Trên đường về nhà, Lâu Tiêu đọc được tin nhắn thấy hơi bất ngờ —
Mới có thế mà đã không nhịn được.
Mất công cô suy nghĩ không ít cách giày vò… Khụ, cách nói đùa, chuẩn bị thử từng cái đấy.
Tiếc, quá tiếc.
Lâu Tiêu mang theo lòng tiếc nuối, trả lời Luyện Vọng Thư: 【Được thôi, tớ cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.】
Không đợi Luyện Vọng Thư đoán được “chuyện rất quan trọng” trong lời Lâu Tiêu là gì, cô đã nhắn thêm một câu: 【Trưa mai 11 rưỡi, trung tâm thương mại Tinh Nhã, được không?】
Trung tâm thương mại Tinh Nhã là chỗ lần trước Lâu Tiêu và Cố Tư Tư đi ăn lẩu, cách trường không quá xa.
Luyện Vọng Thư: 【Ok.】
Bàn xong chuyện gặp nhau, Lâu Tiêu lại giới thiệu cho Luyện Vọng Thư một quán gà rán mới khai trương ở gần nhà mình, đặc biệt nêu tên món “Sốt hổ phách chua ngọt” của quán này, bảo Luyện Vọng Thư nhất định phải thử một lần.
E b ook tru yen.n et
Ngày mai không phải đi học, Lâu Tiêu về đến nhà cũng không vội làm bài tập, mà đi tắm rửa trước một cái.
Tắm rửa xong, cô lau tóc về phòng, thấy cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong.
Cửa phòng ở nhà Lâu Tiêu đều là khóa cửa hình cầu, chỉ cần bấm nút từ bên trong thì bên ngoài không thể xoay tay cầm được nữa.
Cộng thêm việc thiết kế cửa phòng Lâu Tiêu có vấn đề, mỗi lần mở cửa chỉ cần dùng lực rất nhẹ, tay nắm cửa đụng vào tường là nút ấn khóa trái cửa sẽ bị thụt vào, khi ấy, chỉ cần đóng cửa lại, cửa sẽ tự động khóa trái.
Lâu Tiêu sợ nóng, trước khi đi tắm đã mở điều hòa trong phòng, lúc ra ngoài tiện tay đóng cửa lại nên bây giờ mới bất cẩn nhốt mình bên ngoài.
Chìa khóa các phòng trong nhà Chử Tú Trân giữ hết, nhưng tối nay Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống đi một siêu thị khác của nhà bọn họ để kiểm hàng, phải đến khuya mới về, điện thoại của Lâu Tiêu ở trong phòng nên đành phải gõ cửa phòng Mộ Đông Dương.
Mộ Đông Dương đang live stream, biết cửa phòng Lâu Tiêu bị khóa, bèn đưa điện thoại cho Lâu Tiêu mượn, bảo cô gọi điện cho Chử Tú Trân, hỏi xem chìa khóa để đâu.
Lâu Tiêu dường như có thể tưởng tượng ra được Chử Tú Trân sẽ mắng mình thế nào, bèn trả điện thoại lại cho Mộ Đông Dương: “Chị nói đi, điện thoại chị mà.”
Mộ Đông Dương lại đẩy điện thoại sang cho Lâu Tiêu: “Không không không, em nói đi, chị ăn nói vụng về, sợ không nói cụ thể được tình hình.”
Quả là một cảnh tượng tỷ muội tình thâm đẹp biết bao.
Hết cách, Lâu Tiêu quyết định gọi điện cho Lâu Quốc Đống.
Lâu Quốc Đống nói, lúc ra ngoài họ đã cầm theo cả chìa khóa tủ sắt ở siêu thị và chìa khóa phòng của nhà, phải chờ đến lúc họ về mới mở cửa cho Lâu Tiêu được.
Thôi được rồi.
Mộ Đông Dương lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác mỏng cho Lâu Tiêu: “Em buồn ngủ thì cứ ngủ ở chỗ chị trước đi.”
