Mộc Nhu đã xuất hiện tại sân bay quốc tế Nhật sau hàng giờ đồng hồ ngồi trên máy bay. Sau một hồi đảo mắt tìm kiếm cuối cùng cô cũng đã thấy Akira đang vẫy tay chào cô, khuôn mặt cười tươi, hớn hở. Cậu vừa chạy vừa la toáng lên:
- Chị, chị ơi. Đây này.
Akira tên đầy đủ là Sasaki Akira, cậu vốn bằng tuổi Mộc Nhu.Akira cao tận 1m8, mặt baby, búng ra sữa, trông đáng yêu vô cùng nhưng cậu lại khá nhút nhát, hiền lành, ngây thơ đúng nghĩa và đặc biệt cậu rất thân với Mộc Nhu. Akira đang thầm thích cô bạn cùng trường: Ruri nhưng không dám nói. Cậu là cậu bé tốt bụng và tràn đầy tình yêu thương. Trường cũ của cậu đã bị dỡ bỏ nên học sinh trường cậu được một ngôi trường danh tiếng nhất Nhật Bản là Trường trung học Shiro cưu mang. Do đó cậu và các học sinh trường cũ bị các bạn bè mới này khinh thường và thường xuyên bắt nạt. mỗi ngày đến trường Akira luôn bị bạn bè trường mới đánh đập.Tuy là một trường trung học danh tiếng, chỉ những kẻ có tiền mới được vào học nhưng nơi đây không hề xa hoa, hạnh phúc như mọi người luôn ước ao vào học. Nó vô cùng đáng sợ bởi những thế lực ngầm trong trường. Lúc nào cậu cũng thương tích đầy mình nhưng cậu giấu nhẹm chuyện này. Ngoài việc ba mẹ phải cật lực làm việc kiếm tiền để nuôi hai anh em cậu ăn học. Cậu không muốn ba mẹ phải lo lắng thêm nữa.
Tuy bị bắt nạt là thế nhưng đứng trước mặt mọi người cậu luôn luôn nở nụ cười trên môi.
Akira đưa Mộc Nhu về nhà. Ngôi nhà được thiết kế cổ xưa, truyền thống của người Nhật. Có cửa kéo và nhiều gian nhà nhỏ khác nhau. Ngôi nhà tuy không sang trọng hay to lớn nhưng vô cùng ấm áp và tràn ngập không khí gia đình. Trước nhà là một quán ăn nhỏ do vợ chồng dì Mộc Nhu mở ra. Nhờ vào những tô mì Ramen này mà đã nuôi sống được gia đình qua mấy chục năm nay.
Thấy Mộc Nhu đến dì Như bỏ dở việc làm trong bếp, vội vã chạy ra ôm chầm lấy cô. Cả hai dì cháu ôm nhau trong niềm hạnh phúc dâng trào. Nhờ sự có mặt của Mộc Nhu mà gia đình Akira tươi vui hẳn lên. Cả gia đình quay quần nhau bên những tô mì Ramen nóng hổi, thơm phức để chào đó thành viên mới. Đây có lẽ là cuộc sống mới của Mộc Nhu, cô sẽ cố gắng chôn giấu đi tất cả nhưng chuyện xảy ra ở Việt Nam để sẵn sàng sống tốt hơ, lạc quan hơn.
Dù đã qua Nhật, Mộc Nhu vẫn phải đi học như thường. Cô được vào học chung trường với Akira. Tối hôm trước ngày bắt đầu đ học, Mộc Nhu thì hồi hộp, lo lắng vì dù sao đây cũng là một đất nước xa lạ, những con người xa lạ. Akira cũng lo lắng không kém, cậu sợ Mộc Nhu cũng sẽ bị tẩy chay như mình. Tối đó, Akira vắt tay lên trán suy nghĩ và hạ quyết tâm dù thế nào đi nữa câu cũng sẽ bảo vệ Mộc Nhu đến cùng.
Sáng hôm sau, phải cật lực lắm Aiko mới đánh thức được Mộc Nhu dậy. Vì cũng cái tội ngủ nướng cảu cô mà cả ba người phải chạy bán sống bán chết để kịp giờ vào lớp. Đến ngã ba, Aiko phải tách ra riêng vì trường học cô không cùng đường với Mộc Nhu và Akira. Cũng may là cả hai vừa lách qua được cổng là tiếng chuông reo lên: Reng…reng…reng
Cả hai đều đứng lại thở hồng hộc, Mộc Nhu còn hớn hở, vui mừng nói:
- May quá, kịp rồi.
Akira thì chẳng còn sức lên tiếng, chỉ nghe được tiếng thở mạnh của cậu mà thôi. Mộc Nhu đứng ngắm nhìn ngôi trường, trầm trồ khen lấy khen để:
- Woa, đẹp thật đấy. Còn rộng lớn nữa chứ. Đúng là tiền nào của nấy mà.
Và rồi cô khoanh tay ra lệnh:
- Đi thôi.
Mộc Nhu quay lưng bước đi. Akira thì vô cùng ngạc nhiên chẳng kịp nói lời nào. Bước đi được mấy bước Mộc Nhu nhận ra được có gì sai sai ở đấy.Cô đứng sững rồi lùi lại. Cô nhìn Akira cười hồn nhiên nói:
- Em đi trước đi
Akira lúc này mới thôi thở, cậu nắm lấy tay Mộc Nhu kéo đi:
- Đi theo em.
- Được rồi, từ từ thôi.
- Nhanh đi chị, nếu không sẽ trễ đấy.
- Biết rồi, thằng nhóc này.
Akira đưa Mộc Nhu vào phòng giáo viên để gặp giáo viên chủ nhiệm của Mộc Nhu. Trường Shiro tuy là trường nam nữ học chung nhưng lại chia ra rạch ròi. Lớp nam học lớp nam, lớp nữ học lớp nữ. Akira lo lắng hỏi Mộc Nhu:
- Chị đi một mình được không?
Mộc Nhu tươi cười trả lời:
- Sao lại không. Đừng lo lắng. Em về lớp đi.
- Vậy em đi nhé. Thưa cô, em về lớp ạ.
Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu trò chuyện với Mộc Nhu.
- Điểm số của em ở rường cũ rất tốt.
- Em cảm ơn cô.
- Được rồi, đến giờ vào lớp rồi. Em đi theo cô.
- Vâng ạ.
***************
Trong lớp học:
- Cô giới thiệu với các em, đây là bạn Trương Mộc Nhu. Em ấy là người nước ngoài, sẽ bắt đầu là thành viên lớp chúng ta từ hôm nay. Các em hãy gip1 đỡ bạn ấy nhẹ
Từ phía dưới lớp có tiếng xì xào nổi lên. Từ đâu đó vọng lên mấy tiếng giễu cợt:
- Sao! nước ngoài sao. Không biết là con mọi ở đâu đến nhỉ?
- Không biết có nói được tiếng Nhật không?
- Nhìn nó cũng xinh đấy
- Nhỏ này, mắt mày mù sao. Sao nó bằng Namiko được.
Mộc Nhu vẫn gắng gượng cười thật tươi. “ Mới đâu vào mà có lẽ tình hình có lẽ căng thẳng nhỉ”
- Mộc Nhu
Cô giáo gọi cô nhưng do suy nghĩ mien man mà cô không để ý.
- Mộc Nhu
Mộc Nhu giật mình quay lại:
- Dạ
- Em tự giới thiệu về mình đi.
- À, Vâng
Rồi cô quay xuống lớp, hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói bằng tiếng Nhật:
- Xin chào các bạn, mình là Trương Mộc Nhu, mình đến từ Việt Nam. Mong các cậu sau này quan tâm đến tớ nhiêu. Mình xin cảm ơn.
Nhưng không một ai ở dưới lắng nghe cô nói cả. Người thì nói chuyện rôm rả, người vuốt tóc, trang điểm, người thì lại ném cho cô ánh nhìn không mấy thân thiện,… Chỉ có duy nhất một cô bạn nãy giờ ngồi một góc,cứ cúi mặt xuống bàn, chưa ngẩng đầu lên lần nào. Cậu ấy cứ co rúm người lại như đang sợ hãi điều gì.
Cô giáo lên tiếng nhắc nhở nhiều lần nhưng tình hình vẫn không máy khả quan. Toàn là con nhà đại gia khét tiếng nên bọn chúng chẳng coi ai ra gì, kể cả hiệu trưởng. Giáo viên tép riu như cô thì làm được gì. Cô giáo quay sang nói với Mộc Nhu:
- Chỗ nào còn trống thì đó là chỗ của em.
- Vâng.
- Chúng ta kết thúc ở đây.
Cô giáo đi ra ngoài. Giờ chỉ còn mình Mộc Nhu cô đơn thân độc mã. Mộc Nhu nhìn xuống cuối lớp có một bàn đang bỏ trống. Bên cạnh chỗ cô ngồi là chỗ ngồi của cô bạn cứ cúi mặt xuống bàn ấy. Cô chậm rãi tiến tới chỗ ngồi. Chưa kịp bước vào chỗ. Một vật thể lạ bay ngang qua mặt cô và rơi trúng đầu cô bạn cúi mặt ấy. Theo phản xạ tự nhiên Mộc Nhu đứng sững lại, chai nước rớt xuống lăn tới chân cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...