Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Triệu Mộc Sinh khoác một cái áo khoác, chân đạp lên gạch đá kiên cố ở đế đô, ngửa đầu, khóe miệng nhếch lên.
 
Rời đế đô mấy tháng, hắn vẫn hoài niệm hơi thở chốn này, dù sao hắn cũng đã ở đây rất lâu, lâu đến nỗi suýt chút nữa hắn cho rằng mình vốn là người đế đô.
 
Hai bên đường phố vẫn ồn ào náo động như cũ, nhưng so với trước đây thì lực lượng thủ vệ trong đế đô đã nghiêm ngặt hơn rất nhiều, bất kì lúc nào cũng có thể thấy được chiến sĩ mặc giáp vội vàng đi qua.
 
Số người ăn mặc hình thù kỳ quái bên trong đế đô cũng nhiều hơn, mà những kẻ mang khí tức cường đại cũng trở nên càng nhiều, Triệu Mộc Sinh biết, những người này đến đây vì Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ, tin tức này vừa được truyền ra, không chỉ Thất giai Chiến Thánh bị hấp dẫn, mà kể cả một vài Lục phẩm Chiến Hoàng, Ngũ phẩm Chiến Vương cũng bị lợi ích làm cho đầu óc mê muội, bọn họ từ khắp các nơi tụ tập về đế đô của Thanh Phong đế quốc.
 
Triệu Mộc Sinh đối với điều này chỉ có duy nhất một thái độ, càng nhiều càng tốt, mặt nước đế đô bị khuấy càng đục càng tốt, nếu không một vài kẻ làm sao đục nước béo cò, một vài kẻ làm sao âm thầm làm một vài việc được?
 
Bỗng nhiên, Triệu Mộc Sinh đứng yên, ánh mắt ôn hòa nhìn ba bóng người ở phía xa xa.
 
Ánh mắt những người chung quanh đều tập trung vào ba bóng người kì dị kia, kinh ngạc vạn phần, tràn đầy tò mò.
 
- Xà nhân tộc……
 
Triệu Mộc Sinh lẩm bẩn một câu, rất là tò mò, bộ lạc xà nhân tộc tọa lạc ở huyễn hư linh trạch, từ huyễn hư linh trạch đến nơi này đường xá xa xôi, xà nhân tộc tốn công vô ích đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ cũng là vì Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ?
 
Trong ba vị xà nhân này, hai người mang bộ dáng cực kì thê thảm, khí tức uể oải, toàn thân bị máu tươi nhiễm đỏ, nửa người dưới tróc vảy, trông rất dữ tợn đáng sợ.
 
Nữ xà nhân còn lại nâng đỡ hai người kia, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, có chút bất lực đứng trên đường phố.
 
Có chút thú vị........!Khóe miệng Triệu Mộc Sinh khẽ nhếch, hắn sải bước đi về phía ba vị xà nhân này.
 
……
 
Thanh âm cuồng vọng, phóng đã không hề kiềm chế kia vang vọng trong hẻm nhỏ, lập tức truyền tới tai Bộ Phương, tất cả người bên trong tiểu điếm đều hơi ngây ra.
 
Một bàn tay có thể đập nát tiểu điếm......!Rốt cuộc là người phương nào, cư nhiên ghê gớm như vậy?

 
Lạc Tam Nương tặc lưỡi, càng thêm khiếp sợ, nàng đã từng được thấy qua Bộ Phương đáng sợ đến mức nào, thế thì cái kẻ dám buông lời xấc láo kia, rốt cuộc mạnh được bao nhiêu đây?
 
Bộ Phương nghe được lời này, chỉ là hơi hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh tiếp tục cầm Đản Thát kia lên.
 
Bề ngoài món Đản Thát này tỏa hương sữa thơm ngào ngạt, mùi hương xông vào mũi, dáng vẻ căng phồng mềm mại rất là đáng yêu, chỉ cần xét về hình thức bên ngoài thôi thì đã đủ để đáp ứng được yêu cầu trong lòng Bộ Phương rồi.
 
- Bộ lão bản.....!Có người tới đập phá kìa, ngươi không quản chút nào sao?
 
Lạc Tam Nương nhìn Bộ Phương có vẻ như muốn tiếp tục nhấm nháp món Đản Thát này, nhịn không được nhắc nhở một câu.
 
Tuy rằng nàng cũng cảm thấy mấy kẻ đang nói năng ẩu tả ở bên ngoài kia có hơi ngu ngốc, nhưng ngay cả ra ngoài xem xét một chút Bộ lão bản cũng không thèm làm, vậy có phải là hơi không được lễ độ rồi chăng....
 
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, dăm ba người đứng chắn ngay trước cửa tiểu điếm.
 
Mấy người này ăn mặc giống nhau, khí tức trên người đều thập phần cường hãn, cầm đầu là một nam tử vác một thanh Đại Khảm Đao, mặt mũi hung ác.
 
- Ối chà, mẹ nó đúng là tiểu điếm này thật rồi......!Quản sự đâu, ra đây cho ta!
 
Nam tử mặt mày hung ác hô lên đầy khí phách.
 
Sau đó.......!Bên trong tiểu điếm an tĩnh mà tường hòa, căn bản không ai để ý đến nam tử này.
 
Cảm giác như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu hắn, cực kì xấu hổ.
 
Nam tử lập tức nhướng mày, Đại Khảm Đao đột nhiên chém xuống mặt đất, phát ra tâm thanh tinh thiết va chạm, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi!
 
- Mẹ nó! Lỗ tai bị điếc đúng không? Lão tử chính là Đệ Thất trong Mặc Châu Thập Tam Đại Đạo đây, thức thời thì mau lăn nhanh ra đây, nếu không lão tử sẽ biến cái tiểu điếm của ngươi thành một đống phế tích.
 
Nam tử gân cổ lên gào rống.

 
Một trận gió thổi qua, vẫn không người đáp lại như cũ.
 
Vâng, chỉ có đại hắc cẩu đang ngồi xổm ở trước cửa kia là hơi nhúc nhích một chút, xòe vuốt ra liếm rồi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục lười biếng nằm bò ra...
 
- Buồn cười! Qủa thật là hoàn toàn không để Thất gia ta vào mắt mà!
 
Thất gia giận dữ trừng mắt nhìn một chút, sau đó vác đao sải bước tiến thẳng vào trong tiểu điếm.
 
Ở phía sau hắn, một đám chó săn cũng kiêu căng ngạo mạn đi theo, theo Thất gia sẽ có thịt để ăn, đây là kinh nghiệm từ trước cho tới nay của bọn họ.
 
Bộ Phương cắn một ngụm Đản Thát, sự mềm mại lay động vị giác của hắn, hương sữa thơm nồng cùng với hương trứng lan tỏa khắp khoang miệng trong nháy mắt, lúc hắn đang nhấm nuốt, hương khí càng tỏa ra.
 
- Lão bản của tiểu điếm này ở nơi nào? Mẹ nó! Dám không để ý tới lão tử!
 
Thất gia trừng mắt, bước vào trong tiểu điếm, nổi giận gầm lên một tiếng, thở hổn hển.
 
Mọi người bên trong tiểu điếm kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp, trong lúc nhất thời, tình cảnh có chút xấu hổ.
 
Bộ Phương lại cắn thêm một ngụm Đản Thát, vừa ăn vừa gật đầu, không thể không nói, món Đản Thát lần này của Quyển nhi đã đạt tới mong muốn của hắn, rốt cuộc tốn thời gian một tháng để nghiên cứu và chế tác, điều này đã chứng minh đầy đủ sự yêu thích của Quyển nhi đối với món Đản Thát.
 
Thở nhẹ một hơi, ánh mắt Bộ Phương hướng về phía Quyển nhi, nhàn nhạt nói:
 
- Hương vị rất không tồi, tuy vẫn còn chút khuyết điểm nho nhỏ, nhưng đã thỏa mãn yêu cầu của ta, đợi lát nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp làm và những điều cần chú ý trong việc làm món Đản Thát.
 
- Uy......!cái tên tiểu bạch kiểm đang nói chuyện kia! Mẹ kiếp ngươi không biết lão tử đang ở đây sao?
 
Thất gia vung Đại Khảm Đao lên, mang theo một trận cuồng phong, chỉ thẳng vào Bộ Phương.

 
Mặc Châu Thập Tam Đạo Tặc, tu vi cường hãn, mỗi một người đều đạt tới cảnh giới Lục phẩm Chiến Hoàng, ở Mặc Châu là bá chủ hoành hành ngang ngược một phương, lần này mười ba huynh đệ bọn họ tiến vào đế đô, chính là vì Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ.
 
Nếu có Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ, khó khăn khi bước tới cảnh giới Thất phẩm Chiến Thánh của mười ba huynh đệ bọn họ có thể giảm tới mức tối thiểu, đến lúc đó, mười ba vị Chiến Thánh sẽ trở thành sự tồn tại chí cao vô thượng ở Mặc Châu, thậm chí ngạo thị toàn bộ Thanh Phong đế quốc.
 
Bộ Phương buông Đản Thát trong tay xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Thất gia đang giơ Đại Khảm Đao kia.
 
- Nếu muốn gọi món, thực đơn ở phía sau.
 
Bộ Phương không chút cảm xúc, nói
 
Sắc mặt Thất gia trở nên cứng đờ, sau đó tức khắc phá lên cười, nhìn Bộ Phương như thể đang xem một tên ngốc.
 
- Mẹ nó chứ, không phải tiểu tử ngươi bị dọa ngu rồi đấy chứ? Bộ dáng lão tử giống như tới tiểu điếm của ngươi để ăn cơm sao? Ha ha! Lão tử là muốn Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ! Con mẹ nó ngươi đừng có giả vờ ngu với lão tử nữa!
 
Đôi mắt Thất gia trừng lớn, bộ dáng có mấy phần hung thần ác sát.
 
Quyển nhi ở phía sau Bộ Phương bị bộ dáng xấu xí này dọa sợ, sắc mặt nàng trắng bệch.
 
Lạc Tam Nương thì bĩu môi, trấn an Quyển nhi một chút, thầm mắng Thất gia một câu ngu ngốc……
 
Sắc mặt Bộ Phương cũng cổ quái vô cùng, một tháng này tới nay, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ ghê gớm đến thế, dám ở trước mặt hắn đòi hắn giao ra Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ …… Xem ra phong ba yên lặng ấp ủ trong một tháng này đã muốn bắt đầu bạo phát.
 
Thế nhưng…… Bộ Phương liếc mắt đánh giá trên dưới vị Thất gia này một cái, phát hiện đối phương chỉ là một vị Lục phẩm Chiến Hoàng mà thôi, đâu phải Chiến Thánh đâu.
 
- Không gọi món ăn liền cút đi.
 
Bộ Phương lười nói thêm cái gì, xoay người lạnh nhạt đáp lại một câu, sau đó muốn đi về phía phòng bếp.
 
Không gọi món ăn liền cút đi? Tiểu bạch kiểm này cư nhiên dám càn rỡ như thế, bao nhiêu năm rồi chưa có ai dám nói chuyện với Thất gia hắn như vậy, mấy hôm trước cái tên Lưu lão nhân kia, mẹ nó mạo phạm bọn họ một câu thôi liền bị vây công đánh cho một trận, tiểu bạch kiểm này......!Là muốn tìm chết sao?
 
Gương mặt dữ tợn của Thất gia run rẩy liên hồi, sải bước tiến về phía trước, bàn tay to trảo về phía Bộ Phương.
 
Đối với kẻ còn ăn nói càn rỡ hơn cả hắn, hắn không độc ác đánh cho một trận, khó có thể bình ổn lửa giận trong lòng.
 

- Ở trước mặt Thất gia ta còn dám ra vẻ hả, tìm chết!
 
Lạc Tam Nương nhìn thấy Thất gia cư nhiên dẫn đầu động thủ liền trợn trừng đôi mắt, tính toán đánh trả, còn chưa kịp chờ nàng phóng ra chân khí, một trận cuồng phong đã gào thét ướt tới.
 
Phanh!
 
Một trảo của Thất gia bị một cỗ máy thật lớn ngăn cản.
 
Bộ Phương dừng chân lại, không hề quay đầu, lạnh nhạt nói:
 
- Tiểu Bạch, lột trần hắn hắn, ném văng ra ngoài.
 
Tiểu Bạch ưỡn cái bụng béo, đôi mắt lấp lóe ánh sáng đỏ, máy móc nói:
 
- Kẻ gây chuyện, lột đồ làm răn đe.
 
Thất gia há miệng, cái quỷ gì? Cỗ máy này là cái thứ gì?
 
- Lột mụ mụ ngươi thì có! Chết đi cho lão tử!
 
Thất gia trừng mắt, hung ác đầy mặt, lập tức vung Đại Khảm Đao trong tay lên, hung hăng chém xuống cái đầu máy tròn vo của tiểu Bạch.
 
Đinh! Một tiếng va chạm thanh thúy vang vọng khắp tiểu điếm……
 
Thất gia bỗng nhiên run rẩy toàn thân, sắc mặt cứng đờ, đôi mắt chớp chớp, vẻ hung ác trên mặt tan rã như nước chảy.
 
Chỉ thấy Đại Khảm Đao chém vào đầu cái máy kia đột nhiên uốn cong, lưỡi đao bị thủng một lỗ lớn.
 
Cái đầu tròn vo của tiểu Bạch vẫn đáng yêu như cũ, một chút vết thương đều không có.
 
- Kẻ gây chuyện, lột đồ làm răn đe.
 
Tiểu Bạch máy móc nói, trong đôi mắt xẹt qua vẻ mặt của Thất gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui