My Stars

Một ngày mớilại bắt đầu với những cơn gió trong lành thổi xào xạc qua những tán lá,với những ánh nắng ban mai lấp lánh rọi khắp muôn phương.
Vừa thức dậy bước xuống cầu thang, mấy chàng trai đã thấy Minh Tuyết bên chiếc máy tính, vẻ mặt rất chuyên tâm làm việc. Khuôn mặt cô gái lúc ấy rút đi vẻ ngây ngô thường ngày khiến trong khoảnh khắc, họ có cảm giáccô trở nên thật xinh đẹp dưới những tia nắng chói lòa của ban mai. Mộtvẻ đẹp thần thánh không nhiễm chút bụi trần.
_ “Mọi người dậy rồi à?” – Phải mất một lúc lâu thì Minh Tuyết mới nhậnra sự có mặt của những người khác trong căn phòng, hứng khởi quay ngườilại. Cô gái tựa cả người trên lên ghế, chỉ kém thêm cái đuôi vẫy vẫy nữa thôi là đủ một bức ảnh một chú cún con đáng yêu mừng chủ.
Ba chàng mỹ nam cũng đồng thời giật mình thoát khỏi ảo giác xinh đẹp.Đúng vậy, sau khi nhìn cô gái lúc hiện tại, tất cả đều cho rằng đó là ảo giác, nếu không thì cũng do bọn họ nhìn nhầm mà thôi.
_ “Em dậy từ bao giờ vậy?” – Rất nhanh trấn tĩnh lại, Young Min cảm thấy khá ngạc nhiên với sự xuất hiện của ai đó ở phòng khách vào lúc này.MS4 luôn phải rời nhà từ rất sớm, và hiển nhiên lúc đó Minh Tuyết vẫnđang ngủ ngon lành. Suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không phát hiện hômnay là ngày gì đặc biệt, lại thấy cái khuôn mặt dào dạt nụ cười kia, cậu không nhịn được hỏi. – “Có chuyện gì vui ư?”
_ “Cái laptop của em bị hỏng nhờ người sửa giờ mới xong.” – Cô cười tươi như hoa, dường như chỉ mong chờ có người hỏi để cùng chia sẻ niềm sungsướng hạnh phúc hiện tại. – “Giờ thì em có thể viết tiếp truyện rồi.”
Một nhà văn mà không thể viết truyện thì không khác gì một ca sĩ khôngđược cất tiếng hát, buồn tẻ đến cỡ nào. Vậy mà Minh Tuyết đã phải sốngnhững tháng ngày như thế từ khi đặt chân đến Hàn Quốc đến tận giờ. Thếnên, một kinh nghiệm xương máu đối với các nhà văn, không thể lưu tưliệu, phần truyện đã viết và ý tưởng chi tiết của các chương chỉ trongchiếc máy tính của mình.
_ “Viết truyện?” – Yo Seob tỏ vẻ có chút ngạc nhiên với cái thông tinnày. Đúng là trong mấy ngày qua, cậu đã quên mất tiêu mục đích chính màgiám đốc mời Minh Tuyết qua đây là gì. – “Không phải là truyện dànhriêng cho bọn tôi đấy chứ? Cô có định viết gì linh tinh không đấy? Cô sẽ không bịa thêm mấy cảnh sexy của chúng tôi chứ?”
Chàng trai liếc nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Làm sao mà cậu có thể quên mấtcô ta là một nhà văn, có quyền sinh sát đối với các nhân vật trongtruyện của mình kia chứ? Bây giờ có hối tiếc cũng không còn kịp nữa rồi. Chắc chắn sau những gì đã xảy ra, cô ta sẽ chỉ mong chờ được phá hưhình tượng của cậu trong mắt các fan mà thôi.
Nhưng Yo Seob, dường như cậu đã lãng quên rằng trong căn nhà này, nhân phẩm của cậu mới là không đáng đề cập tới nhất.
_ “Tôi đã nói là sẽ nhận lời viết truyện cho MS4 đâu! Tôi sang đây để đi du lịch là chính mà!” – Minh Tuyết tỏ vẻ khá bực bội với cái sự nghingờ vớ vẩn của chàng trai ấy. Mọi chuyện cũng chưa đâu ra đâu, bản thâncô cũng chưa có ý tưởng gì về sự đề nghị này của giám đốc. Viết truyệnchứ có phải ăn cơm đâu mà cậu ta nói nó thật dễ dàng như thế? – “Tôiđang viết nốt một bộ truyện chưa hoàn thành của mình thôi!”
Huống hồ đối với một nhà văn chân chính, nhân vật của mình không không bao giờ là một công cụ trả thù.
_ “Thôi được rồi!” – Kịp thời xen vào kết thúc sự đàm luận của mấyngười, Hyung Ki không quên nhắc nhở các thành viên khác về công việc. –“Yo Seob! Chúng ta phải đi liền bây giờ đấy! Cậu lên gọi anh Jae Sungdậy mau đi kẻo lại trễ bây giờ.”
_ “Lần nào có mặt anh ấy mà chẳng trễ kia chứ!” – Miệng thì càu nhàunhưng bàn chân Yo Seob cũng bước lên cầu thang không chút chậm trễ. Ngày qua ngày, việc này vẫn luôn được tái hiện trong căn nhà suốt mà chẳngcó chút thay đổi nào. – “Đợt trước còn bắt đoàn quay chương trình chờmất một tiếng mà.”
_ “Minh Tuyết nè!” – Nhìn theo bóng dáng của tên đàn em mất hút trên cầu thang, Young Min khẽ quay lại nhắc Minh Tuyết bằng thanh âm đầy sự quan tâm. – “Hôm nay bọn anh phải quay rất nhiều chương trình nên đến tốimới về. Mà hôm nay bọn anh tham gia một chương trình đặc biệt, sẽ chiếuvào lúc 7h tối đấy. Em rảnh thì nhớ bật lên xem nhé!”
_ “Vâng!” – Cô gái rất ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay chào những chàng trai đang bước ra phía cửa. – “Mọi người đi cẩn thận nha!”
Đến khi bốn chàng mỹ nam đã đi hết, chỉ còn lại một mình giữa không gian yên tĩnh, Minh Tuyết tiếp tục quay trở lại với công việc, chú tâm caođộ để thể hiện những ý tưởng của mình.
Một ngày mà không phải lúc nào cũng đề phòng với mấy trò nghịch dại của Yo Seob, cô thấy thật là thoải mái yên bình.
Cứ thế ngồi trước máy tính đánh chữ đến quên cả thời gian, Minh Tuyếtsay sưa làm việc, buổi trưa dù rất đói thì cô cũng chỉ ăn qua loa vàimiếng bánh mì rồi lại tiếp tục. Hiển nhiên, với kiểu viết vậy, đến xếchiều thì chính cô cũng kiệt sức, không thể làm tiếp.
_ “Mệt quá!” – Minh Tuyết dừng lại, uể oải vươn vai một cái. Dạo nàysống cuộc sống nhàn hạ lâu quá rồi nên chịu khổ một chút cũng khôngđược, nhớ trước kia cái thời bị biên tập viên gào thét suốt, cô còn cóthể liên tục ngồi trước máy tính gần hai ngày. – “Cái lưng của mình lạigiở chứng rồi. Lần nào hứng lên ngồi viết nhiều qua cũng thế. Nghỉ mộtchút vậy.”
Nghĩ vậy, cô rất nhanh chóng gập chiếc máy tính lại và đi lòng vòngquanh phòng cho giãn gân cốt. Nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cănnhà đã quen thuộc đến từng ngóc ngách, chẳng có gì mới mẻ kích thíchthần kinh, Minh Tuyết suy tư một hồi rồi quyết định đi ra ngoài tìm kiếm cảm hứng mới.
Cô rời khỏi khu phố bình thường mình vẫn ở, bước tới những con phố đôngđúc và ồn ào hơn. Thỉnh thoảng ven đường, khi ngước nhìn lên, cô thấyđược những tấm ảnh quảng cáo hình MS4 rất lớn.
_ “Họ thật sự nổi tiếng vậy sao?” – Nhìn những chàng trai mang nhữngphong cách khác biệt trên ảnh, đẹp đến mức tựa như không thuộc về thếgian này, Minh Tuyết mới biết được hóa ra mình đang chung nhà với nhữngchàng trai đắt giá nhất thế kỷ. – “Nhưng mình lại chẳng có cảm giác gìhọ là những idol cả. Nghĩ kĩ lại, mình cũng không biết nhiều về họ lắm.”
Cô đi lang thang một hồi rồi rẽ vào một cửa hàng bán tạp phẩm, đi vềphía bày bán tạp chí, thử tìm kiếm những tư liệu có ích cho viết truyệncũng như cho sự hiểu biết thiếu đáng thương của cô về Hàn Quốc. Nhưngtiếp theo, điều mà người con gái đó thấy làm bản thân cô cũng khá ngỡngàng, khó mà tin vào những gì đang hiển hiện trước mắt.
Hầu hết số tạp chí mới nhất đều có hình MS4 ở ngay trang bìa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Minh Tuyết biết được sức cuốn hút của bốnchàng trai đối với các fan khủng khiếp như thế nào. Trong một khoảnhkhắc, cô chợt có ý nghĩ không biết mình có nên xin ít chữ ký của họ rồibán đi kiếm tiền hay không?
_ “Ồ có cả tiểu sử từng thành viên này!” – Lật qua lật lại để xem thửmột trong số chúng, Minh Tuyết phát hiện thấy một vài thông tin hữu íchđáng tìm hiểu. Nhưng không kịp để cô nghiên cứu kĩ lưỡng, phía đối diện, một vài cô nữ sinh cũng đã đi tới.
_ “Ôi! Có hình của nhóm MS4 này!” – Một cô bé thét lên sung sướng ngaykhi vừa nhìn thấy mấy cuốn tạp chí. Thậm chí để biểu lộ sự quá khích của mình, cô nhóc vội vã cúi nhặt năm, sáu cuốn một lúc và ôm lấy âu yếm. – “Các anh đẹp trai quá đi! Tớ phải mua thật nhiều để còn ấy bà chịnữa.”
Mặc dù MS4 có đẹp trai, nổi tiếng thật đấy nhưng có cần khoa trương đến vậy không?
“Hầu như các tạp chí nào cũng đăng bài về chuyến lưu diễn ra nước ngoàicủa họ. Các anh đã hát bằng tiếng Nhật đó!” – Chỉ cần nhắc về họ, các cô nữ sinh biểu hiện đều thật điên cuồng. Dường như đối với bọn họ, điềuhạnh phúc nhất thế gian là được trông thấy MS4, được nói với các anh dùchỉ một câu. – “Các anh ấy thật là đẹp trai và tài giỏi quá đi!”
_ “Phải đó! Sao trên đời này lại có những người tuyệt vời như thế! Cuộc đời tớ chỉ cần làm osin cho họ thì chết cũng đáng.”
_ “Cái gì cơ? Mấy cô nhóc đó điên hết rồi!” – Minh Tuyết đứng đó tự hỏikhông biết có phải cái tai của cô hoạt động không được tốt hay không,nếu không thì làm sao có người sống bình thường không thích, lại thíchđi làm trâu làm ngựa cho kẻ khác? – “Mình đang phát điên lên vì bị coinhư osin ở cái nhà đấy. Vậy mà lúc này lại nghe thấy có người ước đượclàm osin, đúng là hết nói nổi.”
Thế gian vốn luôn có những chuyện ngược đời như vậy đấy! Chẳng có gì làkì lạ với sự hâm mộ quá mức cuồng nhiệt của các cô bé cả. Thế nên, nếuhọ biết được những suy nghĩ của Minh Tuyết lúc này, chắc chắn sẽ ghen tị đến muốn bóp chết cô. Rõ ràng đang ở trong sung sướng mà không biết.
_ “Ôi! Nhìn nè!” – Liếc nhìn tấm ảnh bìa, một cô bé không nhịn được kêulên. – “Hyung Ki của tớ trông thật là phong cách quá! Lạnh lùng và đầybí ẩn.”
Chìm đắm trong vẻ đẹp của các mỹ nam, khuôn mặt của các cô nhóc chỉ cònvẻ mê mẩn. Trong thế giới của họ lúc này cũng chỉ có chính mình và hìnhảnh mê hồn của các chàng mỹ nam.
_ “Phong cách cái gì chứ?” – Đứng ngoài, Minh Tuyết nhịn không được lẩmbẩm. Cái tên đó mà được hâm mộ đến thế ư? Thế gian này có còn thiên lýnữa không? – “Cái đồ khó tính thì có, lúc nào mắt cũng trợn trừng, ănnói thì cộc cằn. Tên đó thì có gì hay chứ?”
Bức xúc thì có nhưng cô cũng ko dám nói quá to. Hậu quả của việc nói xấu thần tượng ngay trước mặt các fan không phải là điều mà cô có thể gánhchịu. Nếu không cẩn thận rất dễ bị đem ra chiên giòn.
“Không! YoSeob của tớ mới là tuyệt nhất” – Câu nói này là của một cô bé khá xinhxắn, cài trâm theo kiểu nhí nhảnh đáng yêu. – “Anh trông dễ thương đếnnao lòng luôn. Chỉ cần nhìn thôi là muốn ôm chầm lấy rồi.”
_ “Tên đó á?” – Lấy tay vuốt vuốt ngực để tránh không bị hộc máu màchết, Minh Tuyết thấy điều này còn vô lý hơn cả việc gà trống biết đẻtrứng. Hâm mộ ai chứ cái tên trong ngoài không đồng nhất, khuôn mặt thìdễ thương nhưng trong bụng đầy đen tối đó thật là không đáng. Chỉ vừanghĩ đến những gì cậu ta đã làm, cô đã muốn giận sôi lên rồi. – “Chỉ làgiả vờ thôi! Là giả cả đấy! Mình chưa từng gặp tên nào xấu tính, đángghét, thù dai, nhỏ nhen như hắn ta. Tên đó một ngày không chọc phá người khác thì sẽ sống không thoải mái.”
Bi phẫn, Minh Tuyết rất muốn cho các cô bé trong sáng kia biết đến sựthật, không bị những vẻ đẹp bên ngoài của các chàng thần tượng lừa dối,nhưng rốt cuộc cũng chỉ biết bất lực đứng nhìn những con nai con rơi vào hang hổ.
_ “Cả anh Young Min nữa chứ!” – Các cô bé ngây thơ vẫn tiếp tục với tình yêu vĩ đại đối với các thần tượng của mình. Sự hâm mộ thật đơn giản,thật thuần khiết. – “Anh ấy thật là đẹp trai, nụ cười đẹp đến chết người luôn.”

_ “Anh ấy thì cái gì cũng tốt.” – Chỉ những bình luận về Young Min thìMinh Tuyết không phản đối gì, có điều là thêm những ý kiến bổ sung khinghĩ tới chàng trai xinh đẹp đó trong hiện thực. – “Chỉ có mỗi quan niệm sống là có vấn đề. Mỗi ngày một người, tập hợp những người bạn gái củaanh ấy lại thì thừa sức tổ chức một giải World Cup đấy.”
Thế mà con gái vẫn xếp hàng đàn muốn làm bạn gái với anh ấy mới hay chứ? Khuôn mặt yêu nghiệt có sức mê hoặc quả là không tầm thường chút nào.
_ “Anh Jae Sung thì khỏi phải nói rồi!” – Mấy cô nhóc vẫn nói khôngngừng, khuôn mặt tràn ngập sự hứng khởi. Ngay cả người ngoài như MinhTuyết cũng thấy thật sự ngưỡng mộ với tinh thần yêu thần tượng đến mùquáng của các cô nhóc. – “Tại sao trên đời lại có người da trắng nõntrắng nà như da em bé vậy chứ? Hơn nữa cái cách nhìn lúc ngơ ngẩn củaanh ấy mới quyến rũ làm sao.”
_ “Anh ấy suốt ngày chỉ có ngủ thôi, có mấy khi đặt chân bước ra ngoàiđâu, làm sao da không đẹp cơ chứ? Nhưng con người anh ấy cả ngày cứ ngơngơ ngẩn ngẩn như thế, chẳng nhờ vả được gì cả.” – Càng nghĩ về mấy tênmỹ nam càng thấy chán nản, Minh Tuyết đi về phía quầy tính tiền, muốnnhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây trước khi cô không nhịn được chạyra lý luận với mấy cô bé. – “Mấy đứa nhóc này thật chẳng hiểu gì hết. Họ cứ thử ở cùng MS4 mấy ngày coi xem có không điên lên được không?”
Các cô bé này bệnh thần tượng nặng quá rồi, đã hoàn toàn hết thuốc chữa. Cô nghĩ thầm, đôi chân cũng bước qua cánh cửa, sớm trở về nhà cho yênbình.
***
¬_ “Họ nói chương trình đặc biệt của ngày hôm nay được phát lúc mấy giờ ý nhỉ?” - Cầm chiếc điều khiển bật tivi lên, Minh Tuyết cố nhớ lại nhữnglời dặn dò của Young Min. Nhưng không đợi cô nhớ ra được điều gì, hìnhảnh về buổi biểu diễn đã giúp cô có được câu trả lời chính xác. – “Hìnhnhư mình đã lỡ mất một đoạn rồi!”
Rất nhanh chóng, Minh Tuyết vội vàng bóc gói khoai tây chiên, ngồi tựa lưng lên ghế và chăm chú xem chương trình.
_ “Vâng! Vậy là chúng ta đã được hiểu thêm về những ngày lưu diễn củaMS4 trên đất nước mặt trời mọc. Ca khúc mới được hát bằng tiếng Nhật của họ hiện giờ đang được đánh giá rất cao và đang tạm dẫn đầu trên rấtnhiều bảng xếp hạng.” – Cô MC nói bằng một giọng rất dễ nghe, dường nhưcó một sức cuốn hút lạ kì đối với các khán giả vào nội dung chính đangđược đề cập. – “Quay trở lại với chương trình. Tôi hiện giờ đang cótrên tay một vài câu hỏi do các bạn khán giả gửi đến, trong đó có mộtbạn nữ đã hỏi là: ‘Anh Yo Seob! Em nghe nói anh gia nhập công ty từ rấtsớm, khi chỉ có 14 tuổi. Và lúc đó anh đã tự nhận mình là em của một nữca sĩ khác. Chuyện này có đúng không?”
_ “A! Chuyện đó hả?” – Vừa nghe thấy câu hỏi, Yo Seob xấu hổ bật cười, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên màu đỏ hồng, làm các fan ở bên dướikhông nhịn được thét lên chói tai. – “Trước tiên, tôi muốn nói là đúnglà tôi đã gia nhập từ lúc 14 tuổi nhưng đó cũng không phải là sớm. Hầunhư mọi người trong MS4 đều khoảng tầm đó đã là thành viên của công tyrồi. MS4 được thành lập cách đây 4 năm nhưng cá nhân tôi trước đó phảimất 2 năm để luyện tập trước khi ra mắt. Còn chuyện nữ ca sĩ đó thì…”
Ngừng lại trong giây lát, chàng trai mỉm cười đầy ngại ngùng, khuôn mặtdễ thương đến nao lòng, mang theo một sức công phá đặc biệt, đủ để mêchết người.
_ “Thực ra thì đó là vào hôm tôi thi tuyển vào vòng cuối cùng. Nhưng domột vài lý do nên tôi đã đến muộn. Thế là tôi đã không được cho vào.”
Giả tạo! Nhìn cái dáng vẻ trên sân khấu và ở nhà của tên đó quả thật làkhác nhau một trời một vực. Tuy không tính hiểu biết nhiều về Yo Seob,nhưng có một điều mà cô có thể dám chắc, đó là cái tên xấu xa kia cóbiết cái chữ xấu hổ viết như thế nào đâu.
_ “Thật ư?” – Trên màn hình, cô MC tỏ vẻ khá kinh ngạc, không biết làthật ngạc nhiên hay cũng đang chỉ biểu hiện cho khán giả xem. Đối vớigiới thần tượng, cô quả thật không thể nói trước điều gì. – “Thế lúc đócậu đã làm gì?”
_ “Lúc đó tôi đã rất lo lắng. Vì tôi đã cố gắng rất nhiều để có thể thiđậu nhưng mọi công sức của tôi lúc đó coi như tan biến. Đó là cơ hộicuối cùng mà tôi sắp bỏ lỡ. Và đúng lúc đó một nữ ca sĩ nổi tiếng đangđi vào công ty, tôi cũng không hiểu sao mình lại làm thế, nhưng tôi đãhét lên: ‘Chị ơi! Kì thực em chính là em trai cùng cha khác mẹ với chị!”
Cả sân khấu ồ lên với một tràng cười, đâu đó rất nhiều tiếng vỗ tay rộn lên.
Minh Tuyết khẽ nhướn mày nhìn cái điệu bộ ngượng ngùng của ai đó, tronglòng không ngừng khinh bỉ. Cô đã từng thấy nhiều kẻ mặt dày, nhưng đếncái mức độ này thì cũng thật hiếm thấy. Cái chuyện mất mặt như vậy cũngdám kể ra.
_ “Thế cô ấy tin ư?” – Mỹ nhân dẫn chương trình vội hỏi, trên khuôn mặtcũng không nhịn nổi phải bật cười. – “Một chuyện hoang đường như thế!”
_ “Tôi không biết. Hoặc có thể do cô ấy đã đoán được tình cảnh của tôi,hoặc có thể do tôi quá dễ thương và cô ấy rất mong có một người em nhưtôi nên cô ấy đã bật cười và bảo cho tôi vào.”
Đây là bằng chứng tốt nhất ột kẻ siêu cấp tự kỷ. Cái gì mà ‘do tôiquá dễ thương và cô ấy rất mong có một người em như tôi’, chẳng qua lạithêm một nạn nhân bị cái vẻ ngoài của ai đó lừa mà thôi. Ai có được mộtthằng em như cậu ta đồng nghĩa với việc người đó thật là xui tận mạng.
_ “Vâng! Đó quả là một câu chuyện thú vị! Chắc là các fan cũng phải cảmơn vị nữ ca sĩ đó vì nhờ cô ấy mà chúng ta mới có thể gặp được Yo Seobđáng yêu ngày hôm nay. Câu hỏi tiếp theo là về bí mật thời cấp 3 củaYoung Min.”
Nghẹn họng nhìn mấy chàng trai trên sân khấu, đến tận giây phút này,Minh Tuyết vẫn không ngừng tự hỏi, đây có đúng là MS4 mà mình từng biếthay không?
_ “Không thể tin nổi!” – Ánh mắt Minh Tuyết tràn ngập một sự kinh ngạckhó tin. Ai dám nói MS4 chỉ biết về âm nhạc, rõ rành rành diễn xuất cũng thuộc hàng đỉnh cao trong giới nghệ thuật đó thôi. – “Đúng là thầntượng có khác. Ở trên sân khấu trông ai cũng lấp lánh, khác xa lúc ởnhà. Hyung Ki thì trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa một hồ nước sâu khôngthấy đáy. Anh Young Min thì vốn đã quá thu hút với khuôn mặt yêu nghiệtkia rồi. Yo Seob thì sao mà dễ thương thế, ánh mắt trong sáng rất thuầnkhiết. Anh Jae Sung vẫn ngơ ngẩn nhưng không đến nỗi trong tình trọngthiếu ngủ trầm trọng như ở nhà, mang theo một vẻ đẹp thoát tục, khôngnhiễm bụi trần.”
Phát huy khả năng văn chương của mình, Minh Tuyết bắt đầu tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để miêu tả lại nét đẹp xuất chúng của các chàng mỹ nam trên sân khấu.
Trên tivi, cô gái dẫn chương trình vẫn đưa ra những câu hỏi về những câu chuyện rất thú vị quanh MS4. Và rồi, cô gái ấy chợt ngừng một lát đểchuyển sang một phần khác.
“Thực ra thì các khán giả hiện giờ đang rất mong mỏi được tận mắt chứngkiến nhóm MS4 hát bài hát mới. Liệu các anh có thể biểu diễn ọingười cùng thưởng thức ngay tại đây không ạ!”
“Dĩ nhiên rồi!”
Vừa nghe đến vậy, các fan đã rất đồng tâm vỗ tay vang dội. Họ vốn đếnđây với mục đích chính là nghe các chàng trai biểu diễn, còn có điều gìtuyệt vời hơn câu trả lời ấy của MS4 nữa đây?
Trái với thái độ điên cuồng của các fan dưới khán đài, Minh Tuyết thìrất thản nhiên ngồi trên ghế tiếp tục ăn khoai tây chiên. Cô có vẻ cũngkhông mong chờ nhiều lắm về sự biểu hiện của họ, thậm chí sâu trong tâmtưởng còn có chút coi thường.
Nhưng khi tiếng hát của họ bắt đầu cất lên, cô mới biết hóa ra mình đã sai lầm.
_ “Cái gì thế?” – Minh Tuyết sững lại, miếng khoai tây chiên đang đưalên miệng rơi tuột xuống ghế. – “Là…là họ thật sao? Sao lại có thể háthay như thế chứ?”
