Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Sóng biển dâng lên, bị bám lấy một trận gió biển tinh hàm.
 
Thiên địa cô tịch một lá thuyền, Liên Phúc nâng tay, đầu tóc màu trắng hỗn độn bay phất phơ, mâu quang dừng trên người Cơ Thành Vũ phía trên thuyền lớn kia.
 
- Liên tổng quản đã lâu không gặp rồi, gần đây vẫn ổn chứ?
 
Ánh mắt hai người nhìn nhau nửa ngày, Cơ Thành Vũ rốt cuộc cũng mở miệng trước, lời nói bình tĩnh quanh quẩn cả thiên địa.
 
Liên Phúc nhấp nhấy môi, nghiêng đầu nhìn nhìn Cơ Thành Vũ, trong giọng nói bén nhọn mang theo một chút thanh âm khàn khàn trong đó.
 
- Vũ Vương a Vũ Vương… Ngươi đã làm chuyện sai trái, Tiên Đế phán ngươi trông coi hoàng lăng, giữ lại tánh mạng cho ngươi, là bởi vì ngươi là cốt nhục của Tiên Đế.

Ngươi ngoan ngoãn trông coi hoàng lăng, tận lực hiếu đạo, vì sao phải trốn khỏi hoàng lăng? Ngươi làm điều này thật khiến tạp gia ta khó xử a.
 
Phía sau thuyền con vẫn là sóng nước mãnh liệt dựng lên ngập trời, không ngừng bốc lên cùng mênh mông, thôi động tốc độ thuyền con không ngừng nhanh hơn.
 
Về sau, từ động chuyển tĩnh chính là trong nháy mắt, thuyền con Liên Phúc đứng lên trên cũng ngừng lại.
 
- Phong ấn tu vi của ta, tước đi Vương Tịch của ta… Thật đúng là người cha tốt a.

Ta cũng muốn tận lực hiếu đạo, chỉ là ta không muốn sớm chiều trông coi hoàng lăng như chó nhà có tang.
 
Ánh mắt Cơ Thành Vũ sắc lẹm như điện, nhìn thẳng Liên Phúc, hắn đi về trước từng bước, một chân đạp lên thuyền diêm, cười lạnh nói.
 
Trong mắt hắn có ý cuồng nhiệt lưu chuyển:
 
- Cơ Thành Vũ ta mặc kệ là về năng lực hay tu vi đều mạnh hơn Cơ Thành Tuyết.

Kế thừa ngôi vị hoàng đế hẳn phải là ta, vì cái gì lại là phế vật lão Tam kia? Ta làm sao không bằng hắn rồi?
 
- Ta không phục a.

Nếu phụ thân muốn ta phục, hắn nên hoàn toàn đánh ta tàn phế, chỉ là hắn không có.
 
Cơ Thành Vũ nói.
 
Liên Phúc thở dài một hơi, hắn vẫn luôn biết trong lòng Cơ Thành Vũ uất nghẹn một trận lửa.

Cho dù vào thời điểm gian nan nhất, bị tống vào tảo mộ hoàng lăng, tuy rằng ánh mắt hắn yên lặng như nước, nhưng Liên Phúc vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa không cam lòng trong nội tâm Cơ Thành Vũ.
 
- Chỉ là ngươi đã làm trái lại mệnh lệnh của Tiên Hoàng, tạp gia ta chỉ có thể mang người trở về.
 
Thanh âm bén nhọn của Liên Phúc trở nên khàn khàn rõ ràng.
 
- Ta biết… mục đích của Liên tổng quản muốn mang ta quay trở về hoảng lăng, để cho ta ngoan ngoãn đối mặt với ngôi mộ lạnh như băng kia.


Chỉ là ta không muốn như vậy, vậy nên làm gì đây?
 
Cơ Thành Vũ hai tay ôm ngực, ở trên cao nhìn Liên Phúc phía dưới, trong đôi mắt mang theo một tia nghiền ngẫm cùng lửa nóng.
 
Ánh mắt Liên Phúc ngưng trọng, nâng tay lên, vuốt Lan Hoa Chỉ.
 
- Vậy chỉ có thể đánh đến ngươi không thể động đậy, sau đó liền nâng trở về.
 
………
 
Nam Thành vang vọng tiếng hô thật lớn, làm cho các cường giả Chiến Hoàng trong Nam Thành còn đắm chìm trong cường đại của Bộ Phương đều hồi hồn.
 
- Không xong rồi! Súc sinh này lại bùng nổ rồi!
 
Tâm thần một cường giả Chiến Hoàng run lên, có chút hoảng sợ quát lên.
 
Súc sinh này mỗi lần bùng nổ đều sẽ tiến hành công kích vĩnh viễn với cửa thành Nam Thành.

Đây là điều khiến bọn họ thập phần khó hiểu.

Chỉ là giờ phút này, súc sinh này cư nhiên lại bùng nổ lần nữa!
 
Ánh mắt Bộ Phương ngưng trọng, nhìn về phía Nam Thành xa xa.

Những cường giả Chiến Hoàng này là bởi vì thủ đoạn của hắn mà gặp phải chấn động, có thể không có phát hiện ra manh mối gì, nhưng là Bộ Phương vẫn luôn chú ý phì ngư thật lớn này… A, ma ngư, cho nên rất rõ ràng vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
Một đạo tên đen xé rách trời cao bắn vào lưng ma ngư này, khiến cho ma ngư này cuồng bạo lên.
 
- Hết thảy đều giống như có người giở trò quỷ a.
 
Bộ Phương nhíu mắt, khóe miệng nhếch lên.
 
Hắn đã nói một đầu phì ngư lớn như vậy như thế nào sẽ lặng yên không chút tiếng động, vô duyên vô cớ xuất hiện bên trong Long Hà ở Nam Thành…
 
Sợ hãi của ma ngư cuồng bạo với long uy của Long Cốt Thái Đao đã thấp đi rất nhiều.

Miệng đầy răng nanh bén nhọn kia tê rống một tiếng, bị bám một trận tinh phong.

Đôi mắt màu đỏ tươi kia nhìn chằm chằm Bộ Phương nắm trong tay thái đao nở rộ quang hoa màu vàng, vẻ hung lệ tuôn trào.
 
Rầm rầm! !
 
Phân nửa cự trảo bị chặt đứt kia, hung hăng đánh lên mặt đất.

Con ma ngư này cư nhiên bay nhanh va đập vào Bộ Phương, tốc độ nhanh như chớp.
 

Tâm thần của phần đông cường giả Chiến Hoàng đều run lên, cảm giác được một trận cảm giác áp bách đáng sợ.
 
Thần sắc Bộ Phương bình tĩnh nhìn nhìn ma ngư thật lớn này, một chút cũng không kinh hoảng.
 
Va đập mà đến, giống như ma ngư muốn cắn hắn phản chiếu bên trong đồng tử của hắn, đang không ngừng phóng đại ở trong mắt hắn.
 
Sau đó…
 
Thân hình của Bộ Phương đột nhiên biến mất tại chỗ, nhảy nhót linh hoạt vô cùng, nhảy lên phía trên đầu cá kia.
 
Thân mình linh thú cấp bảy chính là mang theo uy lực áp chế vô cùng đáng sợ.

Uy lực áp chế này đối với Chiến Hoàng lục phẩm cùng linh thú cấp sáu đều có lực lượng áp chế tự nhiên.

Nhưng là Bộ Phương căn bản không bị ảnh hưởng bởi uy lực áp chế này, vẫn có thể hành động tự nhiên như trước, ngược lại ma ngư này còn bị long uy của hắn áp chế.
 
Bởi vì đặc biệt như vậy, tu vi Bộ Phương tuy rằng không đến thất phẩm nhưng vẫn như trước không sợ hãi Bạo Long Ma Ngư.
 
Người của Bộ Phương trở mình trên không, Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao trong tay trực tiếp cắt xuống.

Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao chính là bán thần khí, phong duệ bén nhọn vô cùng.

Lớp vảy của Bạo Long Ma Ngư kia căn bản không có chút tác dụng phòng ngự nào.
 
Giống như tờ giấy trực tiếp bị Bộ Phương chém rách.

Long Cốt Thái Đao kia từ từ đâm vào trong thịt của ma ngư, máu tươi bắn lên cao cao.
 
Ma ngư cồng bạo đấu động một chút thân mình, lớp vảy cả người hé ra.
 
- Một con cá thật to lớn a, thịt của linh thú cấp bảy hẳn sẽ không làm người ta thất vọng đi.
 
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, nỉ non nói.
 
Sau đó hắn thở phào một cái, ánh mắt hơi ngưng trọng, nắm lấy chuôi đao, cư nhiên là chém lên lưng cá.
 
Mặt của Bộ Phương không chút thay đổi, bay nhanh lên, xoay chuyển tay áo của áo bào trắng, mái tóc tung bay.
 
Xẹt xẹt xẹt!
 
Tiếng rầm vang lên, Bộ Phương chạy như điên, miệng vết thương không ngừng có máu tươi vung vẩy ra.

Ma ngư hét thảm một tiếng, càng thêm cuồng bạo, càng thêm kịch liệt vặn vẹo thân mình.
 

Bộ Phương nhảy dựng lên, hai tay nắm lấy chuôi đao của Long Cốt Thái Đao, hung hăng chém xuống.
 
Phụt!
 
Máu bắn ra, lòe lòe sáng lên dưới chiếu rọi của ánh mắt trời!
 
Vô số miếng vảy bắn ra, lớp vảy trên người ma ngư kia bị cắt thành từng miếng vảy cá, rầm rập rơi trên mặt đất, vỡ nát trên mặt đất.
 
Phần đông cường giả Chiến Hoàng cũng là run lên trong lòng, mẹ nó… thật là đáng sợ!
 
- Ha ha! Tiền bối thật ngầu! Muốn trực tiếp chơi chết con súc sinh này a, lột da nó, nhổ gân nó a!
 
Tiếu Vũ ở trên nóc nhà hoan hô nhảy nhót, không ngừng tung tăng.
 
Tiếu Yên Vũ cũng là tâm thần rung động nhìn nhìn Bộ lão bản làm cho linh thú cấp bảy kia chật vật như vậy, thì ra… Bộ lão bản mạnh như vậy!
 
Nàng vẫn luôn nghĩ Bộ lão bản có Tiểu Bạch cùng Đại Hắc Cẩu bảo hộ, có thể chỉ là một đầu bếp sức chiến đấu rất yếu, thật là không ngờ… Thì ra thoát ly khỏi Tiểu Bạch, Bộ lão bản cũng có thể hung tàn nhiều như vậy.
 
Thủ đoạn xử lý cá của Bộ lão bản vẫn là thành thạo như vậy a, đánh vảy cá cũng là đặc biệt như vậy.
 
Đôi môi đỏ mọng của Tiếu Yên Vũ hơi hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra ý cười mê người.
 
Đám người Tiếu gia giờ phút này đều hút một ngụm khí lạnh, thanh niên này cư nhiên đáng sợ như vậy… Cư nhiên đánh vảy cá linh thú khủng bố như vậy, ngươi đặc biệt chính là đến nấu ăn sao?
 
Hai chân Tiếu Kha Thành run lên, miệng run rẩy không thôi, tiểu tử này… cư nhiên thật sự có thể dùng lực địch lại linh thú cấp bảy?
 
Thị nữ Tiểu Nhã của Tiếu Yên Vũ giờ phút này ngay cả tâm khóc cũng có rồi.

Nàng chính là nhớ rất rõ ràng, ở bên trong Tiếu phủ, nàng an bài cho thanh niên đáng sợ này một khách phòng hạ đẳng mà mọi người đều không muốn ở ra sao!
 
Nàng cư nhiên đui mù đắc tội tồn tại đáng sợ như vậy.

Người ta nếu là muốn đối phó nàng, thái đao kia bất kỳ giờ phút nào đều có thể làm thịt nàng.
 
Tâm thần Tiểu Nhã bị dọa có chút bối rối, nhất thời ngồi bẹp xuống.

Nàng ngồi trên mặt đất, dọa khóc ồ lên.
 
Bộ Phương đáp xuống, chân khí bắt đầu khởi động, thân hình bay nhanh, Long Cốt Thái Đao cư nhiên là đâm vào trong bụng cá thật sâu, sau đó bay nhanh đi, mở ra bụng cá trắng nõn kia.

Trên bụng cá cơ bản không có vảy cá, Bộ Phương cắt vào càng thêm thoải mái.
 
Máu tươi như thác nước trút xuống, chảy xuôi đầy đất.
 
Bạo Long Ma Ngư nhất thời chống đỡ không được thân mình, ngã xuống trên mặt đất.

Cuồng bạo trong đôi mắt lần nữa biến mất, hiện lên chính là hoảng sợ vô hạn, nó cảm giác được một cỗ hơi thở tử vong.
 
- Ô… sợ rồi?
 
Trên người Bộ Phương không nhiễm chút máu tươi nào, nhảy ra từng bước, Long Cốt Thái Đao thật lớn kia xoay tròn trong tay hắn, thản nhiên nỉ non nói.
 
Ngay sau đó, kim quang rực rỡ nở rộ, sáng láng cơ hồ chói đôi mắt của người khác.

 
Kim quang đột nhiên đáp xuống, giống như lưu tinh rơi xuống, ầm ầm trảm lên đầu của ma ngư.
 
Ma ngư ngây dại, thân hình không thể động đậy…
 
Không chỉ có là ma ngư, những người khác cũng đều đứng tại chỗ, hơi thở cũng không dám thở mạnh.

Bọn họ không biết ma ngư đã chết hay chưa, hẳn là đã chết rồi đi?
 
Ầm ầm ầm! !
 
Tiếng động vật nặng rơi xuống vang vọng, đầu cá thật lớn kia ầm ầm bóc ra từ trên thân cá, ngã nhào trên mặt đất, quay cuồng hai vòng, máu tươi tràn ngập.
 
Đã chết rồi! !
 
- Tiền bối uy vũ! Ngầu a!
 
Tiếu Vũ hét đến sắp mất giọng, tình cảm sùng bái của hắn giờ phút này đối với Bộ Phương tựa như máu cá không ngừng bắn ra phía trên thân cá kia, liên tục không ngớt.
 
Bộ Phương khoanh chân, ngồi trên mặt đất, chân khí trên người đột nhiên tán đi, kịch liệt thở phì phò.
 
Quang mang Long Cốt Thái Đao cũng ảm đạm biến mất, sau đó hóa thành bộ dáng tối đen cổ kính.
 
Chân khí của Chiến Hoàng lục phẩm ở trong trận chiến này cư nhiên là có thể tiêu hao sạch sẽ, quả nhiên là độc lập đối phó với linh thú không sợ long uy của Long Cốt Thái Đao này vẫn là có chút cố hết sức a.
 
Xét đến cùng… vẫn là tu vi quá yếu, chân khí không đủ dùng.
 
Trong lòng Bộ Phương đối với tu vi tăng lên vẫn cảm thấy có chút cấp bách như trước.
 
Trái tim lơ lửng của Tiếu Yên Vũ cũng đột nhiên buông lỏng, Bộ lão bản thật sự làm được rồi, thì ra Bộ lão bản lợi hại như vậy, quả thực nảy sinh ra nhận thức mới của nàng đối với Bộ lão bản.
 
Nàng lại phát hiện một bí mật Bộ lão bản không muốn người biết rồi!
 
Bí mật đầu tiên là Bộ lão bản cư nhiên đi thanh lâu, bí mật thứ hai chính là Bộ lão bản thì ra… mạnh như vậy!
 
Nhớ tới bộ dáng quẫn bách của Bộ lão bản khi bị mình phát hiện đi thanh lâu, Tiếu Yên Vũ nhịn không được muốn cười… Bộ lão bản có đôi khi cũng thật là đáng yêu.
 
Bỗng nhiên, tâm thần Tiếu Yên Vũ run lên, nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Bạch vẫn an tĩnh đứng bên người nàng, khí thế trên người đột nhiên biến đổi.
 
Hửm? Tiểu Bạch…
 
Đôi mắt Tiếu Yên Vũ co rụt lại, mạnh mẽ nhìn về phương hướng của Bộ Phương.
 
Ở địa phương không ai chú ý đến, năm đạo thân ảnh tối đen cư nhiên bay đến.
 
Không hề nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của năm đạo thân ảnh này là… Bộ lão bản, hoặc là nói là Bộ lão bản giờ phút này đang phi thường suy yếu!
 
Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch lóe ra một trận, từ hào quang màu đỏ chuyển hóa thành màu tím, sau đó một cước hung hăng đạp xuống, nóc nhà cả phòng ốc đều sụp xuống.
 
- Cảm ứng được sát khí của kí chủ, hình thức mắt tím mở ra!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui