẽ hóa thành Quỷ Vực u ám trong vòng mười dặm!
Thuôn mặt Tôn Giả kinh sợ, trong mười dặm hóa thành quỷ vực hắn không đau lòng, thứ khiến hắn đau lòng chính là mấy vạn tinh phách và tàn hồn cực khổ thu thập.
Nhiều tinh phách và tàn hồn biến mất như vậy...!Đối với Tu La Môn bọn hắn mà nói, tổn thương nặng nề!
Tiếng kêu rên truyền khắp cả Đế Đô thành.
Trên vòm trời, mây đen đột nhiên bao trùm, cả Đế Đô trong nháy mắt trở nên âm u.
Từng đạo tinh phách và tàn hồn màu trắng từ trong trận pháp bể tan tành lao ra, mang theo oán khí và hung lệ ngập trời, du đãng trong không trung.
Sắc mặt Bộ Phương thoáng biến đổi, không nghĩ tới trận pháp này bể tan tành, lại xuất hiện cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Nơi xa sắc mặt lão giả mập cũng lạnh như băng.
Hắn biết nguyên nhân Tu La Môn dẫn động chiến tranh chính là để thu liễm những tàn hồn và tinh phách này, chuẩn bị cho Tu La Môn bọn hắn hồi phục, nhưng trong một trận pháp nhỏ bé lại nhét vào số lượng nhiều tinh phách và tàn hồn như vậy.
Tu La Môn...!quả nhiên ác độc vạn phần!
Điều này làm cho hắn không khỏi nhớ lại hành vi giết chóc của Tu La Môn ở vùng đất Nam Cương năm đó.
Tôn Giả Tu La Môn đầu đầy máu phát ra tiếng gầm thét kinh sợ, cuống quít lấy từ trong lòng ngực ra một viên hạt châu màu xám tro.
- Bán thần khí...!Vong Hồn Châu!
Ánh mắt lão giả mập chợt lóe, không khỏi kinh hô.
Tôn Giả khẽ động ý niệm, bắt đầu thúc dục Vong Hồn Châu, khiến cho Vong Hồn Châu tản mát ra quang mang mờ ảo, nhiều tinh phách và tàn hồn như vậy, không thể lãng phí như vậy.
Không có trận pháp, nhưng ít ra có thể nhét những tinh phách này vào trong Vong Hồn Châu.
Tôn Giả cắn răng, thúc dục Vong Hồn Châu, tinh phách đầy trời nhất thời lộ ra hoảng sợ bi thảm, hội tụ về hướng Vong Hồn Châu.
Song, một tiếng chó sủa mệt mỏi, đột nhiên vang dội cả chân trời.
Tiếng chó sủa này cũng không lớn.
Nhưng theo tiếng chó sủa này, tiếng tinh phách bi thảm đầy trời đột nhiên dừng lại, thân hình bị hấp dẫn vào trong Vong Hồn Châu cũng dừng lại trong hư không.
Khuôn mặt Tôn Giả nghi ngờ.
Tâm thần khẽ động, nhìn về hướng tiểu điếm, phát hiện con chó mập đen nãy giờ vẫn nằm ngủ trước cửa lại đứng lên.
Cả người chó đen thịt béo núc ních, nện bước ưu nhã như bước mèo chậm rãi tiêu sái.
Chân chó rất nhẹ nhàng, đi trên mặt đất không có bất kỳ tiếng vang nào.
- Con chó này muốn làm gì? !
Ánh mắt Tôn Giả trợn to, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ con chó này lại có địa vị gì sao?
Bộ Phương cũng đồng dạng không giải thích được, chẳng lẽ Tiểu Hắc muốn xuất trảo rồi?
Dạo bước đến chính giữa hẻm nhỏ, Tiểu Hắc nghiêng đầu, nhìn tinh phách tàn hồn đầy trời, miệng chó giống như nhân tính hóa.
Sau đó, đầu chó ngẩng cao, phát ra một tiếng chó sủa du dương.
Một tiếng chó sủa xa xưa lưu loát, căn bản không dừng được.
Vong Hồn Châu lóe lên, lực hấp dẫn đối với tinh phách đột nhiên biến mất.
Vong hồn tinh phách đầy trời đều hiện ra hình dáng cái phễu nhanh chóng trào vào trong miệng chó của Tiểu Hắc.
Cuồng phong gào thét, phong vân biến sắc.
Tinh phách giương nanh múa vuốt đầy trời, sau mấy hơi thở, rối rít tiến vào trong miệng Tiểu Hắc.
Mây đen lui hết, mọi vật lại trở về yên bình.
Tiếng chó sủa ngừng lại, ngược lại vang lên một tiếng...!ợ sau khi ăn xong.
- Quả nhiên, tàn hồn tinh phách vẫn không ngon bằng thịt sườn.
Một giọng nam ôn hòa vang dội hư không.
Tiểu Hắc lè lưỡi liếm liếm miệng, đưa mắt nhìn Tôn Giả Tu La Môn đang ttrợn mắt há hốc mồm nói.
Chương 323: Chó gì đây?
Giọng nam ôn hòa vang dội trong hư không, quanh quẩn trong khu vực này.
Sau đó kèm theo một tiếng ợ hơi du dương uyển chuyển.
- Ở ——
Tiếng ợ hơi giống như một tiếng kinh lôi, hoàn toàn hù dọa Tôn Giả Tu La Môn đang đờ người đứng trong hư không.
Dáng vẻ kỳ lạ như thấy quỷ thật sự có chút tức cười, mái tóc huyết sắc phiêu đãng, ánh mắt trợn to, khẽ nhếch miệng, cầm Vong Hồn Châu đang lóe ra ánh sáng, vẻ mặt ngây dại.