Theo góc độ của các nhà phê bình chuyên nghiệp thì chỉ có một từ đểhình dung bọn họ lúc này: hoàn mỹ. Quả là hoàn mỹ tới từng chi tiết.
Mỗi người bọn họ đều có một chất giọng khác nhau nhưng điều nổi bật nhất đó là sự phối hợp cực kì ăn ý của cả nhóm. Thêm vào đó là vũ đạo rấtđẹp và bắt mắt, làm phần trình diễn mang lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.Ngay cả chính Minh Tuyết cũng có cảm giác như đắm chìm trong những giaiđiệu sôi động, trái tim chợt đập mạnh, dường như đã thoát ra khỏi sựkhống chế của bản thân cô.
_ “Họ tập lúc nào mà lại đều đến từng cử động nhỏ thế nhỉ?” – Ánh mắtvẫn không rời màn ảnh, Minh Tuyết không nhịn được tán thưởng. Cô dụi dụi mắt để kiểm chứng, nhưng đáp án lại khiến cô không biết phải miêu tảnhững cảm xúc trong tâm tưởng của mình hiện tại như thế nào nữa. – “Mình không tin nổi. Đây có thật là bốn người sống cùng nhà với mình không?”
Ngồi ngơ ngẩnlắng nghe những giai điệu quá sức tuyệt vời, Minh Tuyết có cảm giác nhưtoàn bộ tâm tưởng của mình bị mê hoặc, bất giác đình chỉ tất cả mọi suynghĩ trong trí não, chìm đắm trong một thế giới riêng biệt.
_ “Hèn gì họ nổi tiếng thế!” – Mặc dù không cam lòng, nhưng Minh Tuyếtcũng phải thừa nhận sự cuốn hút mãnh liệt của MS4, không chỉ bởi vẻngoài đẹp mê hồn mà cả tài năng khiến mọi người đều thật tâm thán phục.
Trong giây phút đó, bản thân Minh Tuyết cũng không dám thở mạnh, bởi côcó cảm giác bất kì điều gì ngăn cản sự cảm thụ bài hát tuyệt diệu nàyđều là một tội lỗi không thể tha thứ.
Mê mẩn trong phần biểu diễn quá mức ấn tượng, Minh Tuyết hoàn toàn dunghợp tâm tưởng của mình trong âm nhạc, không chút nhận thấy sự khácthường gì trong căn nhà cho đến khi một tiếng nói vang lên ngoài cửabừng tỉnh cô khỏi thế giới riêng của mình.
_ “Bọn anh về rồi đây!” – Hiển nhiên đó chính là bốn chàng mỹ nam vừahoàn thành xong công việc và bước trở về nhà, trên khuôn mặt họ cũngkhông chút che giấu sự mệt mỏi sau một ngày dài bận rộn.
_ “Ủa! Anh…Anh…mọi người.” – Giật mình sửng sốt, Minh Tuyết lắp bắp, mãi cũng không nói lên lời, trên mặt đầy sự ngỡ ngàng. – “Làm sao mà…!”
…các anh lại ở đây? Vốn muốn nói một câu như thế nhưng ra khỏi miệng thì bị nghẹn lại một nửa, cuối cùng thành một cụm từ không đầu không đuôimà chẳng ai hiểu nổi.

_ “Sao thế?” – Hyung Ki nhìn thái độ kỳ quặc của cô mà không hiểu gìhết. Không phải là đi làm xong thì về sao? Có gì khác thường đâu màkhuôn mặt ai đó nhìn họ chằm chằm kinh hãi như vừa nhìn thấy quỷ thế? –“Có gì sao?”
_ “Anh… các anh…” – Không sao diễn tả được ý nghĩ của mình lúc này, Minh Tuyết hết ngước sang tivi rồi lại quay lại nhìn họ, rồi lại quay trởlại ti vi, trong đôi mắt trong veo rõ ràng hiện lên những cảm xúc khótin. – “Chẳng phải đang ở trên tivi sao? Sao lại…?”
_ “À! Chương trình đó hả? Đúng là chương trình đặc biệt quay hôm nay.” – Không hổ danh là đàn anh của nhóm, Young Min ngay lập tức hiểu ra ngayvấn đề. – “Nhưng đó không phải chương trình truyền hình trực tiếp. Bọnanh quay xong nó từ một tiếng trước rồi cơ.”
Thế nên cũng chẳng có gì lạ khi bọn họ trở về lúc chương trình đang phát cả. Chỉ có điều ai đó vẫn ngây ngốc tưởng đây là chương trình truyềnhình trực tiếp nên mới tỏ vẻ kinh ngạc với sự xuất hiện đầy thần kì củacác chàng mỹ nam tại nhà vào giây phút này.
Nghĩ kĩ lại, nếu không phải chàng trai nào đó cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnhlại kêu Minh Tuyết đi xem chương trình này, vào đúng khung giờ này thìchắc cô gái cũng không đến nỗi nhầm lẫn ngớ ngẩn như thế.
_ “Vậy sao?” – Một hồi sau thì cái trí não chậm chạp của cô mới nhận đủlượng máu cung cấp lên não, hiểu được ra vấn đề. Chỉ có điều khuôn mặtngơ ngác vẫn chưa kịp tan biến, trông đờ đẫn không khác gì một động vậtđơn bào. – “Thì ra là thế à!”
Một lần nữa lại bi phẫn tới mức muốn khóc, Minh Tuyết có chút thầm oánYoung Min. Nếu không phải trực tiếp thì lúc nào xem chẳng được, có cầnnói như thể nếu không xem ngay thì sẽ phải hối tiếc cả đời như vậykhông?
Không chút hay biết gì tới những cảm xúc khác thường của cô gái ấy lúcnày, con mèo lười Jae Sung vừa đặt chân vào nhà thì cứ thế lờ đờ đithẳng về phía phòng ngủ, không khác gì một bóng ma trong nhà vắng. Tínhthời gian thì hiện tại đã hơi muộn, điều đó có nghĩa là hôm nay cậu đãlàm việc dài hơn bình thường, cũng có nghĩa cậu cần bổ sung giấc ngủ dài dài hơn bình thường.
Vẫn duy trì khuôn mặt thiếu ngủ trầm trọng tới tận lúc mất hút trênphòng, tên đàn anh này quả thật làm cô hoàn toàn hết nói nổi. Cô đảm bảo trong bộ óc trống rống của Jae Sung lúc này chỉ có một ý nghĩ: giờ ngủđã tới, ngủ bù.
Rõ ràng, chỉ có cái tên lười biếng đó mới coi giấc ngủ quan trọng hơn cả sinh mệnh. Còn lại ba chàng trai có cùng quan điểm chung trong việc làm tiếp theo là ngồi xuống ghế xem chương trình đặc biệt ngày hôm nay cùng cô.
_ “Đã phát rồi à?” – Vừa ngồi xuống, trông thấy màn hình, Yo Seob đãhứng khởi cất tiếng hỏi. Đây đúng là một chương trình đặc biệt theo đúng nghĩa, có tiết lộ một vài bí mật của MS4, đồng thời theo phản ứng củakhán giả lúc quay thì cũng được đánh giá khá cao. – “Đã đến phần chúngtôi hát chưa?”
Đến rồi! Nhưng toàn bộ thì không chỉ một bài, mà xen lẫn giữa phỏng vấncác chàng thần tượng và sự biểu diễn của họ tới tận cuối. Thế nên câuhỏi này chỉ là thừa, ai đó kì thực chắc chỉ đang cố hướng sự chú ý củacô về những đoạn mà cậu thấy tâm đắc.
Một lát yên tĩnh theo dõi rất chăm chú nhằm quan sát sự biểu hiện củabản thân và rút kinh nghiệm cho những lần sau, khi Hyung Ki vừa liếcsang thì đã thấy ảnh của nhóm nhạc mình nằm trên bàn.
_ “Cái gì thế kia?” – Cậu không nhớ là có nó tồn tại trong căn nhà này trước đó.
_ “À! Quyển tạp chí mà tôi mua chiều nay lúc đi dạo.” – Nhẹ nhàng cầm nó lên và giở ra xem lướt qua, Minh Tuyết đáp lời rất thành thực. – “Trong đây tôi thấy có cả lý lịch của mọi người đấy. Hyung Ki ngày sinh 26/02, chiều cao 180cm, cân nặng 59kg; Yo Seob 20 tuổi, ngày sinh 23/01, cao176cm, cân nặng 56kg; Young Min 24 tuổi, ngày sinh 10/01, cao 178cm,cânnặng 58kg; Jae Sung 24 tuổi, ngày sinh 18/08, cao 180cm, cân nặng 60kg.”
Lặng im nghe co gái lầm rầm đọc một loạt những thông tin công bố trên đó, Hyung Ki chỉ khẽ gật đầu và đưa ra lời nhận xét.
_ “Có vẻ rất đầy đủ nhỉ?”
Những tin tức này cũng không phải là cái gì quá mới mẻ, nó được tung ratừ cái hồi nhóm bắt đầu ra mắt rồi. Thực ra, điều mà cậu quan tâm nhấtchỉ là những tạp chí này không có đăng mấy tin làm tổn hại hình tượngcủa nhóm hay tung tin vịt lên là được rồi.
_ “Ở đây còn nói tới mọi người và con số 4 bí ẩn nè!” – Minh Tuyết tiếp tục chăm chú đọc. Đây mới là điều cô chú ý đến cuốn tạp chí này vàquyết định mua nó về. – “Bắt đầu từ tên nhóm MS4, tiếp theo là việc nhóm có 4 thành viên, rồi khoảng cách tuổi tác giữa thành viên ít tuổi nhất và nhiều tuổi nhất là 4 tuổi; người cao nhất và người thấp nhất cáchnhau 4cm. Xét về cân nặng thì thì cũng chênh nhau 4kg. Thật là một sựtrùng hợp đáng sợ.”
Không để ý kĩ thì cũng không nhận ra, các chàng mỹ nam này thật là códuyên với số 4 thật. Nhưng có thể đào móc cả thứ này để viết thành mộtbài, tác giả nó cũng đáng khâm phục với khả năng quan sát và bát quáicủa mình.
_ “Cũng chỉ là trùng hợp thôi mà!” – Young Min không nói gì nhiều, chỉcười cười. Có điều nụ cười của ai đó xinh đẹp đến rung động, khiến cảtrời đất phải biến sắc.
Thói quen của một người thật là đáng sợ! Đổi lại là người khác, chắc đãkhông chịu nổi được sự phóng điện trong tiềm thức của cậu ta mà gục lâurồi.
_ “Làm sao mà chỉ là trùng hợp thôi chứ?” – Cậu nhóc Yo Seob đáng yêuhiển nhiên không cho là đúng, vội chen vào nói. – “Đó là huyền thoại của MS4 đấy. Cô không biết rằng việc tuyển chọn từng thành viên cũng là một câu chuyện thú vị sao?”
Trong khi các nhóm nhạc khác hận không thể có được những kì tích như thế nhằm gây thu hút sự chú ý của các fan thì bản thân các chàng trai cònlại của nhóm lại tỏ vẻ không thiết tha với những bí ẩn này cho lắm. Điều này làm anh chàng trẻ con Yo Seob thấy có chút không được hài lòng.
_ “Vậy sao?” – Ánh mắt Minh Tuyết sáng rực lên ngay khi vừa nghe thấyđiều này. Gì chứ những điều bí ẩn thì đúng là thứ mà một nhà văn như côthích thú nhất rồi.
_ “Mặc kệ cậu ấy đi!” – Chán nản mở miệng nói, Hyung Ki không đoán cũngbiết được bệnh của cậu ta lại tái phát. – “Chỉ có đồ trẻ con thì mới tin vào cái huyền thoại vớ vẩn ấy thôi.”
Cậu không ngừng cường điệu rằng chẳng có ai thèm nghe những bài viết vớvẩn của mấy người rảnh rỗi quá đáng, không có gì làm ngoài việc nhìn vào đám thông số của MS4 rồi phát biểu linh tinh.
Nhưng rất may câu chuyện này không tiếp tục đi quá xa được hơn nữa khimột câu nói trong trẻo của người dẫn chương trình vừa vặn lọt vào taicô.
“Tiếp theo chúng ta sẽ đến với anh chàng bí ẩn, đội trưởng của MS4, Hyung Ki.”
Người bị đào móc bí mật tiếp theo chính là Hyung Ki, con người có nétđẹp tựa băng sương. Chắc chắn ai cũng rất mong chờ biết được nhiều điềuthú vị hơn xung quanh sự lạnh lùng xa cách tựa như tiên trên trời củacậu.
Chỉ có điều ai đó thường vẫn nằm trong ngoại lệ. Bản thân Minh Tuyết lúc này cũng bị câu nói của MC hấp dẫn sự chú ý nhưng ở điểm hơi khác vớimọi người.
_ “Í! Hyung Ki á?” – Minh Tuyết hoàn toàn sững sờ khi nghe được tin này, trên mặt hiện rõ ràng vẻ không thể nào tin được, như thể đây chỉ là một trò đùa dai của ai đó. – “Anh …anh là đội trưởng ư?”
Ngược với vẻ kinh ngạc của Minh Tuyết, Hyung Ki chỉ liếc cho cô một ánhmắt nhưng mang theo gió lạnh khiến cô chợt rùng mình, trên đôi mắt hiệnlên sự khinh bỉ trắng trợn cho sự thiếu hiểu biết của cô.
_ “Cô không biết à? Vốn là thế từ lúc thành lập đến giờ rồi mà!”
Chuyện này từtrước đến giờ có được chính thức nhắc đến bao giờ đâu, cô biết được mớilà kì lạ chứ? Huống hồ, điều mà cô thấy khó tin nhất không phải chỉ cóvậy.
_ “Không ý tôi là!” – Vội vã giở tờ tạp chí ra để kiểm tra lại nhữngthông tin vừa thấy, Minh Tuyết có một điều khá nghi hoặc khi liên hệchúng với chuyện đội trưởng của MS4. – “Tôi không hiểu nổi tại sao lạigiao cho người ít tuổi nhất làm nhóm trưởng cả, bình thường thì là người nhiều tuổi nhất mà.”
Đúng là như vậy đấy! Nếu cô không nhầm, người Hàn Quốc có một phong tụctốt đẹp là rất tôn trọng những người lớn tuổi hơn mình, thế nên bìnhthường vẫn là tên đàn anh lớn tuổi nhất đảm nhiệm chức vụ này. Khi cóbất kì vấn đề gì, lời nói của họ là có trọng lượng nhất và hiển nhiên sẽ được các thành viên khác nghe theo.
Cho dù không phải lớn tuổi nhất nhưng cũng rất hiếm khi là tên em út của nhóm như MS4.

_ “Tôi và Yo Seob bằng tuổi mà!” – Hyung Ki phản bác, có chút không phục với cái lý lẽ đó của Minh Tuyết chút nào. Mặc dù sự thật đúng là thếnhưng với cái kiểu nói của cô không khác gì đang nghi ngờ năng lực lãnhđạo của cậu.
Cái gì mà nhỏ tuổi nhất? Cả nhóm chỉ có bốn người, hai độ tuổi, và chỉcần ai có mắt đều thấy được lời nói hai tên đàn anh kia có chút trọnglượng nào không?
_ “Nhưng nếu quan sát kỹ cả ngày tháng sinh thì anh còn ít tuổi hơn cảcậu ấy nữa.” – Ai đó vẫn theo đuổi đề tài này không bỏ. Có lý do để đảkích cái tên luôn luôn lạnh lùng, hay dùng khí lạnh đè ép tinh thầnngười khác thì ngốc hay sao mà bỏ lỡ.
_ “Cậu ấy chỉ sinh trước tôi chưa đến 30 ngày thôi.” – Nghiến răngnghiến lợi trả lời, Hyung Ki nhiều lúc cũng tự hỏi tại sao mình lại sinh ra muộn như vậy? Nhưng dĩ nhiên, cậu sẽ không bao giờ để người khácbiết ý nghĩ này của mình hay dùng nó đem ra châm chọc người khác.
Ít tuổi thì bị coi thường sao? Làm gì có cái đạo lý như vậy trên đời! Mà nếu có thật thì cậu sẽ dùng bản thân mình để chứng minh điều đó là mộtsai lầm.
_ “Vẫn là ít hơn mà!” – Trước dáng vẻ đầy kiên định của chàng độitrưởng, Minh Tuyết nói thật nhẹ nhàng, nhưng tính khẳng định rất rõ ràng trong âm điệu và vẻ mặt hiển nhiên của cô khiến cậu nghẹn họng, ko nóilên lời.
Hãy thừa nhận đi! Anh chỉ là đang cãi cố mà thôi! Nhìn khuôn mặt đentối, phẫn uất mà không phản bác được một lời của ai đó, Minh Tuyết chợtcó cảm giác thật thành tựu. Có thể cho chàng mỹ nam lạnh như băng giánày nhận được sự đả kích không nhỏ, chắc cả đời cũng chỉ có một cơ hộinày.
– “Cuối cùng thì giám đốc đã nghĩ gì mà giao chức vụ này cho anh nhỉ?” – Nói ra những băn khoăn cuối cùng, cô cũng tạm thời bỏ qua cho chàng đội trưởng. Nếu không ai đó thẹn quá thành giận, làm ra điều gì thì cô đúng là mất nhiều hơn được.
_ “À! Thực ra!” – Nói đến chuyện này thì đó là cả một câu chuyện. YoungMin rất hào phóng giải đáp thắc mắc của cô, khuôn mặt yêu nghiệt bắt đầu hồi tưởng lại một ngày xa xăm đã bị cậu suýt chút nữa lãng quên. – “Lúc đó, anh quản lý có hỏi bọn anh về việc ai làm nhóm trưởng.”
***
Trở về một ngày của bốn năm trước, khi cả nhóm sắp sửa ra mắt, lúc đó việc chọn ra đội trưởng đúng là một vấn đề gây đau đầu.
Được giao nhiệm vụ cao cả này, trong ngày hôm đó, quản lý Kang đã lầnlượt đề nghị từng thành viên trong việc trở thành nhóm trưởng. Bắt đầutừ những thành viên lớn tuổi nhất của nhóm.
_ “Jae Sung ! Em có muốn trở thành nhóm trưởng không?” – Rất nhanh chóng vào thẳng chủ đề, anh quản lý hiểu rằng liệc loanh quanh với tên đàn em này rõ ràng không phai là một điều sáng suốt.
Tha thứ cho anh! Không phải anh chê bai gì em đâu, nhưng sự thật nó là như thế.
_ “Em á?” – Nghĩ ngợi một hồi, rồi lại một hồi. Dường như đã qua rất lâu nhưng khuôn mặt của chàng trai vẫn mang vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khôngphải do đột nhiên nghĩ quá nhiều vấn đề một lúc, mà do trí não thườngdùng để ngủ nên giờ hoạt động rất chậm chạp – “Làm đội trưởng thì cóđược ngủ nhiều hơn bây giờ không?”
Một câu hỏi đơn giản, kết hợp với vẻ mặt ngây thơ trong sáng vô tội kia, thành một quả bom có sức công phá quá mãnh liệt. Anh quản lý đángthương gần như đóng băng sau khi nghe xong câu nói ấy, mọi niềm tin vừanhen nhóm bị dập tắt thật phũ phàng.
Ông trời ơi, hãy nói cho con biết , con phải trả lời ra sao đây?
Tiếp theo là anh chàng lấp lánh Young Min.
_ “Young Min! Em nghĩ sao về việc trở thành đội trưởng?” – Cũng khôngdài dòng mà nói thẳng vào chủ đề chính, bởi vì vừa mới ngồi xuống ghế,chàng mỹ nam đã tuyên bố luôn là sắp trễ giờ hẹn với một nữ ca sĩ haydiễn viên nào đó, cần tranh thủ tới từng giây.
_ “Anh nghĩ em điên à?” – Không cần nghĩ ngợi, Young Min trả lời ngaytức thì. Còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng, hoá ra là lại quanh quẩncái việc phiền phức này. – “Làm đội trưởng thì làm sao em có thời gianđi hẹn hò nữa. Như vậy thì cuộc sống của em còn gì là thú vị nữa chứ?Bình thường đã bận rộn lắm rồi. Vì thế anh đừng bao giờ nhắc lại cái đềnghị vớ vẩn này trước mặt em nữa nhé!”
Young Min tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn khi phải ngồi đây, tốn thời gian với một tên đàn anh, trong khi theo đúng lý thì nhẽ ra giờ này cậu đang hẹn hòvui vẻ với một mỹ nữ. Thế nên, chàng trai rất nhanh chóng nói ra quanđiểm của mình, đứng dậy rời đi, để lại anh quản lý ngồi đó khóc không ra nước mắt.
Anh chỉ làm việc được giao, mấy đứa không thích thì thôi, có cần tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng như vậy với anh không? Mà đến giờ phút này việc chọn đội trưởng vẫn chẳng đâu ra đâu, cũng may anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâmlý, không trông mong gì nhiều ở cái tên phong lưu này giúp được cái gì.
Chán nản đến mức chẳng biết phải nói gì nữa, anh quản lý đành phải tiếp tục với những thành viên cuối cùng của nhóm.
_ “Yo Seob à!”
_ “Dạ!” – Rất ngoan ngoãn trả lời, khuôn mặt nhìn lên đầy vẻ trong sángđáng yêu, nhưng đối với những người quen thuộc thì vẻ mặt đó của Yo Seob chính là một con sói đội lốt cừu.
Làm sao anh có thể lãng quên bản tính thật sự của ai đó mà dại dột nghĩđến cái ý tưởng cho cậu làm đội trưởng chứ? Trên thế gian này, còn cóđiều gì nực cười, điên rồ hơn thế nữa?
Nhiều lần ăn đau khổ trong tay thằng nhóc này là đủ để anh có những bàihọc nhớ đời, hiểu được ẩn sau khuôn mặt thánh thiện kia là một tầm hồnđầy đen tối, ngày nào không trêu cợt được ai đó thì sẽ không thấy vuivẻ.
Vì thế, đến giây phút này, chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra được sự lựa chọn tốt nhất cho chức vị đội trưởng này là ai.
_ “Anh nghĩ kĩ rồi!” – Quay ngoắt lại nhìn sang người cuối cùng, cũng là cái phao cứu mạng duy nhất, anh tuyên bố rất nhanh chóng dõng dạc,không cho ai đó có bất kì một cơ hội kịp phản kháng nào. – “Hyung Ki !Em làm nhóm trưởng nhé! Chuyện này chấm dứt ở đây.”
_ “Hả?” – Bản thân nhân vật chính được nhắc tới thì đang yên ổn uống càphê, đọc báo, không hề để ý đến những điều người khác đang bàn luận nênhiển nhiên bị bất ngờ chưa kịp phản ứng. Đến khi ai đó hiểu được ngọnnguồn thì cũng đã quá muộn màng để thay đổi được cái gì.
Hyung Ki, vì sự yên bình của thế giới này, cậu hãy nhận mệnh đi!
***
_ “Ra là thế!” – Minh Tuyết gật gù, tỏ vẻ mình đã hoàn toàn thấu hiểumọi chuyện từ đầu tới đuôi, cũng biết được nỗi khổ tâm của anh quản lý.Nhưng hiểu là một chuyện, thấy nó là một quyết định đúng đắn sáng suốthay không lại là một chuyện khác. Vì thế, trong trí não của người congái đó bắt đầu đưa ra một ý tưởng độc đáo nhằm đưa ra được kết luận cuối cùng. – “Khoan đã! Thử nghĩ ngược lại nếu các thành viên khác trở thành đội trưởng thì sao nhỉ?”
Một hình ảnh liên tưởng bắt đầu hiện lên.
Khung cảnh trong tưởng tượng của cô hiện tại được bắt đầu với mộtđoàn chụp ảnh đang ngồi chờ đợi mệt mỏi, trên khuôn mặt ai cũng khônggiấu nổi vẻ sốt ruột và bực bội, nhưng bóng dáng của nhân vật chính thì vẫn mất hút.
Không cần phải nói cũng có thể đoán ra được cái người hay đi trễ nhất,suốt ngày để người khác phải đợi chờ còn ai ngoài con mèo lười Jae Sungnữa. Nhưng tình hình này diễn ra liên tục, lại thêm hôm nay muộn đến gần nửa ngày như hôm nay đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của anh biên tập.
Liếc nhìn sang các thành viên của MS4, anh quả thật muốn phát điên khithấy một vị trí vẫn luôn luôn khuyết thiếu, chưa từng một lần đầy đủ vào đúng giờ hẹn cả.
_ “Sao lại chỉ có ba người hả? Vậy thì chụp ảnh cho cả nhóm kiểu gìđây?” - Anh giận dữ quát tháo, phát huy khả năng bởi những tiếng đầy uylực. Đến lúc con người ta đã bùng nổ thì hiển nhiên thấy toàn chuyệnchướng tai gai mắt. – “Đội trưởng của các cậu đâu rồi hả? Còn không mau liên lạc với cậu ta đi à?”
_ “Dạ vâng!” – Khẽ lấy tay lau mồ hôi vừa toát ra như mưa, quản lý Kangvội vã gọi điện cho cái tên mê ngủ. - “Jae Sung! Em làm cái gì vậy? Còn không mau đến đi! Em là đội trưởng kia mà.”
Có trời đất chứng giám, anh quả thật đã làm đủ mọi phận sự của mình, hôm qua cũngliên tục nhắc đi nhắc lại về buổi chụp ảnh vô cùng quan trọng hôm nay,chỉ có điều lại chẳng có chút nào lọt vào trong óc Jae Sung cả.
_ “Hả?” - Một giọng nghe rõ còn lây dính hương vị của sự ngái ngủ vanglên từ phía đầu dây bên kia. Jae Sung lúc này vẫn nằm bò trên giường,đôi mắt mông lung ngước sang phía chiếc đồng hồ. – “Mới có 6h sáng mà.Em mệt lắm, buồn ngủ lắm. Mọi người cứ quay trước đi, để cho em ngủ thêm một chút.”
Cứ thế!
Không để cho anh quản lý kịp phản ứng, chàng mỹ nam cúp máy, bất giáccũng tắt luôn nguồn như hành động bản năng rồi quay sang chùm chăn kínmít, tiếp tục với giấc ngủ ngon lành. Để lại ột người đáng thươngnào đó đứng hỗn độn trong gió.
Cái gì mà 6h sáng chứ? Còn không mau nhìn kĩ lại đồng hồ đi, tiếp tụcngủ thêm nữa thì cũng sắp tới 6 h chiều đến nơi rồi. Anh rất muốn đượchết lên vào mặt ai đó như thế nhưng chỉ vừa bấm số, phản hồi lại chỉ làlời báo phía bên kia đã tắt máy.
_ “Đúng là không ổn thật!” – Minh Tuyết thừa nhận. Cho anh ấy làm độitrưởng, đã không được ích lợi gì lại còn rước thêm nợ vào thân. Nhưngchẳng phải trong nhóm vẫn còn một người đàn anh để lựa chọn nữa hay sao? – “Thế còn anh Young Min thì sao?”
Lại một hình ảnh liên tưởng bắt đầu được hình thành.
_ “Cái gì cơ? Quản lý Kang cậu vừa nói gì thế hả?” – Chị biên tậpviên cau mày, gần như muốn hét lên khi được nghe báo cáo lại. – “Đây làchương trình truyền hình trực tiếp đấy! Vậy mà đội trưởng của các cậulại vắng mặt là sao? Đã giới thiệu trước với các fan rồi, giờ lại thếhả? Cậu còn không mau liên lạc với cậu ta đi à?”

Có ai như cái nhóm này không chứ? Cứ đến sát giờ thì mới tuyên bố tròmất tích như thế. Nhưng điều đáng điên tiết hơn rằng nó đã không chỉdiễn ra một lần mà liên tục được lặp lại, hơn nữa lần nào cũng là tênđội trưởng của nhóm.
Chẳng phải người ta vẫn nói đội trưởng chính là linh hồn của nhóm haysao? Linh hồn suốt ngày rời khỏi thể xác thế này, vậy mà MS4 vẫn tồn tại được đến giờ quả đúng là kì tích.
_ “Vâng! Vâng!” – Quản lý Kang bi đát nhận sai, không cần biên tập phảinói thêm một lời, vội vã mở điện thoại gọi điện. Nếu ai để ý một chútcũng có thể thấy trong điện thoại anh đã báo những cuộc gọi đi đã lêntới đến hàng trăm cuộc trong một tiếng đồng hồ trở về đây. Hiển nhiênlần nào cũng thế, ông anh cũng chỉ có thể dỏng tai lên nghe những tiếngtút…tút… liên hồi từ đầu dây bên kia. – “Trời ơi bắt máy đi chứ! Xinem đấy! Bắt máy đi!”
Anh không ngừng cầu nguyện, nhưng có ứng nghiệm hay không lại là chuyệncủa ông trời. Mà ông trời thì vốn hay đùa giỡn người như thế đấy.
Lúc này, trên chiếc xe màu xanh nước biển cực kì phong cách đang lao vút đi trên đường, Young Min cuối cùng cũng nhận ra đã có người gọi chomình. Chàng trai cầm chiếc điện thoại lên, ngước nhìn tên người gọi tới, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhướn lên, đầy vẻ phong tình. Nhưng cũng chỉduy trì trong có vài giây, theo sau đó cậu tắt máy, thuận tiện quăng cái điện thoại vào cái góc xó xỉnh nào trên xe, cũng đồng thời ném nó rakhỏi trí não.
Kết thúc xong mọi việc, Young Min quay lại, khẽ mỉm cười đẹp lung linhvới cô gái xinh đẹp có thân hình vô cùng quyến rũ bên cạnh.
_ “Cái ý tưởng cho anh Young Min làm đội trưởng thật là vớ vẩn. Thế màcũng có thể nghĩ ra được sao?” – Thở dài não nề, Minh Tuyết đến giờ mớithấy riêng mỗi việc chọn lựa ra đôi trưởng thôi cũng đã khó khăn như vậy rồi. Nhưng hiển nhiên phương châm của ai đó về việc này là chưa đếncuối cùng thì vẫn chưa thể từ bỏ, thế nên những liên tưởng vẫn tiếp tục. – “Vậy là chỉ còn mỗi Yo Seob thôi nhỉ?”
_ “Đội trưởng của các cậu đâu rồi?” – Quát lên một tiếng giận dữ,anh đạo diễn nhìn quanh để xác nhận lại một lần nữa nhưng hiển nhiên đáp án khiến cho anh phải thất vọng rồi. – “Cảnh quay đã chuẩn bị xong hếtrồi mà người thì mất dạng thế hả?”
Vốn là đại diện cho cả nhóm, đội trưởng Yo Seob lại cứ đến giờ là sẽ chế tạo ra vô số rắc rối, không có một ngày đình chỉ, làm ai cũng trongtình trạng gần phát điên. Hôm nay, cậu ta tuy không có mặt nhưng lại làm người ta điên tiết hơn cả có mặt.
_ “Cậu ấy đã đến rồi mà!” – Anh quản lý vội vàng thanh minh cho chínhmình. Để đưa được cái tên phá thần ấy đến đây một cách bình thường đãkhiến anh phí mất không biết bao nhiêu công phu, bây giờ lại không côngchịu tiếng oan thì làm sao anh chấp nhận được. – “Hình như đang ở phòngthay đồ.”
Trong lúc nói ra câu này, anh cũng chột dạ không biết tại sao đến giờphút này cái tên đàn em đó vẫn không thấy tăm hơi. Huống hồ phải sốngtrong sự tra tấn tinh thần và thể xác kể từ khi nhận làm quản lý cho MS4 đến giờ, anh đã rèn luyện một bản lĩnh có thể cảm ứng đối với nhữngđiều không ổn sắp phát sinh. Cho dù sự chính xác của nó cần phải đượckiểm chứng thêm và xem xét lại.
Lần này, anh bỗng có chút cảm giác bất an, không rõ là vì sao.
_ “Câu đó chẳng phải câu đã nói từ mấy tiếng trước rồi sao?” – Một lần,hai lần còn có thể tin, nhưng đến hàng chục lần thoái thác với cùng mộtlý do thì là ai cũng phải nghi ngờ. Huống hồ, sau khi phải chờ đợi quálâu, lúc này cơn tức giận vọt thẳng lên não làm anh trở nên thật táobạo, nổi giận đùng đùng bước về phía phòng thay đồ. – “Tôi sẽ xem cậu ta làm gì trong đó.”
Anh không tin rằng Yo Seob thật sự ngoan ngoãn ở trong đó suốt một tiếng đồng hồ mà còn chưa thay xong trang phục. Do vậy, anh càng phải vào xem rốt cuộc chuyện này là sao.
_ “Khoan đã! Đừng! Anh ơi!” – Quản lý Kang vừa thấy vậy thì khuôn mặtxanh ngắt lại, chạy vội đuổi theo sau. Không kể tới những linh cảm bấtổn của anh giây phút đó, mà ngay cả những người có mắt đều có thể đoánra được điều bất bình thường trong chuyện này. – “Đừng!”
Quá muộn!
Cánh cửa vừa bật mở, một xô nước lạnh từ phía trên cũng đổ ụp xuống, bắn tung toé khắp nơi. Dĩ nhiên cái người đang đứng ngay bên dưới đó thìkhả năng tránh được còn thấp hơn cả mức 0.
_” YO SEOB…!” – Thét lên với bộ dạng ướt như chuột lột, anh đạo diễn lúc này quả thật rất muốn giết người.
_ “Hyung Ki!” – Ngay khi vừa kết thúc những tưởng tượng của mình, MinhTuyết vội quay ngoắt sang phía chàng trai băng giá, vỗ vai cậu một cáchđầy cảm động. – “Anh đúng là một đội trưởng tuyệt vời! Cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy một ai phù hợp với vị trí ấy như anh, cứ như vừa mới sinhra nó đã thuộc về anh rồi đấy!”
Xin lỗi vì đã nghi ngờ và rất cả ơn anh đã gánh vác cái trách nhiệm caocả này, nếu không hiện tại MS4 có trở thành cái gì nữa cũng không biết.
***
Một buổi chiều đầy nắng, yên tĩnh và chán ngắt. Cô gái duy nhất trongcăn nhà, Minh Tuyết lượn lờ qua lại khắp nơi như một bóng ma, rồi lạitựa một cái xác không hồn mà ngồi phịch xuống ghế.
_ “Sao lại như thế chứ?” – Cô thở dài ảo não, mãi vẫn không tin nổi hiện thực ở ngay trước mắt. – “Thật là khó chịu quá đi!”
Đã bao lâu rồi cô chưa gặp qua trường hợp này, nhưng nó một khi xảy ra thì đúng là làm cô khổ đến không thể nói nổi.
Trong lúc Minh Tuyết chìm đắm trong không khí u sầu ủ dột, cánh cửachính chợt bật mở, một chàng trai với khuôn mặt đáng yêu và nụ cười đầynắng xuất hiện. Đó chính là Yo Seob, kể đang vui vẻ chạy vào nhà với một tâm trạng đặc biệt sáng sủa đến khác thường.
_ “Minh Tuyết nè! Minh Tuyết!” – Vừa nghe cái giọng hớn hở đó cũng cóthể đoán ra sẽ chẳng phải là điều gì tốt lành rồi, chắc chắn trong tâmhồn đen tối của ai đó lại bắt đầu mưu toan một trò đùa tinh quái nào đó.
Nhưng rồi, lúc vừa mới tiến vào thêm vài bước, chàng trai dường như cũng cảm thấy không khí kì lạ của căn nhà ngày hôm nay. Nhất là khi nhìnthấy dáng vẻ ngơ ngẩn, không có bất kì phản ứng gì của Minh Tuyết, YoSeob chợt có cảm giác có điều gì đó không ổn, trong trí não cũng khôngtiếng động báo hiệu cần phải tránh xa ra ngay tức thì.
Bất giác nuốt những lời định nói xuống họng, chàng trai nhẹ nhàng dichuyển thân mình về phía cầu thang, rón rén bước lên, đồng thời quan sát cẩn thận tránh gây sự chú ý từ phía cô.
Mặc dù cũng không biết là sao, nhưng trong tâm tưởng cậu không ngừngnhắc nhở, muốn yên ổn thì tốt nhất đừng có động đến cô gái này.
Tuy nhiên, mong muốn là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc.
_ “Ủa!” – Không có một dấu hiệu báo trước nào, Minh Tuyết chợt sực tỉnhkhỏi dòng suy nghĩ, cũng nhận ra được sự có mặt của một con người kháctrong căn phòng hiện tại. Cô vui sướng mở miệng, tựa như vừa bắt đượcbùa cứu mạng. – “Yo Seob ! Anh về rồi đấy à? Yo Seob!”
Nghe đến thế cũng đủ để biết có rắc rối tìm đến mình. Không chần chờ đến một giây nào, Yo Seob lao vội lên cầu thang như một cơn gió, rút lấychiếc chìa khoá và tra vào ổ.
Nhưng có lẽ do cậu quá luống cuống, cũng có lẽ do sức ảnh hưởng quá lớn khi nghe đượctiếng bước chân của cô gái ấy chạy vội lên cầu thang, kết quả dĩ nhiênlà cái khóa mãi không sao mở được.
_ “Yo Seob à!” – Minh Tuyết vẫn vui tươi hớn hở, không hề thấy đến sắcmặt không chút tốt lành cũng như sự tránh né cô như một mầm bệnh dịchcủa chàng trai ấy.
Đối với những gì không đúng ý, người con gái đó sẵn sàng bỏ chúng quasau đầu, mặc kệ sự không phối hợp của ai đó. Chỉ cần mình cô tập trungvào trọng điểm là được rồi.
Giật nảy mình bởi âm điệu đột ngột vang lên phía sau tựa như tử thần đòi mạng, Yo Seob quay vút người lại, bất giác lùi lùi ra sau cho tới tậnkhi tựa cả người lên cánh cửa.
_ “Gì…gì thế? Tôi chưa có làm gì cô đâu đấy nhé!” – Lắp bắp mãi mới nóilên lời, Yo Seob thực sự hoài nghi hôm nay mình đã làm việc tày trời gìđó, nhưng càng nghĩ càng thấy dường như là không có.
Minh Tuyết, xin cô đấy, có gì thì cứ cho cậu một nhát nhanh gọn lẹ, chứcứ tiếp tục cái kiểu tra tấn tinh thần như vậy, sớm hay muộn cậu cũngsẽ bị lên cơn đau tim mà chết.
_ “Không phải thế!” – Thấy ai đó tỏ vẻ quá mức khoa trương, Minh Tuyếtkhông nhịn được giải thích. Nhưng mà xem xét kĩ lưỡng lại, nếu cậu không thường xuyên làm việc xấu, cũng không sợ người ta trả thù đến cái mứcnày. – “Tôi chỉ định bảo anh cho tôi vào phòng nhờ một lát.”
Đáp rất nhẹ nhàng và đơn giản, khuôn mặt còn rất ngây thơ, nhưng câu nói phát ra từ miệng cô thì thật gây sốc.
_ “Cái gì?” – Kinh hoàng khi nghe được lời nói đó, nhưng rồi lại chợtthấy vẻ mặt của cô trong suốt không chút gợn sóng, khiến trong nhấtthời, chàng trai dường như bị vây trong hỗn loạn. Nhưng sau đó cậu mớisực nhớ ra, nếu cô gái này mà được gọi là trong sáng thì cả thế giới này chẳng có ai có tâm địa xấu xa cả. Vì thế, chàng trai không khỏi hoảngsợ bật lui lại, hai tay bất giác đưa lên che ngực như một hành động bảnnăng – “Cô…cô có thật là con gái không đấy hả? Cô có thể thản nhiên nóicâu đó mà không biết xấu hổ ư?”
Giờ đây ai đó quả thật là to gan lớn mật đến mức độ chuyển sang dụ dỗtrắng trợn như vậy rồi kia à? Nhất là cô ta lại có thể đưa ra yêu cầubước vào phòng cậu với vẻ mặt thiên chân khiến bất kì ai cũng có cảmgiác như mình đang nghe nhầm.
Minh Tuyết, hoá ra từ trước đến giờ cậu sống chung nhà với một cao thủdiễn xuất mà không hề hay biết, thật là đáng bội phục sự che giấu tàitình của cô.
_ “Đã nói không phải mà!” – Biết ngay là trong trí não ai đó chỉ toànnhững điều đen tối như vậy mà. Nhẽ ra cô không nên kì vọng chàng trainày có thể hiểu được cái khó khăn của cô, cũng như tìm kiếm một sự đồngtình từ phía con người chỉ suốt ngày cười trên nỗi đau của người khácnhư cậu. – “Tôi chỉ muốn mượn phòng tắm của anh một lát thôi mà!”
Giải thích rất đơn giản, Minh Tuyết kì thực cũng chỉ muốn nhờ có vậy,không có bất kì ý gì. Nhưng lọt vào tai ai đó thì nó lại mang một ýnghĩa hoàn toàn khác.
_ “Không phải phòng cô cũng có phòng tắm đầy đủ sao?” – Đùa à? Cô tưởngai cũng đều có thể tin được cái lý do vô lý và vớ vẩn như vậy ư? Yo Seob khẽ liếc mắt quan sát từng cử động nhỏ của cô nhằm tìm ra chút sơ hở,tuy mãi vẫn không thu được kết quả gì khác thường nhưng hiển nhiên vớiai đó, cậu vẫn phải duy trì sự cảnh giác cao độ. – “Cô có ý đồ gì đây?”
Tốt nhất là hãy thừa nhận ý định đen tối của mình đi, cô làm sao có thểdùng chỉ số IQ ít ỏi của mình để qua mắt một con người lõi đời như cậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui