Trời về chiều,những luồng sáng hắt qua hành lang một gam màu trong trẻo,phủ lên vạn vật mộtgam màu vàng cháy, tạo nên hình ảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn.
Giữa khungcảnh huyền ảo đó, Minh Tuyết một mình bước trên dãy hành lang vắng lặng, hướngvề phía phòng chụp ảnh, nơi các chàng mỹ nam đang tất bật hoàn thành bộ ảnh mới.
_ “Mọi người…”– Cô gái tươi vui bước vào trong, nhưng khi thấy được hình ảnh trước mặt, câunói lên đến miệng bỗng bị tắc lại, trong mắt chỉ còn lai một sự kinh ngạc cực độ.
Lúc này, ởgiữa căn phòng, các chàng trai đang chụp ảnh trong bộ trang phục vest tuyệt đẹp,hơn nữa dáng người chuẩn lại càng làm nổi bật khí chất quý phái, mang lại cảmgiác không khác gì các chàng hoàng tử.
Cho dùkhông muốn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận họ như vậy thật sự rất đẹp, chỉ cần làphái nữ thì ai cũng đều bị mê hoặc.
_ “Minh Tuyết!”– Nhìn thấy cô vẫn đứng phía cửa, chị biên tập viên khẽ gọi, lôi kéo tâm tríngười con gái ấy trở về với hiện tại. Bà chị vẫy tay gọi cô lại gần, âm điệu vừaphải để không gây ảnh hưởng đến việc chụp hình các chàng thần tượng. – “MinhTuyết.”
Nghe thấytiếng gọi của bà chị, cô liếc mắt về phía đó, nhanh chóng hiểu được ám chỉ đólà gì. Cô khẽ gật đầu, nhanh chân bước lại gần, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn khôngkiềm chế được nhìn về phía giữa phòng.
_ “Chị à!”– Nhìn thấy các chàng mỹ nam lúc này, Minh Tuyết có chút ngưỡng mộ. Không chỉvì vẻ ngoài hoàn mỹ, mà hơn cả là khí chất cao quý, khiến các cô gái đều khôngthể nào cưỡng lại sự mê hoặc. – “Bộ ảnh đợt này thật là đặc sắc nhỉ?”
Cô không kiềmchế được phải mở miệng tán thưởng, bởi vì ngay chính bản thân người con gái ấycũng suýt bị khung cảnh trước mắt mê mẩn đến không suy nghĩ được gì. Thế nên phảnứng của các fan khi thấy hình ảnh này thì lại càng khỏi phải nói.
Có lẽ khitung bộ ảnh này ra thị trường, lại sẽ có một làn sóng cuồng nhiệt mới bùng nổ. Khoảnhkhắc đứng trước các chàng mỹ nam, cô bỗng có cảm giác bọn họ vốn sinh lả để làmphái nữ điên đảo.
_ “Uh! Chịcũng thấy thiết kế lần này rất tuyệt.” – Đừng nói là các cô bé mới lớn, mà ngaycả chị khi thấy bọn họ cũng không kìm lòng nổi. Bọn họ lúc này tựa như bốnchàng hoàng tử vừa đẹp trai vừa cao quý, tỏa ra ánh sáng làm mọi người chói mắt,chỉ có thể nhìn lên trong ngưỡng mộ. – “Nhưng mà… chị cứ có cảm giác thấy thiếuthiếu gì đó.”
Rõ ràng cácchàng trai đều trông rất tuyệt, không còn chỗ nào để chê, nhưng chị vẫn thấychưa đủ hoàn hảo, cảm giác không nên chỉ có như vậy. Chỉ là nghĩ mãi lại vẫnkhông biết được thiếu sót ở đâu.
_ Thiếu?” –Minh Tuyết ngẩn người, quay trở lại quan sát MS4 một lần nữa cẩn thận bằng conmắt của một trợ lý. Quần áo chỉnh tề, không có chỗ nào bị gấp nếp. Kiểu tóc rấtphù hợp với trang phục. Phụ kiện cũng đầy đủ, ngay cả sợi dây giày cũng được buộcrất cẩn thận. Nhìn mãi vẫn không tìm ra điểm không ổn, người con gái ấy bènquay lại nhìn về phía bà chị trong khó hiểu – “Ý chị nói là gì cơ?”
Thiếu sótgì khiến cho nhiếp ảnh gia, biên tập và rất nhiều nhân viên đều không nhìn ra?Cô khá tò mò đối với linh cảm của bà chị bên cạnh, bởi vì biết chị rất có mắtnghệ thuật, lời nói đó cũng không tự dưng nói lung tung.
_ “Chị cũngkhông biết. Nhưng cảm thấy thật là…” – Bà chị rơi vào trầm tư, vẻ mặt như quyếttâm tìm ra được thiếu sót ở chỗ nào. – “Bọn họ rất đẹp, khí chất cũng xuấtchúng, tựa như những chàng hoàng tử. Chỉ là…”
Thấy ai đótập trung như vậy, Minh Tuyết cũng không dám lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ củabà chị, đành im lặng đứng nhìn về phía các chàng mỹ nam. Cô cũng rất muốn biếtsự thiếu sót mà chị ấy nói là gì, đáng tiếc mãi vẫn không thể tìm ra đáp án.
Lặng thinhmột hồi, bà chị lại đột nhiên ngước lên, ánh mắt rực sáng nhìn về phía Minh Tuyếttựa như vừa thấy một bảo vật. Chị thận trọng quan sát cô từ đầu đến chân, khôngbỏ sót một chi tiết nhỏ nào, trong ánh mắt càng lúc càng khẳng định với suynghĩ trong đầu.
Đối diện vớiánh mắt đó, cô thấy không được tự nhiên, cảm giác tựa như mình giống như mộtmón đồ trưng bày. Hơn nữa linh cảm xấu trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ, khiếntrí não cô hoảng hốt, bàn chân bất giác lùi lại như một hành động bản năng.
Chỉ cầnnhìn biểu hiện khác thường này của bà chị, cô có thể đóan được chuyện mà chị sắplàm không phải là điều tốt lành gì. Hoặc ít ra đối với cô chính là như vậy.
Phútsau, hiện thực xảy ra trước mắt rất nhanh chóng trở thành bằng chứng hữu hiệunhất chứng minh cho linh cảm của Minh Tuyết. Đáng tiếc là dù biết trước nhưngcô gái ấy cuối cùng vẫn không thể kháng cự được với số mệnh, bị bà chị lôi tuộtvào phòng thay đồ.
* * *
_ “Mau rađây đi! Minh Tuyết!” – Đứng bên ngoài phòng thay đồ, bà chị không kiên nhẫnthúc giục, giọng điệu mang đầy tính mệnh lệnh đối với cô gái ở bên trong.
Chuyện cũngđâu có gì mà ai đó cứ ngại ngùng chần chừ bên trong mãi không chịu bước ra, nhưvậy thì chị nghiệm thu thành quả thế nào bây giờ?
Vốn ngay từđầu chị còn muốn cùng theo vào bên trong, nhưng Minh Tuyết nhất quyết không chịunên chị mới phải nhượng bộ đứng ở chỗ này chờ đợi. Chỉ là chờ mãi vẫn không thấycó chút phản hồi, bà chị đành phải lên tiếng thúc giục, muốn trông thấy côtrong bộ trang phục đó như thế nào.
_ “Nhưngmà… bộ trang phục này.” – Đáp lại ánh mắt mong đợi của bà chị ấy là hình ảnhMinh Tuyết thò đầu ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy khó xử. Cô thật là không quen mặckiểu này, thấy cả người không được thoải mái. – “Em… không được đâu. Chị cho emthay ra đi mà.”
Chỉ cầnnghĩ tới việc mặc như vậy bước ra ngoài, cô đã cảm thấy thật ngượng ngùng. Nếubị những người khác nhìn thấy thì chỉ muốn chui xuống đất để trốn. Minh Tuyếtcuối cùng vẫn là không dám bước chân ra bên ngoài, chỉ có thể dùng ánh mắt đầyđáng thương liếc nhìn về phía bà chị, muốn dùng một chút thâm tình để đả độngai đó.
Làm ơn thacho em đi mà! Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình cầu khẩn.
Đáng tiếchành động này đối với chị là hoàn toàn vô dụng. Trong đầu bà chị lúc này chỉkhát khao muốn thấy kết quả, có thể vì thế mà bỏ qua tất cả mọi việc khác.
_ “Cái conbé này!” – Đáp lại sự van nài của Minh Tuyết là hình ảnh chị biên tập bước tới,phũ phàng kéo cô ra bên ngoài.
* * *
_ “Chúng emsắp được nghỉ chưa vậy?” – Yo Seob nhìn đồng hồ hỏi, dáng vẻ mệt mỏi như sắp gụcngã. Cậu sắp duy trì không nổi nụ cười khi phải làm việc liên tục đến tận lúcnày với chiếc bụng trống rỗng.
Cho dù có cốsức quá thì cũng để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút chứ? Cơn đói khiến chàng mỹnam thiếu kiên nhẫn, cảm thấy việc duy trì dáng vẻ thiên thần để chụp ảnh cũngdần trở nên cố sức.
_ “Sắp xongrồi!” – Anh chàng nhiếp ảnh gia điềm tĩnh trả lời. Mặc dù bản thân anh cũng thấykhá mệt nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nốt bộ ảnh, dáng vẻ vô cùng tận tâm vớinghề nghiệp. – “Chỉ còn lại vài tấm nữa thôi là hoàn thành rồi.”
Bộ ảnh lầnnày khá đươc coi trọng, hơn nữa tinh thần nghề nghiệp khiến ông anh quyết khôngchịu bỏ dở nửa chừng. Cá tính đó của anh khiến các chàng mỹ nam khổ đến khôngnói lên lời, nhưng đều không kêu ca mà tiếp tục ngoan ngoãn làm việc. Bởi vìhơn ai hết, bọn họ hiểu và thừa nhận anh là một người rất tài năng.
_ “Vậy cóthể xong trước 5h30 được không?” – Giờ chụp bị kéo dài hơn dự định khiến YoungMin có chút sốt ruột. Mà nguyên nhân thì không cần nói cũng có thể dễ dàng đoánra được, dĩ nhiên là vì có lịch hẹn trước với cô gái xinh đẹp nào đó. – “Lát nữaem…”
Còn chưanói được hết lời, tên yêu nghiệt bất chợt ngừng lại, ánh mắt đầy ngạc nhiênnhìn chằm chằm về phía trước tựa như đang thấy một hình ảnh rất khó tin. Nhìnthấy biểu hiện kì lạ đó của tên đàn anh, các thành viên khác không hiểu ra sao,cũng nhìn theo tầm mắt của cậu hướng về phía đó.
Sau đó, bọnhọ tập thể hóa đá.
Trước mặt bọnhọ là hình ảnh Minh Tuyết trong một dáng vẻ quá khác lạ, khiến các chàng traikhông dám tin vào những gì mình đang thấy.
Cô gái ấyhiện tại đang mặc một bộ váy màu đen, kiểu dáng vừa trẻ trung vừa cao quý tựanhư một vị công chúa, khiến tất cả đều chỉ có thể nhìn lên trong ngưỡng mộ. Máitóc cô thả dài, xoăn nhẹ phần đuôi, rất khéo léo làm tôn lên những đường nét đẹpnhất trên khuôn mặt. Làn da trắng muốt, mịn màng, đôi môi đỏ tươi như một miếngthạch, ngon đến mức ai nhìn cũng muốn nếm thử. Đặc biệt là đôi mắt trong trẻo,tựa như chứa cả bầu trời đêm ở bên trong, khiến các chàng mỹ nam vừa nhìn thấyđều không kiềm chế được si mê.
Cô lúc nàythánh khiết tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, nhưng lại mê hoặc tựa ma nữquyến rũ hết mọi ánh nhìn.
Đối mặt vớingười con gái này, các chàng mỹ nam cảm giác được trái tim mình đập loạn nhịp,ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh trước mặt, càng không dám thở mạnh, sợ rằngmột chút tiếng động sẽ khiến cô chợt tan biến.
_ “Minh…Minh Tuyết!” – Yo Seob lắp bắp mãi mới thốt ra được một từ đứt đoạn, không thểnào tin được người trước mặt chính là cô trợ lý ngốc nghếch của mình.
Vẫn biết côtrang điểm lên rất đẹp, nhưng cậu vẫn không ngờ khi phối hợp với phong cách củabộ ảnh chụp lần này lại khiến cô trở nên quá mức cuốn hút đến vậy. Nhất là khíchất toát ra làm người con gái ấy tựa như một vị công chúa, phảng phất nhưkhông thuộc về phàm trần.
Ngượngngùng đến không mức chỉ cúi gằm mặt xuống mặt đất đi tới để tự lừa mình dối người,Minh Tuyết khó khăn lắm mới có can đảm ngước lên thì lại bắt gặp ánh mắt củacác chàng mỹ nam, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô lúc nàyrất muốn chạy về lại phòng để thay bộ đồ này ra, như vậy sẽ không phải đối mặtvới những ánh nhìn nóng cháy như vậy nữa. Nhưng đáng tiếc chị biên tập hiệnđang đứng bên cạnh giữ chặt lấy tay khiến cô không thể biến ý nghĩ đó thànhhành động.
_ “Ồ.” –Anh chàng nhiếp ảnh gia thấy biểu hiện khác thường của các chàng thần tượng,cũng quay lại ngước nhìn. Trong khoảnh khắc đầu tiên khi thấy người con gái ấy,ánh mắt của anh trở nên sáng rực, trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng. Anhnhìn cô vởi vẻ thú vị, bỗng nhiên mở miệng. – “Em… Cô bé ở kia. Lại đây mộtchút.”
Minh Tuyếtvẫn ngây ngốc đứng đó, mãi mới hiểu được người anh đó đang nói đến mình, khôngkhỏi ngạc nhiên hỏi lại.
_ “Em á?” –Cô chỉ tay về phía chính mình, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ai đó chẳngphải đang chụp ảnh cho MS4 hay sao? Sao bỗng dưng lại liên lụy đến cô làm gì cơchứ?
_ “Đúng vậy!”– Anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của sự vuiđùa. Sau đó, trước vẻ kinh ngạc của tất cả những người đang có mặt trong phòngchụp, anh chỉ về phía bên cạnh các chàng mỹ nam – “Em đứng sang bên này mộtchút.”
Việc này lạicàng làm Minh Tuyết thêm khó hiểu, không biết anh chàng nhiếp ảnh gia lại địnhlàm gì. Nhưng mà trước thái độ kiên định của anh, cô chỉ có thể ngậm ngùi ngoanngoãn làm theo.
_ “Qua kiasao?” – Cô bước về phía đó, tuy rằng vẫn có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanhchóng nhớ đến vai trò của bản thân ở đây là gì. Cho rằng anh vừa thấy có chỗnào không ổn, mới nhờ cô sửa sang lại cho các chàng thần tượng mà thôi. – “Đểlàm gì hả anh? Trang phục của bọn họ thiếu gì ư?”
Vừa nói, côvừa chăm chú quan sát cả bốn người từ trên xuống dưới một lượt, nhưng lại khôngthấy có gì cần chỉnh sửa, liền quay lại nhìn anh chàng nhiếp ảnh với vẻ nghi hoặc.Rốt cuộc thì anh ấy muốn cô tới đứng ở đây để làm gì?
Không cầnphải đợi lâu, hành động tiếp theo của anh đã giải đáp thắc mắc đó của người congái ấy.
_ “Tốt!” –Chỉ liếc mắt một cái tổ hợp trước mặt, anh cảm thấy vô cùng phù hợp, khẽ gật đầuvới vẻ hài lòng. Tiếp theo, ông anh phát biểu một câu khiến cô gái ấy cảm giácnhư vựa bị một quả bom dội thẳng xuống đầu. – “Tiếp tục chụp thôi!”
Cái gì màtiếp tục chụp cơ chứ? Cô vẫn còn ở đây cơ mà. Không phải nên đợi cô né ra rồi mớitiến hành tiếp hay sao?
_ “Cả em á?Khoan đã!” – Vừa định mở miệng phản bác, Minh Tuyết đã nhận thấy anh đang rấtchuyên tâm ngắm hình chuẩn bị chụp, dáng vẻ chăm chú đến mức không quan tâm tớibất cứ điều gì khác.
Không lẽanh thực sự định để cô chụp cùng? Nghĩ đến điều này, cô gái ấy lại càng thêm hốthoảng.
_ “Sao lạicả em cơ chứ? Em đâu phải là người mẫu.”
Huống hồ bộảnh này vốn là của MS4, nếu có cả mặt cô vào nữa thì thành ra thế nào? Càngnghĩ cô càng thấy không ổn.
_ “Cũng sắpchụp xong bộ ảnh rồi, thế nên có thêm mấy tấm như vậy cũng thú vị.” – Anh chàngbắt đầu bấm thử máy, hoàn toàn bỏ qua sự lo lắng trong mắt cô gái trước mặt. –“Bộ ảnh sẽ được giám đốc xem qua và phê duyệt nên không cần lo lắng quá nhiềulàm gì.”
Sử dụng bứcảnh nào để tung ra đều do giám đốc xét duyệt cẩn thận, những tấm hình không phùhợp với chủ đề bộ ảnh sẽ được bỏ ra ngoài. Thế nên lo lắng của người con gái đóvốn là dư thừa.
Nhìn thấyhình ảnh trước mắt, anh rất có hứng thú muốn được bấm máy, hoàn toàn không quanhệ gì tới mục đích buổi chụp ảnh hôm nay. Trong đầu anh lúc đó chỉ còn lại nhữngbức ảnh nghệ thuật và làm sao để tạo ra những tác phẩm gây ấn tượng đối với ngườixem, không quan trọng đối tượng có phải là người trong giới nghệ sĩ hay không.
_ “Hả?Nhưng…” – Điều đó thì có liên quan gì tới việc em cũng vào chụp đâu chứ? MinhTuyết vừa mở miệng định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy tình huống trước mặt thìcũng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống. Ai đó căn bản không chút để ý gì tới ý kiếncủa cô, cứ thế làm theo ý mình.
Người tronggiới nghệ thuật thật khó hiểu. Cuối cùng, người con gái ấy đã rút ra được kếtluận ấy sau khi bị ép buộc đứng trước ống kính.
Nhưng mà đếnlúc thực hiện, cô mới nhận thấy mọi việc khó khăn hơn những gì mình nhìn thấy rấtnhiều. Đối diện với chiếc máy ảnh cùng với rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằmvào mình, cô thấy áp lực quá lớn, có chút hoảng hốt không biết làm gì tiếptheo.
Nhìn cácchàng mỹ nam tạo dáng rất tự nhiên, Minh Tuyết lại càng thấy lo lắng, cả ngườinhư không nghe sai xử, cơ mặt trở nên căng cứng. Cô chỉ có thể máy móc congkhóe môi, miễn cưỡng mỉm cười. Tay chân bối rối không biết để đâu, ánh mắt mấylần cố gắng nhìn lên một vài giây rồi lại không chịu được, tránh né sang hướngkhác.
Cô đúng làvẫn không thể làm được công việc này. Tuy rằng không tận mắt thấy dáng vẻ của bảnthân hiện tại, nhưng cũng không khó để cô đoán ra được mình rất xấu, đứng bên cạnhbốn chàng trai tạo thành một sự đối lập hoàn toàn.
Minh Tuyếtlúc đó rất muốn khóc, cảm thấy yêu cầu này đối với mình quá khó thực hiện . Chodù kêucô làm trợ lý không lương cả đời cũng không có vấn đề, nhưng bắt một kẻnghiệp dư như cô làm người mẫu thì đúng là quá sức mà.
_ “Em.” –Ngắm mãi nhưng không thể nào vừa lòng với biểu hiện cứng nhắc của ai đó, anhchàng nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng phải ngừng lại, rời khỏi máy với một tiếngthở dài.
Anh biết rằngbắt một người bình thường như cô làm người mẫu ngay là quá khó, nhưng mà giâyphút nhìn thấy cô, anh cảm thấy được sự hưng phấn như thể bản thân sắp tạo nênmột tác phẩm để đời. Cảm giác như trong lòng đang vang lên tiếng nhận định côchính là người mà anh đang tìm kiếm.
Vì vậy, anhhiển nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Hơn nữa đối với anh, việc càng khó thựchiện lại càng có tính khiêu chiến, công việc cũng vì thế mà càng thêm phần thúvị.
Chỉ là, anhđánh giá quá cao khả năng thích ứng của cô trước ống kính, cuối cùng vẫn phảingừng lại lên tiếng hướng dẫn.
_ “Đừng căngthẳng quá làm gì. Cứ như bình thường là được rồi.” – Một điều khiến anh thêm nhậnđịnh cô là do sự hòa hợp tự nhiên của cô khi đứng cùng với MS4 lúc bình thường.Khoảnh khắc đó, cho dù không được trang điểm, không mặc lên mình những bộ trangphục xinh đẹp, cô gái này vẫn có thể gây cuốn hút những ánh nhìn bằng chính sựchân thật của mình. – “Coi như trước mắt em không có bất cứ thứ gì khác.”
Tạo hìnhxinh đẹp cùng với nụ cười tự nhiên, nếu có thể kết hợp hai thứ đó lại với nhauthì không còn gì có thể hoàn hảo và tuyệt vời hơn. Nghĩ vậy, anh lại càng kiênđịnh hơn đối với quyết định của mình, chờ mong giây phút cô gái trước mặt tựmình tỏa sáng.
Anh có linhcảm bản thân nhất định có thể tạo ra được những kiệt tác, sẽ cảm nhận được cảmgiác thành tựu khi tự tay mài dũa một viên đá bình thường thành viên ngọc xinhđẹp và quý giá.
_ “Em xin lỗi!Em sẽ cố gắng.” – Minh Tuyết lúc này quá mức hoảng loạn, không còn biết bảnthân nên làm gì. Cô thấy anh chàng nhiếp ảnh gia dừng lại thì thấy lo sợ, cho rằngbản thân quá kém cỏi gây cản trở đến người khác.
Nhưng mà,càng như vậy cô lại càng không thể bình tĩnh, không sao làm sự chỉ dẫn trước đócủa anh. Chỉ cần ngước lên, lọt vào trong tầm mắt cô là chiếc máy ảnh và rấtnhiều ánh nhìn của người khác hướng về mình, giây phút nhắc nhở cô đang ở đâuvà làm gì.
Việc này thậtquá khó khăn. Minh Tuyết rất cố gắng, nhưng hiệu quả càng ngược lại.Toàn thâncô cứng nhắc, rõ ràng đang cười nhưng khuôn mặt lại quá sức nghiêm trọng. Đôi mắtcũng mất đi vẻ trong suốt lúc thường, thay vào đó là sự lo lắng bất an, luôn sợhãi bản thân làm gì không đúng.
Mọi người đềuthử khuyên can nhưng cuối cùng lại chỉ càng thêm trầm trọng, hoàn toàn bó tay.Chỉ có anh chàng nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục ngắm hình chuẩn bị chụp như khôngcó gì khác thường, không trách cứ, kiên nhẫn chờ đợi giây phút cô tự thích ứng.
C.26.2
Đối mặt vớisự tin tưởng của người anh ấy, Minh Tuyết lại càng thấy mặc cảm. Thà rằng anh cứtrách mắng, hoặc từ bỏ ý định đó thì cô đã không phải khổ sở đến mức này rồi.
Theo thờigian trôi qua, người con gái ấy lại càng thấy có lỗi với những người phải ở lạicùng mình, nhưng cũng vì thế lại càng khó điều chỉnh cho biểu hiện của mìnhtrông tự nhiên hơn.
Nhìn thấy vẻbất an trên khuôn mặt cô, các chàng mỹ nam cũng thấy có chút thương tiếc, nhưnglại không biết nên làm gì để giúp đỡ. Đối với những người ở trong gới showbizđã lâu như họ thì việc tạo dáng chụp hình rất dễ dàng, nhưng với cô thì lại làchuyện khác.
Nên làm gìđể cô giảm đi được áp lực đây? Các chàng trai khẽ cay mày suy nghĩ, nhưng mãi vẫnchưa tìm ra được cách giải quyết.
_ “Chiềunay em có hẹn với Kevin à?” – Đứng phía sau lưng Minh Tuyết, Young Min như độtnhiên nghĩ tới môt chuyện gì đó, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô một câu hoàn toànkhông chút ăn khớp với tình cảnh hiện tại chút nào.
Nhưng câunói đơn giản ấy lại rất thành công kéo lại sự chú ý của người con gái ấy và tấtcả các thành viên còn lại trong nhóm.
_ “Cái gìmà hẹn hò chứ?” – Yo Seob là người đầu tiên bão nổi khi nghe thấy thông tin đó.Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô tay trong tay với Kevin, vẻ mặt tình cảm nhìnnhau là cậu muốn phát điên. – “Cô rảnh đến thế sao? Trong lúc chúng tôi bận rộnkhông có thời gian để thở thì cô vẫn còn tâm trạng để đi hẹn hò hay ư?”
Nhất địnhphải ngăn cản cô lầm đường lạc lối. Đó là ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầuchàng trai ấy, lý trí cũng dễ dàng bị sự ghen tị che lấp.
_ “Tôi nghenói dạo này Angel đang chuẩn bị ra ca khúc mới kia mà.” – Hyung Ki nói một câutrần thuật, nhưng giọng điệu thì lại đầy khó chịu. – “Cô cũng đừng làm phiềnngười ta quá như thế chứ.”
Ngay chínhbản thân chàng đội trưởng cũng không biết sự khó chịu của mình xuất phát từđâu, chỉ thấy thật sự không thích cô như vậy. Rõ ràng cô là trợ lý của bọn họchứ đâu phải là của Angel, tại sao lại cứ hay quan tâm tới người không chútliên quan đến mình thế?
Nghe thấygiọng điệu đó của các chàng mỹ nam, Minh Tuyết tức muốn hộc máu, căm tức trừngmắt trở về. Bọn họ nói như vậy tức là sao? Cứ như thể cô là một mớ phiền phứcđeo bám Kevin vậy à.
_ “Anh đicùng với được không?” – Trái ngược với các thành viên khác, Jae Sung không lêntiếng phản đối, nhưng đột nhiên lại phát biểu một câu gây sốc hơn nữa.
Ai đó vẫndùng vẻ mặt ngây thơ nói lời này, khiến những người khác không hiểu cậu khôngmuốn Minh Tuyết một mình đi hẹn hò với Kevin, hay chỉ là đơn giản muốn theo sauăn miễn phí?
Jae Sung,anh có thật sự hiểu hai từ hẹn hò có nghĩa là gì không mà lại nói câu đó. Màkhoan đã, trọng tâm của mọi chuyện không phải là việc này có được không.
_ “Ai nóihôm nay em có hẹn với cậu ấy cơ?” – Là nhân vật chính của câu chuyện, đến giờphút này Minh Tuyết mới có cơ hội mở miệng thanh minh. Cô lúc này thấy bản thânthật là oan ức, không dưng bị bọn họ trở thành đối tượng phát giận.
Cô mà biếtai dựng lên chuyện này thì biết tay. Minh Tuyết bực bội nghĩ thầm trong lòng.
_ “Vậy tốinay chúng ta mua đồ về nhà cùng nấu nhé.” – Young có chút chột dạ nói lảng sangviệc khác, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì khác thường.
Hơn nữa, nếusuy xét cẩn thận thì từ đầu tới giờ cậu cũng không có khẳng định gì, tất cả chỉlà do mấy tên đàn em này tự hiểu lầm mà thôi.
_ “Hyung Kilà bếp trưởng. Yo Seob làm phụ bếp.” – Tên yêu nghiệt tiếp tục đưa ra đề nghị,nói nghe có vẻ nhẹ bẫng, nhưng đối với một số người thì lại có sức công phámãnh liệt không khác gì sét đánh giữa trời quang. – “Còn ba người chúng ta ởphòng khách xem phim.”
_ “Tại saolại là em chứ?” – Hai chàng trai cùng đồng thanh, bất bình với kiểu phân côngvô lý này.
Tại sao cậuphải làm việc trong khi những người khác ngồi xem phim cơ chứ?
Hơn nữa anhsao lại có thể cứ thế đưa ra ý tưởng mà không chút bận tâm đến ý kiến của bọn họthế cơ chứ? Yo Seob và Hyung Ki hiển nhiên không thể chấp nhận cách phân côngnhư vậy, kiên quyết phản đối đến cùng.
Năm người cứthế tiếp tục bàn luận sôi nổi, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, toàn bộtinh thần đều tập trung tới chuyện ai sẽ phải vào bếp tối nay. Cứ thế, cácchàng trai dường như quên mất phải chú ý hình tượng, biểu hiện không khác gìlúc ở nhà. Minh Tuyết cũng vì thế thả lỏng tinh thần, còn thật sự tham dự bàn bạcmọi chuyện.
Khoảnh khắcnày, bọn họ tựa như ở trong một không gian riêng biệt, hoàn toàn ngăn cách đốivới thế giới bên ngoài. Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến anh nhiếp ảnh gia tìmđược cảm hứng, khóe môi giương lên với một nụ cười hài lòng, không tiếng độngcúi xuống bấm máy liên tục.
* * *
Nhìn đống ảnhla liệt trên bàn, ánh mắt Minh Tuyết sáng rực, cười sung sướng như một đưa trẻcon vừa được tặng đồ chơi.
_ “Ô! Có ảnhrồi à?” – Cô ngồi xuống bên cạnh quản lý Kang, bắt đầu cầm những tấm ảnh lênxem kĩ, trong mắt không giấu được sự tán thưởng. – “Woa! Đẹp thật! Bọn họ đúnglà chuyên nghiệp có khác. Mà hôm đó em cảm thấy căng thẳng quá, nhưng một hồisau quay sang thì đã nói xong xuôi hết rồi, thật chẳng hiểu thế nào nữa. Rõràng từ đầu đến cuối em cũng không làm gì.”
Từ ngày hômđó, cô bắt đầu hồi hộp mong chờ được nhìn thấy được thành quả của buổi chụp. Cólẽ bởi vì lần này cô cũng có một phần trong đó nên có chút háo hức hơn bình thường.
_ “Em mặc bộváy hôm đó quả thật rất đẹp.” – Nó tựa như được làm cho riêng một mình cô vậy.Quản lý Kang lên tiếng khen ngợi, phải thừa nhận cô hôm đó rất xuất chúng. Ônganh đã xem một lượt trước đó nên nắm đại khái vị trí các tấm ảnh, rất nhanhchóng lục tìm ra những tấm được cho là đẹp nhất cho cô xem. – “Lúc đầu có hơikhó phối hợp, nhưng sau đó thì rất tự nhiên. Mấy tấm hình này trông MS4 cũng thậtkhác biệt với lúc thường, khiến người xem có cảm giác khác hẳn, thoải mái nhưthể đang ở ngay bên cạnh người thật.”
Mỗi lần đứngtrước ống kính, tuy chính các chàng trai cũng đều không nhận thấy nhưng khí chấtcủa họ quả thật trở nên khác hẳn, tựa như một thói quen ăn sâu vào trong máu.Chỉ khi ở bên cạnh cô, họ mới biểu lộ ra dáng vẻ đó, quên mất bản thân đang ởđâu.
_ “Đúng làlạ thật. Bình thường họ rất nhạy cảm với máy ảnh mà.” – Nhìn biểu hiện của bọnhọ trong những bức ảnh, ngay chính Minh Tuyết cũng có chút bất ngờ. Trong các bộảnh trước đó cô đều không nhìn thấy được dáng vẻ này, bởi vì chỉ cần cảm thấycó máy ảnh đang chĩa vào, các chàng mỹ nam đều biểu hiện phong thái hoàn hảo vàtuyệt đẹp của một thần tượng. Thế nên khi thấy những hình ảnh này, cô thật sựthấy chúng rất mới mẻ và thú vị. – “Ở đây Hyung Ki cau mày nè. Tấm này anh JaeSung đang ngáp. Còn cái này…”
Lần lượtthay đổi bức ảnh trên tay, cô rất hứng khởi tìm kiếm những điểm đặc biệt trênđó. Cứ thế cho đến khi cầm lên một bức ảnh có chút khác biệt, cô đột nhiên ngừnglại, ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Cô khôngnhìn nhầm đúng không? Minh Tuyết chớp chớp mắt để xác định lại một lần nữa, saukhi đã chắc chắn vấn đề không phải ở mắt mình thì lại càng thêm kinh ngạc. Bởivì hình ảnh mà cô thấy thật sự quá khó tin.
_ “Giám đốcđã xem qua và duyệt bộ ảnh rồi, trong đó dĩ nhiên chỉ có MS4. Nhưng anh vẫnmang hết toàn bộ số ảnh chụp hôm đó qua đây cho em xem.” – Ông anh vẫn mải mê lụctìm những tấm ảnh đẹp nhất trên bàn, nói chuyện mà không để ý tới biểu hiệnkhác thường của cô gái ngồi bên cạnh. – “Thật là tiếc vì phần cuối có rất nhiềutấm rất đẹp nhưng lại không thể để lộ cho các fan.”
Ai đó quá bấtngờ với tấm hình trên tay, từ đầu tới cuối không hề nghe thấy anh quản lý nóigì, vì thế cũng không có một chút phản ứng nào. Mãi một lúc sau, ông anh mới thấycó chút không thích hợp, liếc sang vừa vặn thấy tấm hình cô cầm trên tay
_ “A! Cáiđó hả? Ai cũng đều nói đó là tấm đẹp nhất đấy. Ngay cả giám đốc cũng khen rấtnhiều.”
Đáng tiếclà nó chỉ có thể giữ lại để cho bọn họ tự ngắm nhìn, không có khả năng cho tấtcả những người khác được chiêm ngưỡng.
_ “Llà… làem thật sao?” – Càng nhìn kĩ, cô lại càng không dám tin cô gái bên trong này làmình. – “Em chụp lúc nào thế?”
Tại sao côlại không có chút ấn tượng gì hết vậy?
Trong tấm ảnhlà hình ảnh một cô gái ngồi trên ghế, được bốn chàng mỹ nam vây xung quanh, ánhmắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước, cao quý như một nữ hoàng. Cô gái vừa quyếnrũ vừa bí ẩn, vừa thánh khiết vừa mê hoặc, khí chất tựa như phát ra từ linh hồn,khiến ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn vào đó.
Rõ ràngcùng một khuôn mặt, nhưng Minh Tuyết có cảm giác người trong ảnh và mình khácnhau quá xa, tựa như trời và vực. Một thì bình thường và ngây ngốc, một thìxinh đẹp cao qúy như một nữ vương ở trên cao, khiến mọi người chỉ có thể ngướclên trong ngưỡng mộ.
Cô nhìn mãitấm ảnh, vẫn không sao tin được đó là bản thân, bám theo hỏi lại anh quản lýliên hồi. Ai đó bị cô phiền cả buổi, khẳng định đi khẳng định lại không biếtbao nhiêu lần, cuối cùng không chịu nổi muốn bùng phát.
_ “Minh Tuyết!Để anh nhắc cho em nhớ! Người chụp ảnh hôm đó là em chứ không phải anh. Ngườiđang ngồi trong tấm ảnh này cũng là em chứ không phải là anh.”
Thế nên làmơn đừng có làm phiền anh bởi câu hỏi đó suốt được không? Ngay cả anh quản lýcũng bị cô hỏi đi hỏi lại một vấn đề đó đến điên đầu, muốn ngửa mặt lên trờithét lên một tiếng.
_ “Uh nhỉ?”– Minh Tuyết lúc đó như mới giật mình hiểu ra, gật gù thừa nhận. Chẳng quangoài mặt như vậy, còn trong trí não người con gái ấy vẫn rối tinh rối mù, chẳnghiểu gì hết. Vì thế chưa đầy một phút sau lại xuất hiện hình ảnh cô gái ấy dùngvẻ mặt ngây ngốc ngước lên hỏi một câu rất đáng đánh đòn. – “Là em thật đúngkhông?”
Quản lýKang thật sự nổi điên!
* * *
Trong ngàyhôm đó, tất cả các chàng mỹ nam đều nhận được tấm ảnh ấy như một món quà kỷ niệmcủa quản lý Kang. Ông anh chỉ đơn giản thấy rất tâm đắc đối với bức ảnh, muốn mọingười có thứ lưu trữ lại, nhưng lại không ngờ nó lại chính là nguyên nhân chínhgây nên sự khác thường của các chàng trai sau ngày hôm đó.
Người bị ảnhhưởng nhiều nhất chính là Hyung Ki, chàng đội trưởng của nhóm. Kể từ khi nhìnthấy cô trong bộ váy xinh đẹp đó, sau đến lúc cầm tấm ảnh trên tay, chàng traicàng lúc càng thấy tâm trạng bản thân rối loạn, không ngừng nghĩ về hình ảnh côgái ấy. Ngay cả làm việc cũng không sao tập trung, liên tục để xảy ra lỗi.
Chàng traiđến trường quay, nhưng trong lòng không hiểu sao lại càng thấp thỏm, tựa như cómột ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bên trong. Nhất là khi không nhìn thấy bóngdáng của ngươi con gái đó, cậu lại càng không ngừng suy tư và chờ đợi, chốc látlại quay sang hỏi cô đang ở nơi đâu.
Cũng chỉ cómột mình Hyung Ki không nhận thấy biểu hiện không bình thường này của bản thân.Cứ cách một lúc, chàng trai lại bất giác lại đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm hìnhbóng của cô, liên tục bị phân tâm. Cứ thế cho đến tận lúc chiều trở về nhà,chàng đội trưởng vẫn trong tình trạng khác thường, bàn tay lại bất giác lôi bứcảnh ra xem.
Nhìn thấyhình dáng cô, tâm trạng rối rắm của cậu mới tạm thời bình lặng trở lại, vẻ mặtcũng trở nên dịu dàng, trên môi thoáng qua một nụ cười.
Chàng traibước lên sân thượng, liếc nhìn khung cảnh vắng lặng không có một bóng người,trong mắt lại cảm thấy trước mặt là một khung cảnh tuyệt đẹp. Những cơn giótrong lành thổi tràn qua mang theo hương vị tươi mắt của mùa xuân, những tia nắngvàng như mật hắt chéo qua của kính, khúc xạ thành các tia sáng lung linh. Tất cảvẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên đó bỗng mang đến cho cậu một nguồn cảm hứng bấttận.
Hyung Ki chậmdãi bước tới ngồi xuống, vuốt nhẹ phím đàn, toàn bộ tinh thần và thể xác đều đượcthả lỏng, hòa nhập vào trong không gian bất tận của ngày tàn. Hiện lên trongtrí não chàng trai khi đó là những hình ảnh về Minh Tuyết. Đặc biệt khi nhớ đếngiây phút cô khổ sở bám trên cành cây chỉ vì một tờ nhạc phổ, trong lòng cậu dầnlan tràn một cảm giác thật nhẹ nhàng.
Cứ thế theodòng cảm xúc, ngón tay chàng trai cũng bắt đầu cử động. Trong chốc lát, khônggian yên tĩnh bỗng vang lên những âm điệu sâu lắng, hòa tan trong khung cảnhtuyệt đẹp của buổi hoàng hôn.
* * *
_ “Sao lạicó thể đẹp như vậy chứ?” – Liếc nhìn tấm ảnh trên tay, Yo Seob không nhịn đượcnói điều nghi hoặc trong lòng ra miệng. – “Cảm giác như một thiên thần vậy.”
Cậu thậtkhông thể nào đánh đồng cô gái xinh đẹp và cao quý trong bức ảnh và vị trợ lýngốc nghếch suốt ngày bị cậu đùa giỡn thành một được, bởi vì cảm giác mang lạiquá khác xa. Dường như cho đến tận khoảnh khắc này cậu mới thực sự dùng trái timnhìn kĩ lại cô gái ấy, cũng chợt phát hiện có rất nhiều điều mà trước đây mìnhchưa bao giờ chú ý tới.
Nhìn bức ảnh,trong đầu liên tưởng đến hình ảnh Minh Tuyết, trái tim cậu không hiểu sao bỗngđập loạn nhịp. Trong lòng rạo rực và mở rộng tựa như con nai con chạy giữa thảonguyên rộng lớn.
Chìm đắmtrong những cảm giác kì lạ mà bản thân chưa bao giờ nếm trải, chàng trai mất mộtlúc lâu mới trở về với hiện tại, chợt nhận thấy bản thân mình càng lúc càngkhác thường.
Cảm giácnày Yo Seob thấy như sắp không thể khống chế được chính mình, có chút hoảng hốtkhông muốn, lại có chút chờ mong.
_ “Cô đừngtưởng có một khoảnh khắc xuất thần là có thể chảnh.” – Để chối bỏ cảm giác lạ lẫmnày của bản thân, Yo Seob đột nhiên chỉ vào bức ảnh, dáng vẻ như đang cãi nhauvới người con gái ấy thật.
Trước kiacô vẫn luôn đối đầu với cậu, bây giờ ngay cả một bức ảnh cũng dám làm cậu phảiphiền não đến vậy sao? Chàng trai đang cố gắng xua tan đi những ý nghĩ khiến bảnthân khác thường, nhưng lại không nghĩ rằng hành động của mình lúc này mới cànggiống bệnh tâm thần.
Như để dứtkhoát bỏ qua sự ảnh hưởng của người con gái đó với mình, Yo Seob đột nhiên tỏra nổi giận, đứng bật dậy ném tấm ảnh xuống mặt bàn, không thèm ngó ngàng đếnnó, cứ thế đi thẳng ra phía cửa.
Nhưng mà vừamới đi được vài bước, bàn chân Yo Seob trở nên thật nặng nề, không sao cất bướcnổi. Chàng trai đứng ngay cạnh cánh cửa, quay đầu nhìn lại bằng ánh mắt giãy giụa,đầy mâu thuẫn.
Sau cùng aiđó vẫn là không thể thản nhiên quay đầu bỏ đi, đành lộn trở lại nhặt bức ảnhlên, cất cẩn thận vào trong người rồi mới bước ra khỏi nhà.
_ “Thực rathì cô ta cũng không tệ lắm.” – Yo Seob nói nhỏ trong miệng, bàn chân bước raphía ngoài nhẹ bẫng, trong lòng có chút rạo rực và chờ mong.
Đến chỗlàm, anh chàng trẻ con phải ngồi chờ một lúc để đợi đến lượt quay của mình,tình trạng khác thường càng lúc càng nghiêm trọng. Ai đó lại không nhịn đượcmang tấm ảnh ra ngắm nhìn, trong mắt tràn ngập si mê, miệng vẫn lẩm bẩm nhữngcâu không ai hiểu nổi.
_ “Dù hơingốc một chút nhưng rất thật thà. Tính tình xấu nhưng có lúc rất thú vị.” –Chàng mỹ nam vẫn lầm bẩm, không hề chú ý đến tiếng gọi của đạo diễn từ nãy tớigiờ.
Cũng mayMinh Tuyết không ở đây nghe thấy những lời nói này của cậu, nếu không chắc chắnlại được một phen náo nhiệt.
_ “YoSeob!” – Trong giọng nói của đạo diễn bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn, nhìn thấycái tên đang tự ngồi nói một mình kia mà sắp phát hỏa.
_ “Rõ rànglúc bình thường cô ta cũng không …..” – Ai đó vẫn nhìn chăm chú vào bức ảnh, lẩmbẩm một mình, hoàn toàn không biết gì đến những gì xảy ra xung quanh.
Nhưng mỗi lầnthấy mặt nhau là kiểu gì hai người cũng phải náo nhiệt một trận. Càng nghĩ cậulại càng thấy cô thiên vị những người khác, nhưng lại không suy nghĩ kĩ xem lýdo là vì sao. Còn không phải do ai đó cứ mỗi lần thấy Minh Tuyết là lại nghĩ ratrò đùa nghịch mới hay sao.
_ “YoSeob!” – Tiếng đạo diễn rít lên giận dữ khiến chàng trai giật mình, cuống quýtđứng dậy, nhét tấm ảnh vào chiếc áo khoác đang treo trên ghế rồi chạy vội tớichỗ quay, trước khi cơn thịnh nộ của đạo diễn lên tới đỉnh điểm. – “Em đến ngayđây!”
* * *
Trở về nhà,Young Min mở ti vi lên nhưng lại không để ý bản thân đang bật chương trình gì,toàn bộ lực chú ý đều hướng tới tấm ảnh trên tay.
Căn nhà lúcđó chỉ có một mình chàng trai ấy đang ngồi trước chiếc bàn bày la liệt những tấmảnh mà quản lý Kang để lại, đối diện với chiếc ti vi đang phát ra những âmthanh ghê rợn của bộ phim ma.
Chàng traicó chút si mê nhìn ngắm tấm ảnh trên tay, nhẹ nhàng nở một nụ cười tuyệt đẹp, vẻmặt sáng lạn trong hoàn cảnh đối lập đó khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷdị.
Mãi lâusau, cậu mới giật mình trở lại với hiện tại, nhận ra chiếc điện thoại của mìnhđang reo lên từ bao giờ. Khẽ liếc thấy cái tên hiện lên trên màn hình, chàngtrai mới nhớ tới bản thân vội vàng sang chiếc đồng hồ, bàng hoàng khi nhận ramình đã trễ giờ hẹn.
_ “Chết rồi!”
Chàng trailúng túng, nhất thời không biết phải ứng phó ra sao với tình huống chưa bao giờxảy ra như vậy, vừa mở điện thoại ra nghe vừa bước vội về phía cửa.
Nhưng đángtiếc mọi chuyện vẫn chưa ngừng lại ở đó. Sự khác thường của chàng trai vẫn tiếpdiễn cho đến tận khi cậu đến nơi hẹn.
Trên tầngcao nhất của nhà hàng, giữa khung cảnh lãng mạn với ánh sáng dìu dịu, một côgái xinh đẹp đang nhìn về phía chàng trai ngồi phía trước, vẻ mặt bao hàm rấtnhiều cảm xúc, nhưng lại không biết nên nói gì.
Rõ ràngYoung Min đang ngồi ngay trước mặt cô, nhưng tâm trí thì lại hoàn toàn không ởđây, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài, liên tục thất thần. Thỉnh thoảng khémiệng chàng trai thỉnh thoảng bất giác cong lên, nụ cười tuyệt đẹp khiến cậu phảngphất như một thiên thần. Chỉ là cô hiểu những thứ đó vốn không phải dành chomình, trong mắt không giấu nổi sự thất vọng.
* * *
Lặng lẽ trởvề nhà, Jae Sung theo thói quen lại đặt mình trên chiếc giường êm ái. Nhưng lầnnày, chàng trai ấy lần đầu tiên nếm trải cảm giác khó ngủ là như thế nào, nằmtrên giường lăn qua lăn lại mãi mà không sao chợp mắt được.
Rõ ràng lúcbình thường chỉ cần nằm lên giường chưa đầy một phút thì cậu đã chìm giấc ngủ,nhưng hôm nay không hiểu sao cơn buồn ngủ cứ chập chờn khi gần khi xa, khôngsao nắm bắt được. Trong khoảnh khắc, trí não của chàng trai ấy hiện lên hình ảnhcủa Minh Tuyết. Lúc cô cười, lúc cô giận, lúc cô tựa đầu lên vai cậu ngủ ngonlành, xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp mà chàng trai không thể nào hiểu được.
Tên mèo lườidường như không thể khống chế được những cảm xúc của bản thân, trong đầu khôngngừng suy nghĩ miên man. Dẫu biết rằng bản thân cần phải nghỉ ngơi, nhưng trínão thì lại không chịu nghe lời, khiến ai đó lần đầu tiên biết một đêm dài nhưthế nào, ánh mắt vẫn mở nhìn lên trên trần nhà cho tới tận khi ánh sáng đầutiên chiếu rọi xuống khung cửa.
Mệt mỏi ngồidậy, chàng trai uể oải bước đến trường quay với đôi mắt thâm quầng, thành côngdọa mọi người một trận hốt hoảng. Tuy rằng việc mất ngủ cũng không phải chuyệngì lớn lao, nhưng nó xảy ra với cái tên coi giấc ngủ hơn cả mạng sống như JaeSung thì lại không bình thường chút nào. Thậm chí còn nếu nói là một sự việc độngtrời cũng không sai.
Vì thế, vừamới xuất hiện được vài phút, ai đó đã bị mọi người thống nhất ý kiến đuổi vềnhà ngủ bù.
Jae Sungcũng thấy tình trạng của mình lúc này không ổn nên không phản bác gì, rất thànhthật theo chân anh quản lý trở về. Trên suốt quãng đường về, trí não cậu hoàntoàn đóng băng không nghĩ được gì, không để ý đến những câu hỏi thăm của ônganh.
Cuối cùng,khi nhận thấy mọi nỗ lực câu thông với tên đàn em đều không có kết quả, quản lýKang chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng giám sát ai đó trở về phòng nằm lên giường.Anh chỉ hi vọng cậu không bị bệnh gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là có thểnhanh chóng trở lại quỹ đạo bình thường.
Tên mèo lườirất ngoan ngoãn đi nghỉ, nhưng trằn trọc mãi không sao chợp mắt nổi. Cậu cảm thấytâm trạng thật rối rắm, trong lòng không sao tĩnh lặng lại được, mãi đến khibàn tay cầm tấm ảnh của Minh Tuyết lên mới tạm thời thấy thoải mái đôi chút.
Jae Sung ngẩnngười ngắm cô gái trong đó, ánh mắt đầy si mê, không sao thoát ra được. Đến khinhận thấy mí mắt có chút nặng nề, cậu mới đặt tấm ảnh lên ngực, yên tâm nằm xuốngnhắm mắt lại. Nhưng mới vài phút sau lại đột nhiên ngồi dậy, cảm giác tựa như vẫncòn thiếu sót gì đó.
Trong đầuchợt lóe ra một ý tưởng, chàng trai liền bật dậy khỏi giường, chạy ra chỗ đểquà do các fan tặng. Sau một hồi lục lọi, ai đó mới tìm được một chiếc khung ảnhcó vẻ phù hợp. Cậu rất cẩn thận lồng tấm ảnh trên tay vào trong đó, khiến tấm ảnhphút chốc tựa như thêm phần thu hút và bí ẩn, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra mộthơi, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ cho rằng nó vỗn dĩ nên là như vậy.
Nhìn kĩ lạitấm ảnh một lượt, ánh mắt chàng mỹ nam dường như bị hút vào bóng hình của côgái ngồi chính giữa, cảm thấy được trái tim đột nhiên đập dồn dập, trong tâm tưởnglan tràn một chút tình cảm rất khác lạ.
* * *
Đi langthang trong công ty một hồi, Minh Tuyết còn đang suy tư không biết nên qua chỗchàng trai nào thì lại chợt thấy bóng dáng Kevin đang hướng về phía mình, khuônmặt bỗng chốc trở nên sáng rực.
Gần đâyAngel có vẻ rất bận rộn, thế nên hai người hầu như không thể thấy mặt nhau,không ngờ lúc này lại có thể tình cờ gặp đối phương ở đây.
_ “Minh Tuyết!”– Vừa thấy cô, Kevin đã tỏ ra vô cùng hào hứng, ánh mắt trong suốt như ngọc lóelên chút ánh sáng, khiến cô gái nào nhìn thấy cũng không tự chủ bị cuốn hút. –“Tôi đang định nhờ cô nghe thử bản thu âm của bài hát mới và cho nhận xét. Nhưvậy được chứ?”
Việc đầutiên mà chàng trai ấy nghĩ đến thu âm xong bài hát là đến tìm cô, chỉ là khôngngờ họ lại có thể gặp nhau chỗ này, tựa như ngay cả ông trời cũng đang trợ giúpcậu vậy.
_ “Thậtsao?” – Minh Tuyết vừa nghe thấy ca khúc mới thì tỏ ra vô cùng hứng thú, vẻ mặttrở nên sáng lạn. Nghĩ đến việc có thể trước tiên nghe bản thu âm của ca khúc mớichưa tung ra, cô đã không giấu nổi được sự mong chờ, ánh nhìn nóng bỏng khiếnngười ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng cô muốn ăn thịt chàng mỹ nam trước mặt.
_ “Tôi nghetrước được thật chứ?” – Ai đó vẫn không tin tưởng được vào những gì mình vừanghe, ánh mắt lóe sáng đầy mong chờ khiến Kevin cảm thấy đáng yêu cực kì. –“Nghe nói bài này được một nhạc sĩ rất nổi tiếng sáng tác, đang được quảng cáohết sức rầm rộ trên mạng.”
Minh Tuyếtkhông sao kiềm nén được sự vui sướng, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên đặc biệtnóng bỏng.
Được quenbiết Kevin thật sự là tốt. Minh Tuyết nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, nhưng lạikhông gây chút phản cảm nào, thậm chí còn khiến chàng trai thấy cô sáng chóinhư một vì sao. Ánh mắt to tròn của cô khiến cậu rất muốn được chạm vào, tronglòng chợt rạo rực khó tả.
_ “Uh! Tôicũng cảm thấy nó rất hay, cũng rất thích nó. Nhưng mà vì bài hát này mà gần đâycả nhóm bận kinh khủng.” – Nghĩ đến lịch làm việc kín đặc của mình, Kevin khôngnhịn được thở dài. – “Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu quay clip rồi.”
Như vậycũng có nghĩa sẽ có ít thời gian rảnh rỗi hơn, cũng khó mà gặp được Minh Tuyết.Ý nghĩ đó khiến chàng mỹ nam có chút buồn phiền, ánh mắt nhìn cô cũng thêm chútlưu luyến.
Trên hànhlang, hai người lặng im nghe nhạc, sau đó bắt đầu vui vẻ nói chuyện với nhau,hoàn toàn không để ý tới một bóng người khác đang bước tới phía đó.
Hyung Kiđang cầm tờ nhạc phổ mới viết hôm nay trên tay, biểu hiện đặc biệt vui vẻ vàhài lòng. Có lẽ do tâm trạng khá tốt, chàng trai ấy đã viết ra một bản nhạc mới,cảm thấy rất tâm đắc, muốn cho Minh Tuyết là người đầu tiên được biết đến.
Nhưng mà vừamới ngẩng mặt lên, ánh vào trong đôi mắt cậu là một hình ảnh rất chói mắt, khiếnniềm vui vừa còn tràn ngập trong lòng phút chốc bị tan biến. Nhìn thấy hình ảnhMinh Tuyết và Kevin đang vui vẻ nói chuyện với nhau, trong mắt chỉ thấy mỗi đốiphương, cậu có cảm giác thấy trong lòng như có một ngọn núi lửa tuôn trào. Sắcmặt cũng trở nên rất xấu, bàn tay nắm chặt khiến tờ nhạc phổ nhàu nát mà khônghề hay biết.
_ “HyungKi! Em ở đây à?” – Tiếng quản lý Kang vang lên khiến tâm trí chàng trai ấy trởlại với thực tại, nhưng ánh mắt vẫn không sao rời khỏi hình ảnh phía trước. –“Sắp quay rồi đấy! Lần này cố gắng đừng để sai sót nữa nhé.”
Trong lòngchàng trai thấy rất khó chịu, ngay cả thở cũng khó khăn. Hyung Ki khẽ nhắm mắtlại để lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng hỗn loạn, không ngừng nghĩtới hình ảnh chướng mắt đó.
Tại sao côlại có thể cười ngọt ngào như thế? Tại sao khi nhìn thấy cảnh đó cậu lại thấykhó chịu như vậy? Rất nhiều câu hỏi không có lời giải tiếp tục làm phiền nhiễuchàng trai ấy, khiến cậu không sao bình tĩnh lại được.
_ “Em sẽ cốgắng tập trung hơn.” – Cậu khẽ nói, quay đầu lại bước đi, bỏ lại hình ảnh MinhTuyết và Kevin ở phía sau, trên mặt không có gì khác thường. Nhưng cũng chỉ cóchính chàng trai ấy mới biết được bản thân mình đang cảm thấy thế nào.
Liên tục bịmột người con gái ảnh hưởng như vậy thật không giống cậu chút nào. Ngay chínhHyung Ki cũng nhận thấy bản thân thật không ổn, chỉ có thể dùng một việc gìkhác để đánh lạc hướng tâm trí mình, cố gắng tìm cách để trốn tránh khỏi chínhnhững cảm giác phiền não đang đeo bám.
_ “Anh hãysắp xếp thêm lịch làm việc cho em được không?” – Ai đó bất chợt mở miệng nói mộtcâu khiến quản lý Kang suýt chút nữa tưởng tại mình bị hỏng. Tuy rằng tên đànem này rất có trách nhiệm, nhưng không có nghĩa là cậu lại tự dưng đòi thêm việcvào trong thời điểm vốn cũng chẳng rảnh rỗi gì như thế này. – “Kín hết luôncũng được. Tiện thể thêm những chương trình góp phần quảng cáo cho những bản nhạcem sáng tác luôn.
Vừa xong cảnhquay, Yo Seob tung tăng trở về, cả khuôn mặt như đang tỏa sáng, đáng yêu tựa mộtthiên thần. Nhưng khi bàn chân chàng trai dừng lại bên chiếc bàn, nụ cười trênkhuôn mặt cậu nhanh chóng tắt ngấm, nhường chỗ ột sự kinh ngạc cực độ.
_ “Đâu… đâumất rồi?” – Yo Seob thét lên một tiếng kinh hoàng, đảo mặt nhìn quanh trong hoảngloạn, khuôn mặt biến sắc như vừa thấy một điều vô cùng khủng khiếp.
Chàng traicuống quýt đảo lộn hết tất cả đồ vật xung quanh lên nhưng thứ muốn tìm vẫnkhông thấy tăm hơi. Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt cậu lại càng hỗn loạn, ánhmắt hoảng hốt, gấp đến độ muốn khóc.
_ “Cái gìmà đâu mất?” – Chị biên tập viên vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy tiếng thétkinh thiên động địa của tên đàn em, mới tò mò lại gần hỏi một câu.
Là thứ gìkhiến cho cái tên này phải phản ứng mạnh đến mức này cơ chứ? Bà chị nghĩ thầmtrong đầu, trên mặt vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh, đứng bên cạnh Yo Seob tạo thànhmột sự đối lập hoàn hảo.
_ “Chiếc áokhoác của em!” – Yo Seob gần như phát điên khi không thấy tung tích chiếc áo,ánh mắt thất lạc, sắp không nhịn được rớt nước mắt. – “Cái áo khoác em treotrên ghế trước khi vào quay.”
Nếu biết nótự dưng mất tích như vậy thì đã không để tấm ảnh ở bên trong rồi. Chàng trai thấythật khổ sở, không ngừng hối hận bản thân đã quá chủ quan.
Khi nhận đượctấm ảnh đó, cậu đã được nghe dặn đi dặn lại là cần phải giữ cẩn thận, tuyệt đốikhông để cho người khác nhìn thấy. Hơn nữa cậu cũng hiểu được giám đốc cho phépmỗi người được giữ một tấm đã là nhân từ đến hết mức, tuyệt đối đừng mơ đếnchuyện xin thêm. Bởi vì bà rất thận trọng sợ những thông tin về Minh Tuyết cókhả năng vì thế mà bị lộ ra ngoài.
_ “Đó làtrang phục chụp ảnh mà.” – Có phải là của Yo Seob đâu mà thằng nhóc này lại phảnứng như chết rồi thế chứ? Bà chị thấy khó hiểu đối với biểu hiện của tên đàn emnhưng cũng không hỏi nhiều, liếc mắt về phía phòng cất trang phục. – “Nhân viêntreo nó lên giá rồi cất vào kia rồi.”
Còn chưa kịpnói hết lời, bà chị có cảm giác như một cơn lốc xẹt qua trước mặt mình, khi địnhthần lại thì đã thấy vị trí chỗ Yo Seob đang đứng chẳng còn ai. Tên đó cứ thếkhông nói một lời chạy vụt vào phòng cất đồ, khiến bà chị thấy chán chẳng thèmtrách cứ.
Vừa bướcvào phòng, Yo Seob vội vàng lục tung đống đồ trong đó lên, cuối cùng ở góctrong cùng của căn phòng tìm thấy được chiếc áo. Nhìn thấy tấm ảnh, trên khuônmặt chàng trai chỉ còn lại một nụ cười rạng ngời, đôi tay cầm nó lên hôn chụt mộtcái. Cậu cẩn thận cất đi rồi cứ thế sung sướng bước trở về, để lại những ngườikhác nhìn theo trong kinh ngạc và khó hiểu.
_ “Chừngnào thì cái tên đó quý trọng một thứ đến mức như vậy cơ chứ?” – Một chị nhânviên nhìn theo bóng hình ai đó đang vui vẻ rạo rực bước ra ngoài cửa, trong mắtđầy khó hiểu.
_ “Đúng vậy!”– Câu nói vừa phát ra rất nhanh chóng được sự hưởng ứng của những người bên cạnh,sau đó dần trở thành đề tài nóng hổi của các nhân viên có mặt tại đó.
_ “Bình thườngchỉ thấy nó đi phá những thứ yêu thích của người khác thôi mà nhỉ?” – Chị biêntập viên cũng xen vào, nheo mắt nhìn theo bóng dáng đã mất hút sau cánh cửa củatên đàn em, bên trong tràn ngập nghi ngờ. – “Nhìn cái mặt của nó như đang baylên kìa. Nhất định là có vấn đề.”
Lúc này, YoSeob vẫn mải mê bước về phía trước mà không hay biết mình đang trở thành trọngtâm của sự bàn tán. Chàng trai vừa nhìn ảnh vừa cảm thấy hết sức hạnh phúc vàmãn nguyện, hận không thể thời khắc đều có thể thấy được nó.
Cứ thế đi tớimột đoạn hành lang, đến khi nhận thấy có bóng người ở phía trước, cậu mới dừngchân lại. Vừa nhìn lên, trong đôi mắt chàng trai ấy chỉ còn lại sự kinh ngạc,không sao tin nổi những gì mình đang thấy.
Trước mắt cậu,Minh Tuyết và Kevin đang nói cười vui vẻ, dáng vẻ thân thiết tựa như một đôitình nhân. Khung cảnh này tựa như một tia sét đánh cậu rớt xuống địa ngục,trong lòng đột nhiên thấy ngột ngạt vô cùng, nhiệt độ không khí xung quanh cũnggiảm xuống nhanh chóng.
_ “Tại saomình lại thấy khó chịu quá như vậy?” – Chàng trai đặt tay lên vị trí trái tim,nơi cảm giác đau buốt lan tràn khiến cậu cơ hồ như muốn nghẹt thở. Trong phútchốc, trí não Jae Sung lóe lên một ý nghĩ, khiến cậu rơi vào trầm tư. – “Khônglẽ mình… quả thật… với cô ta?”
Ý nghĩ đókhiến chàng trai nhất thời không sao chấp nhận nổi, vội vàng lắc đầu chối bỏ.
_ “Không thểnào.” – Cũng chỉ có lý do đó có thể giải thích được những cảm xúc khác thườngtrong lòng chàng mỹ nam lúc này. Nhưng ai đó lại không muốn tin dó là sự thật,trong lòng càng lúc càng hỗn loạn.
Cậu làm saocó thể thích Minh Tuyết được cơ chứ?
_ “Yo Seob!Anh đây rồi!” – Một tiếng nói vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của chàng mỹ nam.Theo sau đó là sự xuất hiện của Anna trên hành lang, vui vẻ chạy đến bên cậu vớidáng vẻ đáng yêu đến nao lòng. – “Nghe nói anh từ chối đóng phim với tôi vì bậnà? Nhưng tôi vừa nghe nói lịch làm việc của anh cũng trống nhiều mà. Uả? Mà anhđang cầm tấm ảnh gì thế?”
Vốn dĩ muốntìm Yo Seob phân bua vụ đóng phim, nhưng Anna liếc sang vừa vặn thấy tấm ảnhtrên tay cậu, có chút hiếu kì. Ngay lập tức, cô tiến lên định giật lấy tấm ảnh,muốn biết được nó là hình ảnh gì, tại sao lại khiến cậu tỏ ra trân trọng như vậy.
Đáng tiếc ýđịnh của cô rất nhanh bị Yo Seob nhìn thấu, còn chưa kịp chạm vào tấm ảnh đã bịai đó rất xảo diệu né tránh. Cho dù hiện tại trong lòng rất rối rắm nhưng cậu vẫnhiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc khi để lộ tấm ảnh này, rât nhanh lùi lại đểcách ma trảo của cô một khoảng cách đủ xa.
_ “Đóngphim với tôi thì có sao đâu chứ? Vừa vặn tăng thêm danh tiếng cho cặp đôi củachúng ta.” – Thấy ai đó tỏ ra quý trọng bức ảnh như vậy, Anna lại càng tò mò,nhất định không chịu bỏ qua ý định. Cô gái vừa thuyết phục vừa cố gắng giật lấytấm ảnh, nhưng lần nào cũng bị Yo Seob né được, cuối cùng tạo thành hình ảnhmèo vờn chuột trên hành lang. – “Có đóng phim thì lịch làm việc của anh cũngkhông đến nỗi quá kín mà. Vẫn có chút ít thời gian nghỉ ngơi đó thôi.”
Không biếtlà do thấy ai đó quá mức phiền nhiễu, hay do muốn dùng sự bận rộn để đè nén nhữngcảm giác trong lòng, Yo Seob còn thật sự suy nghĩ một lát rồi đột nhiên mở miệng.
_ “Được rồi!”– Chàng trai hết kiên nhẫn ném lại một câu, cất vội tấm ảnh vào trong túi áo.
_ “Bộ phimnày rất thú vị, phù hợp với tính cách…” – Trong lúc nhất thời,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...