Hắn nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì!
Tinh phách vong hồn bi thảm phiêu đãng đầy trời...!lại...!bị một con chó ăn hết toàn bộ!
Tu La Môn bọn họ khổ cực phát động một cuộc chiến tranh, góp nhặt một Tụ Hồn trận, tích góp mấy vạn tinh phách...!lại đút hết cho một con chó!
Tại sao con chó này lại đột nhiên chạy đến? Tại sao một con chó không phải ăn thức ăn cho chó mà lại là tinh phách?
Cái này đặc biệt trêu chọc ta sao?
Trong lòng Tôn Giả như tê liệt, đây chính tinh phách, mấy vạn tinh phách, hi vọng để Tu La Môn quật khởi, lại bị người ta lấy sạch như vậy?
Cầm Vong Hồn Châu, Tôn Giả tựa hồ muốn bạo tẩu, tiếng rống giận vang dội cả hư không.
Chân khí mênh mông trong nháy mắt khởi động, ầm ầm tăng vọt, chân khí đen nhánh giống như nổi điên từ trên người Tôn Giả Tu La Môn tuôn ra.
Vào giờ khắc này Tôn Giả gần như phát điên.
Lượng chân khí đáng sợ cũng làm cho lòng người kinh hãi.
Lão giả mập trôi nổi nơi xa nhìn bộ dạng nổi điên của Tôn Giả, trong lòng thật ra có chút mừng thầm, nhưng cảm nhận được hàm lượng chân khí gần như vô cùng của Tôn Giả, trong lòng sợ hãi.
- Ợ.
Tiểu Hắc lại ợ hơi, há miệng chó.
- Ta nói thật, tinh phách này hoàn toàn không có một chút mùi vị, không ăn ngon bằng mỹ vị thịt sườn.
Tiểu Hắc chân thật nói.
Bộ Phương cảm thấy giờ phút này trong lòng Tôn Giả vô cùng tuyệt vọng.
- Con chó chết tiệt! Ngươi biết ngươi đã ăn gì không? Ngươi đã ăn hi vọng của Tu La Môn ta!
Hai mắt Tôn Giả cũng trở nên máu đỏ, thu Vong Hồn Châu vào, lạnh lùng nhìn Tiểu Hắc ưu nhã đứng trên mặt đất, mái tóc huyết sắc phiêu đãng, sát khí đáng sợ phóng lên cao.
Tiểu Hắc ngẩng đầu, thè đầu lưỡi liếm liếm.
- Cho dù là hi vọng của Tu La Môn cũng không ăn ngon bằng thịt sườn.
Ăn bà nội ngươi!
Tôn Giả nổi giận, cả người chấn động trong hư không, sau đó giống như phá vỡ tốc độ của âm thanh, mau chóng đuổi về hướng Tiểu Hắc trên mặt đất.
Chí Tôn Thú đúng không? Đây chính Chí Tôn Thú núp trong tiểu điếm đúng không!
Cho dù là Chí Tôn Thú, phá hủy hi vọng của Tu La Môn cũng phải chết!
Ăn rồi...!thì phun ra cho ta!
Rống!
Một quyền, kèm theo chân khí mãnh liệt, chân khí ngưng tụ, hóa thành một con Thương Lang màu đen khổng lồ, ánh mắt máu đỏ, hiện lên phía sau Tôn Giả.
Trên vòm trời nơi xa, lão giả mập cũng đang run sợ.
Hắn cảm ứng được trong một quyền của Tôn Giả ẩn chứa uy áp đáng sợ, nếu như một quyền này nện lên người hắn, hắn nhất định sẽ bị đánh bại!
Không thể ngăn cản!
Bộ Phương nhìn Tôn Giả Tu La Môn như đạn pháo huyết sắc từ trên không trung lao xuống, khóe miệng nhất thời nhếch lên.
Hắn không lo lắng đến an nguy của con chó mập này, mặc dù không biết thực lực chân chính của Tiểu Hắc, nhưng hắn vẫn có tự tin.
Tiểu Hắc thè lưỡi, ưu nhã liếm chân chó của mình.
Cái chân chó màu đen khẽ giơ về phía Tôn Giả Tu La Môn đang phủ xuống.
Sau đó, trên vòm trời hiện ra một đạo hư ảnh chân chó.
Hư ảnh chân chó thật ra cũng không lớn, va chạm với một quyền Thương Lang của Tôn Giả Tu La Môn, phát ra kình khí và tiếng nổ đáng sợ.
Tiếng nổ vang này tựa hồ cả Đế Đô cũng nghe được.
Trên tường thành Đế Đô.
Đám người Cơ Thành Tuyết đều kinh hãi nhìn về phía phương hướng tiểu điếm, Tôn Giả Tu La Môn đang đại chiến với Chí Tôn Thú tiểu điếm sao?
Loại ba động này...!quả thực đáng sợ!
Ngoài tường thành sắc mặt đám người Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh càng trở nên hết sức âm trầm.
Quả nhiên...!tiểu điếm Bộ Phương không hề đơn giản, chẳng lẽ ngay cả Chí Tôn trung kỳ Tôn Giả đại nhân xuất thủ, vẫn không đối phó được một con chó?
Kình khí khắp người Tôn Giả bắt đầu khởi động, một quyền đánh ra, mái tóc huyết sắc cũng bay về sau.
Sắc mặt hắn có chút dữ tợn, hiện đầy sát ý, nhưng một quyền này va chạm với chân chó cũng phát hiện có một cổ phản lực khổng lồ truyền đến.
Cổ lực lượng này khiến cho tâm thần của hắn run lên, một cổ cảm giác nguy cơ hiện lên.
Thình thịch! !
Trong ánh mắt của hắn, chân chó trực tiếp phá khai một quyền Thương Lang của hắn, lăng không đánh về phía hắn.
Chân khí rối rít hội tụ lên thân hình, dấu chân chó vỗ lên người của hắn, cả người Tôn Giả cũng bị đánh bay, xẹt qua một đường vòng cung trên bầu trời, rơi về phía sau, rơi trên mặt đất, khiến cho phòng ốc xung quanh cũng vỡ tan, sụp đổ.
A?
Trong mắt chó đen toát ra một tia kinh ngạc, dấu chân của nó lại không chụp chết được người này, xem ra thực lực của người này cũng không tệ.
Một tiếng thét vang dội, Tôn Giả một lần nữa trở về trên vòm trời, khôi giáp chân khí hội tụ trên người rách tung toé.
Sắc mặt của hắn hết sức âm trầm, trong chỗ sâu đáy mắt lại càng tuôn ra vẻ sợ hãi.
Chí Tôn hậu kỳ? Hay linh thú Chí Tôn đỉnh cao?
Trong lòng Tôn Giả hiện ra ý nghĩ đáng sợ, cửu phẩm Chí Tôn cảnh là một cảnh giới kỳ lạ, trong cảnh giới này mỗi chênh lệch cảnh giới đều hết sức khổng lồ.
Tỷ như hắn và lão giả mập, lúc đầu lão giả mập đối mặt với hắn chỉ có thể bị đè ép đánh.
Con chó trước mắt này nếu quả thật là linh thú Chí Tôn hậu kỳ thậm chí đỉnh cao, vậy lần này hắn xem như chịu thiệt nhiều.
Không...!Không thể là linh thú Chí Tôn hậu kỳ, loại linh thú này có tôn nghiêm của mình, làm sao có thể trở thành một linh thú trông cửa tiểu điếm!
Trong lòng Tôn Giả tỉnh táo lại, nhất thời hít sâu một hơi.
Hắn cảm giác mình nhất định bị con chó này lừa gạt rồi.
- Lại không chết...
Giọng nam ôn hòa một lần nữa vang dội.
Tâm thần căng thẳng của Tôn Giả nhất thời sửng sốt, sau đó tròng mắt nhanh chóng co rút.
Trong ánh mắt hắn, thân hình chó đen ưu nhã đứng trên mặt đất lại phát sinh biến hóa.
Thân thể vốn nhỏ nhắn xinh xắn trở nên to lớn, giống như hóa thành một con sóng lớn, trong đôi mắt đầy dẫy bạo ngược, lông chó khắp người cũng bén nhọn dựng lên.
Ầm!
Chân chó cào trên mặt đất, phát ra trận trận vang dội.
Tôn Giả chỉ cảm thấy một trận cuồng phong gào thét dựng lên, sau đó một đạo thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn.
Tròng mắt hung lệ mà thâm thúy, trong nháy mắt trực diện nhìn mắt con chó, Tôn Giả cảm giác tinh thần của mình tựa hồ cũng bị đập vỡ.
- Không!
Tôn Giả rống giận gào lên, mái tóc huyết sắc phiêu đãng, một quyền đánh tới hướng đầu chó khổng lồ của Tiểu Hắc.
Song, một quyền này còn chưa đánh ra, đã bị dấu chân chó đang nhanh chóng chụp tới đập trúng, cả người cũng có chút phát mộng, trong nháy mắt đập rơi xuống đất, mặt đất cũng lún xuống một hố sâu.
Ầm!
Tiểu Hắc hóa khổng lồ rơi xuống đất, mặt đất cũng run lên, Tôn Giả chật vật từ đó leo ra, trong con ngươi sớm đã không còn chiến ý nào nữa.
Con chó này...!thật đáng sợ!
Ầm! !
Lại một dấu chân chó đập trúng hắn, Tôn Giả lại bị đập bay, giống như quả bóng nổ bắn ra, đụng nát vài căn nhà.
Trong mông lung, Tôn Giả tựa hồ cảm thấy một trận uy áp đáng sợ lại tới gần.
- Còn tới? !
Khóe miệng Tôn Giả chảy máu, thân thể Chí Tôn của hắn sắp bị đánh nát rồi.
Tiện tay nhoáng một cái, lấy ra từng miếng ngọc phù.
Chân khí dẫn động, ném những ngọc phù này về hướng Tiểu Hắc.
Bay trên không trung, những ngọc phù này lần lượt nổ tung, tia lửa sáng lạng lóe lên trên bầu trời Đế Đô.
Đây là lần thứ hai Bộ Phương nhìn thấy Tiểu Hắc chiến đấu, không ngờ vẫn nhẹ nhàng, sảng khoái như vậy.
Cường giả Chí Tôn trung kỳ ở trong tay Tiểu Hắc hoàn toàn bị vuốt ve...
Tiểu Hắc rốt cuộc là con chó gì chứ?
Trong lòng Bộ Phương bỗng nhiên có chút ngạc nhiên về lai lịch của Tiểu Hắc.
Trên vòm trời nơi xa lão giả mập đã sớm bị hù dọa ngu si rồi.
Tiểu Hắc đột nhiên bộc phát huyết bạo Tôn Giả, quả thực hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Con chó này giống như Ma Thần, quả thực phát rồ!
Khụ khụ...
Tôn Giả ho ra máu, thân thể tựa hồ sắp bị đánh tan.
Móng vuốt chó lần lượt chụp xuống, khiến cho hắn không cách nào phản kháng, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Hắn cảm thấy con chó này tuyệt đối đang đùa bỡn hắn.
Bị chó đùa bỡn...
Vô lực đến cực hạn, hắn vẫn bóp nát một miếng ngọc phù cuối cùng.
Ngọc phù vừa bị bóp nát, nhất thời một cổ kiếm ý phảng phất như từ xa xưa thức tỉnh, một đạo kiếm khí huyết sắc hội tụ trên vòm trời.
Hóa thành một thanh cự kiếm huyết sắc ngập trời.
- Đây...!Đây là Tu La Kiếm! Không, là Tu La Kiếm Ý!
Khuôn mặt của lão giả mập Hạo Thiên Tháp đầy hoảng sợ.
Tôn Giả ho ra máu cười to, ánh mắt nhìn con chó đầy dẫy sát ý.
Đạo Kiếm Ý này chính là Kiếm Ý của Môn chủ Tu La bọn hắn, Kiếm Ý của bán thần khí Tu La Kiếm Tu La Môn...
Đạo Kiếm Ý này có thể giết chết bất kỳ cường giả Chí Tôn hậu kỳ nào!
- Con chó này! Đi chết đi!
Tôn Giả tức giận trừng mắt, gầm hét.
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn Tu La Kiếm Ý trên đỉnh đầu nó.
Sau đó liếc Tôn Giả đang cuồng tiếu một cái.
- Om sòm.
Ầm!
Chân chó đảo qua, quét qua thân thể đang cuồng tiếu của Tôn Giả, lần này không phải đánh bay, mà trực tiếp đập Tôn Giả...!thành mảnh nhỏ.
Tôn Giả Tu La Môn, cường giả Chí Tôn trung kỳ, bỏ mạng.
Chương 324: Đánh gãy Tu La Kiếm Ý
Tôn Giả Tu La Môn chết rồi.
Bị một con chó dùng chân chó đập chết rồi.
Lão giả mập ngơ ngác nhìn một màn này, linh hồn phảng phất hồn cũng bay ra khỏi thân thể, nhìn Tôn Giả bị đập thành vô số mảnh vỡ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó tin.
Đây chính Tôn Giả Tu La Môn, cường giả Chí Tôn trung kỳ, cao tầng Tu La Môn, nam tử khuấy động cả vùng đất Nam Cương phải phong vân biến sắc.
Một người cường đại như vậy lại bị một con chó chưa từng nghe nói ở vùng đất Nam Cương...!đập chết.
Tôn Giả lúc trước đè áp mình không dám làm gì, kiêu ngạo đứng sừng sững trên không trung, không ai bì nổi, hôm nay lại hóa thành mảnh vỡ đầy đất...!Con chó này, quả thực quá tàn bạo!
Lão giả mập phục hồi tinh thần một lần nữa nhìn về phía con chó đen với ánh mắt chỉ còn hoảng sợ, cả người cũng lay động run rẩy.
Trên bầu trời huyết sắc hội tụ, tạo thành một thanh Tu La Kiếm Ý tản ra uy năng đáng sợ, nhưng trình độ kinh khủng vẫn không bằng con chó đen trong lòng hắn.
Lần này rốt cuộc Tu La Môn đã trêu chọc một đối thủ gì vậy?
Tôn Giả chết đi, đối với Tu La Môn mà nói, tuyệt đối giống như động đất...!Không, đối với cả vùng đất Nam Cương mà nói cũng là tin tức chấn động cực lớn.
Bộ Phương cũng ngây người, hắn không nghĩ tới, một Tôn Giả cố chấp như vậy lại bị Tiểu Hắc nói chụp chết là chụp chết, không khác gì chụp chết một con ruồi.
Ông...
Một trận vù vù vang dội.
Sau đó ở vị trí Tôn Giả Tu La Môn bị đập thành mảnh vỡ đột nhiên bộc phát ra một trận ba động, ba động này vô cùng kịch liệt, giống như muốn xé rách cả không gian.
Một đạo tinh phách tàn hồn trắng mờ từ chỗ mảnh vỡ thoát ra, đó là tàn hồn Chí Tôn của Tôn Giả Tu La Môn.
Tàn hồn mặt đầy kinh sợ, gào thét trong im lặng, thân hình vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn...
Một trận hấp lực đột nhiên từ chỗ mảnh vỡ truyền đến, Vong Hồn Châu màu xám trắng nhất thời bay lên, tinh phách tàn hồn của Tôn Giả nhất thời hoảng sợ, bị hấp lực này hút vào bên trong, bóp méo, cuối cùng bị nuốt hết hoàn toàn.
Lần này, Tôn Giả thật sự bỏ mạng.
Tầng mây huyết sắc quay cuồng, từng tầng huyết vân nồng đậm hội tụ đến, chồng chất lại với nhau, hội tụ thành một thanh huyết sắc trường kiếm, kiếm ý nồng đậm treo trên vòm trời.
Tu La Kiếm Ý đỏ lòm gần như muốn nhỏ ra máu tươi chỉ Tiểu Hắc, kiếm ý bén nhọn tựa hồ muốn lật tung cả mặt đất.
Bên ngoài Đế Đô.
Huyết Vệ đang chữa thương chợt mở mắt, hoảng hốt chạy ra khỏi vị trí chữa thương, đứng phía trước quân đội, nhìn Tu La Kiếm Ý treo trên vòm trời, tròng mắt từ từ co rút, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ.
- Tu...!Tu La Kiếm Ý? Tôn Giả đại nhân lại bị ép đến mức phải thi triển Tu La Kiếm Ý ra ngoài sao?
Huyết Vệ hít vào một hơi, tâm thần cũng run rẩy.
Cả người Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh cũng nổi lên lạnh lẽo, cưỡi trên Linh Thú Mã, không khỏi nện bước về phía sau một đoạn.
Sợ rằng...!Tôn Giả Tu La Môn cũng không làm gì được Bộ Phương.
Biên thành mênh mông.
Bên trong Thiết Tháp âm trầm.
Đại Tế Ti đang đeo mặt nạ đột nhiên mở mắt, nàng cảm thấy tâm thần một trận run sợ, giống như có chuyện gì không tốt phát sinh.
Nàng vung tay lên, sau đó có mấy miếng ngọc phù bay lên vòm trời, ngón tay thon dài bấm đốt ngón tay, bắt đầu tính toán về phía ngọc phù.
Chẳng qua càng suy tính, trong con ngươi dưới cái mặt nạ càng lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang, ngọc phù đang thôi diễn nhất thời nứt vỡ, hóa thành mảnh vụn đầy đất, nổ tung.
- Cái này...
Đại Tế Ti đứng lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển.
- Tôn Giả...!chết rồi?
Ùng ùng!
Một trận nổ vang, trong Thiết Tháp phảng phất có tồn tại thức tỉnh khí tức đột nhiên phát ra.
Đại Tế Ti bối rối nhìn về hướng cửa sắt dầy cộm nặng nề phía sau nàng.
Một cổ khí tức mênh mông xa xưa từ bên trong cửa sắt chậm rãi xông ra...
- A Nhã...!ai thúc dục Tu La Kiếm Ý của bổn tôn? A, đây là khí tức của Vong Hồn Châu?
Một đạo thanh âm khàn khàn từ sau cửa sắt truyền ra, mang theo sự chất vấn và nghi ngờ.
Đại Tế Ti cũng không dám ra ngoài, có chút không xác định hồi đáp:
- Tôn Giả...!có thể đã chết.
Trầm mặc hồi lâu, sau đó thanh âm mới sâu kín trả lời.
- Ta biết rồi...!thần niệm ta lưu lại trên Vong Hồn Châu bị đánh thức rồi.
...
Chó đen bình tĩnh nhìn huyết sắc Kiếm Ý trên bầu trời, Tu La Kiếm Ý nặng nề treo trên vòm trời, cũng không khiến nó cảm thấy lo lắng chút nào.
Nó chỉ cảm thấy có chút thú vị thôi.
Tu La Kiếm Ý, không ngờ ở một xó xỉnh của vùng đất Nam Cương lại có thể nhìn thấy Tu La Kiếm Ý.
Mặc dù Tu La Kiếm Ý này chỉ hữu hình vô thần, mặc dù Tu La Kiếm Ý còn khiếm khuyết...!Nhưng dù sao cũng là Tu La Kiếm Ý, là thứ không thuộc về vùng đất Nam Cương.
Ông...
Huyết sắc kiếm khí treo trên vòm trời, khiến cho dân chúng cả Đế Đô thành cũng cảm thấy khí huyết phập phồng, phảng phất như máu trong thân thể cũng muốn bị rút ra, trôi vào trong huyết kiếm trên bầu trời.
Cái này...!Quả thực như Ma Thần đáng sợ.
Vong Hồn Châu màu xám trắng quay vòng, sau khi hấp thu tinh phách Chí Tôn bi thảm, trên Vong Hồn Châu lại sáng lên một vòng quang hoa.
Vong Hồn Châu giống như đột nhiên có linh hồn, lại khéo léo du tẩu trong hư không.
Một đạo thân hình khổng lồ mờ ảo từ trên Vong Hồn Châu tuôn ra, che khuất bầu trời, mang đến cho tất cả mọi người một loại uy áp gần như ngưng trệ.
Uy áp này khiến cho gương mặt lão giả mập cũng trở nên tái nhợt.
- Tu La Môn chủ...!Đoạn Linh!
Lão giả mập nuốt một miếng nước bọt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, đây là một cái tên ác mộng, một cái tên quanh quẩn trên đỉnh đầu tất cả thế lực ở Nam Cương.
Chẳng lẽ...!người này đã hồi phục?
Hư ảnh khổng lồ ánh mắt cao cao tại thượng, mang theo vẻ coi thường sinh linh, ánh mắt này quét qua thân thể mọi người, cuối cùng rơi xuống thân hình khổng lồ của Tiểu Hắc.
Ánh mắt hai bên va chạm trong hư không.
- Giết Tôn Giả Tu La Môn ta? Lá gan không nhỏ...
Phảng phất như sấm nổ vang dội trên vòm trời, sau đó hư ảnh khổng lồ giống như Ma Thần vung tay lên, bắt được huyết kiếm đang treo trên không trung.
Kiếm ý trên Tu La Kiếm bắn ra, vô cùng bén nhọn, làm cho mọi người khắp Đế Đô cũng không chịu nổi áp bách này, sắc mặt đỏ lên.
- Chết đi, chôn cùng Tôn Giả đi.
Theo tay vung lên, huyết kiếm khổng lồ mang theo tiếng nổ đùng đoàng, trút xuống người Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhếch miệng, nhân tính hóa lộ ra vẻ khinh thường.
Chợt hít sâu một hơi, sau đó nhìn về hướng Tu La Kiếm Ý đang chém tới, gầm thét một tiếng chó sủa.
- Uông!
Một tiếng chó sủa này vang dội toàn thành, thậm chí ngay cả đại quân Cơ Thành Vũ bên ngoài Đế Đô cũng nghe thấy.
Linh Thú Mã phía dưới Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh sau khi nghe thấy tiếng chó sủa này, đột nhiên giật mình, rối rít quỳ nằm trên đất, Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh cảm giác phiêu đãng mà lên, rơi xuống dưới ngựa, sắc mặt khó coi, tràn đầy sợ hãi.
Song chuyện sợ hãi hơn lại xảy ra...
Huyết kiếm đáng sợ trên bầu trời, trong tiếng chó sủa này, bể tan tành từng khúc, hóa thành hạt huyết sắc đầy trời, tràn ngập phía chân trời, bị thổi tan.
Hư ảnh to lớn cao ngạo nhất thời run lên, sau đó áp súc lại, hội tụ vào bên trong Vong Hồn Châu, khiến cho Vong Hồn Châu giống như tinh quang trong đêm tối, đột nhiên phá vỡ chân trời, bắn tới nơi xa.
Tốc độ kia...!vượt qua tốc độ của âm thanh.
Tiểu Hắc dừng chó sủa, đầu lưỡi liếm chung quanh miệng chó, chậc chậc một tiếng, thân hình thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành bộ dạng chó mập mệt mỏi.
Đối với Vong Hồn Châu bị quấn đi, Tiểu Hắc cũng không để ý.
Đối với nó mà nói, Vong Hồn Châu còn không có lực hấp dẫn bằng thịt sườn Bộ Phương nấu nướng.
Nện bước ưu nhã, Tiểu Hắc trở lại phía trước tiểu điếm.
Bộ Phương liếc mắt nhìn nó, cảm giác như đang nhìn quái thú.
Chó đen liếc mắt một cái, lười biếng rì rầm một tiếng, lại tiếp tục gục ở cửa tiểu điếm, ngủ say...
Nó tựa hồ ngủ thế nào cũng không đủ.
Bộ Phương nhìn Tiểu Hắc đã chìm vào giấc ngủ, thở ra một hơi, nhìn chung quanh.
Bốn phía tựa hồ đều bị mài thành đất bằng, ngoài tiểu điếm vẫn một mình đứng vững, những kiến trúc khác đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trong Đế Đô khổng lồ giống như bị san bằng một mảnh nhỏ, kinh tâm đập vào mắt.
Lão giả mập giờ phút này hoàn toàn mất tâm trí ngồi dưới đất.
Đá vụn đâm vào mông hắn cũng không có cảm giác, hắn cũng không dám dùng ánh mắt trước kia nhìn tiểu điếm Phương Phương nữa...
Một đầu bếp trẻ tuổi thần bí, một con rối cửu phẩm, còn có một con chó mập đặc biệt kinh khủng, thế lực này đặt ở Nam Cương...!cũng đứng đầu.
Tiểu Hắc gục trên mặt đất bỗng nhiên lỗ mũi khẽ cử động.
Sau đó mắt chó tỉnh táo mở ra, nhìn về nơi xa.
Chỗ này có một lão giả mập đang trừng mắt nhìn nó.
Lão giả mập cảm ứng được ánh mắt con chó, cả người cũng cứng đờ, ngượng ngập mỉm cười, sau đó xoay người lăn một vòng biến mất không thấy gì nữa.
...
Trong ngoài cửa thành Đế Đô.
Chí Tôn cường giả Thập Vạn Đại Xuyên trở về, sắc mặt kinh hồn, mang đến một tin tức khiến tất cả mọi người ngây dại.
Tôn Giả Tu La Môn vô địch, cường đại làm người ta run sợ...!chết rồi.
Trong quá trình tìm tiểu điếm Phương Phương gây chuyện bị giết rồi.
Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh sau khi biết được tin tức, hai người cũng trở nên mộng ép.
Chương 325: Ta nhất định nghe được tin giả
Một đạo lưu quang từ phía chân trời nhanh chóng xẹt qua, tốc độ nhanh kinh người, mang theo thanh âm chói tai, làm cho màng nhĩ người ta cũng không nhịn được rung động.
Đạo lưu quang này từ trong Thanh Phong Đế Đô bắn ra ra, một đường không có bất kỳ ngừng nghỉ, xẹt qua mấy đạo thành trì.
Trong thành trì mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lưu quang xẹt qua trên bầu trời.
Trong một sơn mạch núi non trùng điệp, một đạo thân ảnh đầu cua lướt đến, chân khí trên thân ảnh ấy quanh quẩn như rồng, phun ra nuốt vào, khí thế như cầu vồng.
Thân hình đang bay nhanh của hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, có thể cảm ứng được một đạo lưu quang xẹt qua, trong đôi mắt nhìn lưu quang của hắn nhất thời toát ra vẻ nghi ngờ.
Đây là vật gì? Tựa hồ từ phương hướng Thanh Phong Đế Đô bay đến...
Nam tử đầu cua nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, hắn từ trong Huyễn Hư Linh Trạch một mực gia tốc chạy tới hướng Thanh Phong Đế Đô, bởi vì hắn nhận được tin tức, Yêu Nhân Tu La Môn đã cấu kết với quân phản loạn tiếp cận Đế Đô.
Trong đám Yêu Nhân Tu La Môn tựa hồ có cửu phẩm Chí Tôn, quân đội Đế Quốc hoàn toàn không địch lại, nếu hắn không nhanh chóng đuổi tới, có thể Đế Đô cũng sẽ bị Yêu Nhân Tu La Môn đạp bằng.
Hít sâu một hơi, hắn một lần nữa thi triển thân pháp mau chóng đuổi về phía Đế Đô, thân ảnh xẹt qua hư không, vang lên đạo đạo âm bạo.
Đến Chí Tôn cảnh, tốc độ phi hành đã có thể đạt đến tốc độ âm thanh.
...
Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh đều hiện lên sắc mặt hoảng sợ.
Khi bọn họ nhận được tin tức Tôn Giả bỏ mạng, trong lòng một lần nữa hồi tưởng lại tiểu điếm Phương Phương kinh khủng, trong đầu hiện ra cảm giác sợ hãi ban đầu khi đến tiểu điếm này.
Quả nhiên...!dự cảm xấu trong lòng bọn họ đã biến thành thực tế.
Chết tiệt...!tiểu điếm đó quả nhiên không bị đạp bằng, thậm chí còn bộc phát ra chuyện làm cho người ta kinh hãi...!cửu phẩm Chí Tôn của Tu La Môn chết rồi.
- Tôn Giả đại nhân cứ như vậy chết đi?
Triệu Mộc Sinh ngơ ngác lẩm bẩm.
Trong lòng hắn vừa hoảng sợ, nhưng cũng xông lên sự không cam lòng, thật sự vô cùng không cam lòng, hắn vẫn muốn báo thù, ban đầu bị Bộ Phương gây thương tích, thậm chí bị đuổi ra khỏi Đế Đô thành, những chuyện này hắn đều mơ tưởng tính sổ với Bộ Phương.
Hắn cho rằng có Tôn Giả Tu La Môn xuất thủ, Bộ Phương nhất định phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Song sự thật luôn tàn khốc như vậy, lại hung hăng cho hắn một cái tát, lần này quyết tâm báo thù của hắn cũng bị đập vỡ rồi.
Ngay cả Chí Tôn cũng hao tổn trong tiểu điếm, hắn còn tư cách gì tiếp tục lấy lại danh dự?
Nếu hắn đối mặt với Chí Tôn Thú trong tiểu điếm...!có lẽ sẽ ngay lập tức bị giết chết.
Ha ha ha!
Trên tường thành, Cơ Thành Tuyết nghe nói tin tức kia, sau khi trải qua khiếp sợ ban đầu, chính không nhịn được phá lên cười.
Tiếng cười của hắn quanh quẩn phía chân trời, quanh quẩn trong ngoài cửa thành, khiến cho sắc mặt mọi người cũng xảy ra biến hóa không nhỏ.
Các quan lại đứng trên cổng thành Thanh Phong Đế Quốc, sắc mặt cũng buông lỏng, thở ra một hơi.
Tiếu Nhạc và Tiếu Mông nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương như trút được gánh nặng.
Sắc mặt tái nhợt của Tiếu Mông thậm chí cũng dễ nhìn hơn mấy phần.
Còn đại quân Cơ Thành Vũ, sắc mặt người nào cũng trở nên tái nhợt, trong lòng bọn họ Thánh Sử cũng thua, bọn họ còn có thể công phá Đế Đô này?
Trước đó bách chiến bách thắng cũng bởi vì Thánh Sử, nhưng Thánh Sử có thể làm cho bọn họ bách chiến bách thắng chết rồi, vậy bọn họ...!còn có thể tiếp tục bách chiến bách thắng?
Cơ Thành Vũ không chút do dự, lập tức hạ lệnh lui quân.
Một tiếng “ào ào” vang lên.
Dưới tường thành đại quân Cơ Thành Vũ thật chỉnh tề lui về phía sau, rời xa Thanh Phong Đế Đô.
Trong đại quân Cơ Thành Vũ hai gã Huyết Vệ cũng rơi vào trạng thái ngây dại.
Làm sao có thể?
Tôn Giả làm sao có thể chết?
Tiểu điếm đó không phải chỉ có một con rối cửu phẩm sao? Con rối mặc dù mạnh, nhưng cũng bất phân thắng bại với bọn họ...!Với tu vi trung kỳ của Tôn Giả Chí Tôn, đối phó với con rối đó nhất định có thể áp chế mới đúng?
Về phần miệng cái nồi đó...!Một vị lục phẩm Chiến Hoàng ném ra cái nồi đen, cho dù kỳ lạ thế nào, cũng không thể làm cho Chí Tôn bỏ mạng.
- Ta nhất định nghe được tin giả!
Huyết Vệ gãy một cánh tay rống giận, ho ra một búng máu, khuôn mặt dữ tợn.
Song, sự thật vẫn khiến cho bọn họ tuyệt vọng.
Bởi vì lão giả mập Hạo Thiên Tháp đi ra, mà Tôn Giả của bọn họ cũng không trở về, đây cũng đại biểu...!những gì lão giả Hạo Thiên Tháp nói ra là sự thật.
Dùng binh bại như núi đổ để hình dung trạng thái quân đội Cơ Thành Vũ giờ phút này mặc dù không thỏa đáng, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Sĩ khí của từng binh lính đều rơi xuống cực hạn, trên mặt bọn họ đều thiếu hụt chiến ý.
Rất hiển nhiên, Tôn Giả bỏ mạng là một đả kích khổng lồ đối với khí thế của bọn hắn.
Cơ Thành Tuyết cũng không thừa thắng xông lên.
Bởi vì hắn không có tư cách này, mặc dù quân đội Cơ Thành Vũ rút lui, nhưng bọn hắn cũng không phải bị quân đội của hắn đánh cho rút lui, mà bị Bộ lão bản ngay cả mặt mũi cũng không để lộ dọa lùi.
Trong quân đội của Cơ Thành Vũ cũng không thiếu cường giả Tu La Môn, cho dù hắn thừa thắng xông lên, cũng chưa chắc có thể tiêu diệt quân đội Cơ Thành Vũ, như nếu như đối phương trước khi chết vồ đến, vò đã mẻ lại sứt, đến lúc đó Cơ Thành Tuyết có thể cũng không chịu nổi.
Nhưng cho dù như thế.
Trên cửa Đế Đô thành cũng vang lên trận trận hoan hô, bọn họ đều đang tận hưởng niềm vui thắng lợi.
Dĩ nhiên, trong đó có người dĩ nhiên tương đối lúng túng.
Đó chính Tôn trưởng lão của Man Thần Điện, dù sao hắn vẫn chủ trương giao Bộ Phương cho đối phương, dùng cái này để trì hoãn thời gian, chờ đợi cường giả Man Thần Điện hắn phủ xuống.
Chung quanh không ngừng có ánh mắt khác thường nhìn tới khiến gương mặt Tôn trưởng lão âm trầm như nước, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù kết quả cuối cùng ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn kiên định tin tưởng lựa chọn lúc trước của hắn không sai.
Dù sao có thể đợi Chí Tôn Man Thần Điện phủ xuống, Đế Đô đồng dạng cũng có thể được cứu, hắn chính là tự tin như vậy.
Trảm Không ho ra máu, thương thế thật ra cũng không quá nặng, trên mặt hắn đồng dạng cũng hiện ra vẻ vui sướng và kinh ngạc.
Trong đầu hắn hiện ra hình dáng một con chó đen khổng lồ, hình ảnh ban đầu con chó đen giết chết vô số cường giả còn đang in đậm trong đầu hắn...!Sợ rằng lần này cũng là con chó đen xuất thủ.
Cơ Thành Tuyết mang theo đại quân lui ra khỏi cửa thành, bọn họ không trở về Đại Hùng Điện, mà mang theo quân đội chạy tới phương hướng tiểu điếm Phương Phương.
Còn chưa nhích tới gần tiểu điếm Phương Phương, tất cả bọn họ đều hít vào một hơi.
Nhìn phế tích đã bị san bằng trước mặt, tâm thần bọn họ đều run rẩy, chiến đấu này rút cuộc kịch liệt cỡ nào...
Gần như một phần ba Đế Đô cũng bị san bằng, vô số nhà cửa của dân chúng cũng hóa thành phế tích trong trận chiến này, biến thành đá vụn đầy đất, không ít dân chúng không còn nhà để trở về bất lực núp ở phía xa.
Tâm tình vui sướng của Cơ Thành Tuyết nhất thời biến mất sạch sẽ, loại chiến đấu này vượt quá tưởng tượng của hắn, nếu loại chiến đấu này xảy ra thêm mấy lần, có thể không cần đại quân Cơ Thành Vũ đột kích, Đế Đô của hắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Phân phó thủ hạ tướng sĩ đi trấn an những người dân không còn nhà để về, Cơ Thành Tuyết mang theo mấy người tự mình đi tới tiểu điếm của Bộ Phương.
Trong một mảnh phế tích, chỉ có tiểu điếm Phương Phương vẫn trơ trọi thản nhiên đứng tại đó, không vỡ một viên gạch ngói nào, quả thực kỳ tích.
Ở cửa tiểu điếm, một con chó đen mập mạp gục trên mặt đất, ngáy khò khò.
Mà một đạo thân ảnh cao gầy đang nắm cánh cửa định đóng cửa.
Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ từ bên trong đi ra, cũng bị cảnh tượng trước mắt hù dọa ngây người.
- Bộ lão bản...!Đa tạ xuất thủ tương trợ, nếu không hôm nay Thanh Phong đã nguy cấp.
Vừa nhìn thấy Bộ Phương, Cơ Thành Tuyết vội vàng tiến về phía Bộ Phương, chắp tay chân thành nói cám ơn.
Ở phía sau hắn, văn võ bá quan đều kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương giống như đang nhìn một quái vật...!Mặc dù bọn họ biết bối cảnh thâm hậu, thế lực của tiểu điếm này không phải chuyện đùa, nhưng ngay cả Chí Tôn cường giả cũng có thể giết chết...!Đây tuyệt đối là kinh khủng.
- Không cần cám ơn ta, là lão đầu đó tới tiểu điếm gây chuyện, ngươi biết rồi đấy...!Trong tiểu điếm không thích người gây chuyện, gây chuyện căn bản không có kết quả gì tốt.
Bộ Phương dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Cơ Thành Tuyết, thản nhiên nói.
Cơ Thành Tuyết gật đầu, nhưng hắn vẫn có ý muốn cảm tạ Bộ Phương.
Dù sao nếu không có tiểu điếm này, có Chí Tôn trấn giữ cùng hai vị Bán Bộ Chí Tôn đỉnh Huyết Vệ cường giả Cơ Thành Vũ đại quân căn bản không thể chống đỡ.
Mặc dù một phần ba Đế Đô trong trận chiến này đều hóa thành phế tích, nhưng thành phế đi có thể xây dựng lại, đó cũng không phải vấn đề.
Bộ Phương và Cơ Thành Tuyết nói chuyện mấy câu, khép lại cánh cửa tiểu điếm.
Đám người Cơ Thành Tuyết đều thở ra một hơi, trở lại trong hoàng cung Đại Hùng Điện.
Cơ Thành Tuyết vừa về tới Đại Hùng Điện cũng không có bất kỳ thời gian nghỉ ngơi, lập tức hạ lệnh cho quan lại tiến hành gây dựng lại sau đại chiến, hiện giờ mặc dù đã vượt qua nguy cơ, nhưng lòng người Đế Đô vẫn bàng hoàng, cần củng cố vững chắc.
Đặc biệt giải đất bị san bằng một phần ba, lại càng cần phái thêm nhân thủ lập tức tiến hành xây dựng lại.
Trong không khí khẩn trương xây dựng lại, Chí Tôn cường giả của Man Thần Điện và Bạch Vân Sơn Trang cuối cùng cũng chạy tới Thanh Phong Đế Đô.
Tôn trưởng lão nhìn thấy Chí Tôn Man Thần Điện, hai mắt cũng ướt át...!Cuối cùng cũng có chút nền tảng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...