Lâu Tiêu khoác áo lên, ngồi xuống giường Mộ Đông Dương, nói: “Em không buồn ngủ, nhưng mà em hẹn bạn tối chơi game, em phải nói trước với cậu ấy một tiếng đã ạ.”
Đăng nhập WeChat cần đến mã xác thực từ điện thoại ban đầu, Lâu Tiêu chỉ đành đăng nhập vào trò chơi để thông báo với Luyện Vọng Thư.
Thế nên Mộ Đông Dương nói sơ qua tình hình với người xem trong live stream, nhường vị trí cho Lâu Tiêu để cô đăng nhập vào tài khoản trò chơi của mình, thông báo cho Luyện Vọng Thư là tối nay mình không thể chơi game với cậu được.
Mộ Đông Dương: “Hay là chị cho em mượn máy tính trước nhé, ngày mai chị live stream bù.”
Lâu Tiêu: “Không cần ạ, chị cứ như bình thường là được.”
Nhận được câu trả lời của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu thoát khỏi trò chơi, trả máy lại cho Mộ Đông Dương.
Mộ Đông Dương tiếp tục live stream.
Vì có Lâu Tiêu ở đây nên cô to gan chọn một trò chơi kinh dị mà ngày thường chắc chắn không dám chơi.
Lâu Tiêu nhàn rỗi, buồn chán, bèn cầm một quyển sách trên bàn Mộ Đông Dương lên định đọc sách giết thời gian.
Cơ mà chưa đọc được mấy trang, cô đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Mộ Đông Dương.
Mộ Đông Dương không chỉ hét, mà còn nhân lúc lui về phía sau tháo tai nghe xuống, ngã từ trên ghế xuống, phát ra một tiếng động rất lớn.
Lâu Tiêu bò dậy từ trên giường, hỏi: “Chị không sao đấy chứ?”
“Không, không sao, không sao không sao.” Mặt Mộ Đông Dương trắng bệch cả ra, tay chân mềm nhũn, Lâu Tiêu phải xuống đỡ cô mới đứng được từ dưới đất lên.
Người xem cũng bị dọa theo, nhưng hiển nhiên là bị Mộ Đông Dương dọa, đồng loạt khuyên Mộ Đông Dương đổi trò khác, đừng ép buộc bản thân.
Nhưng Mộ Đông Dương vẫn muốn thử lại, dù sao cô cũng đã đồng ý yêu cầu của người xem rồi.
Vả lại, trò chơi này đứng đầu số phiếu bầu chọn trò chơi mà người xem muốn cô chơi hôm nay, không thể không nói mà không giữ lời vậy được.
“Hay là…” Lâu Tiêu đề nghị: “Chị ngồi xa ra một chút, chắc sẽ thấy bớt kinh dị hơn.”
Mộ Đông Dương nghe theo lời khuyên của cô, điều chỉnh camera trước mặt, kéo dãn khoảng cách giữa mình và màn hình, thậm chí còn phải nheo mắt.
Kết quả là, Mộ Đông Dương không nhìn thấy rất nhiều chi tiết trong màn hình, sau vài lần bỏ qua đạo cụ quan trọng, Lâu Tiêu không đứng yên nhìn được nữa, lấy tai nghe của Mộ Đông Dương xuống, ngồi trước màn hình máy tính: “Trong thùng rác ở phòng bếp, ngoài đống giấy vụn còn có một cục pin, chị nhặt chưa?”
Mộ Đông Dương gật đầu ngay: “Rồi!”
Pin của đèn pin ở một ngôi nhà cổ hoang vu là pin bình thường ư? Không! Đó là nguồn năng lượng quan trọng để duy trì sự sống!!!
Về sau, hầu hết là Lâu Tiêu thao tác, Mộ Đông Dương cũng để ống kính lại vị trí ban đầu, nhắm ngay vào Lâu Tiêu, còn mình trốn sau cô em họ, thỉnh thoảng dùng đầu Lâu Tiêu để che mắt, thấy đồ họa CG kinh dị còn ôm lấy Lâu Tiêu từ sau lưng, cứ như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng của mình.
So ra, Lâu Tiêu thực sự rất giống một bộ máy không có tình cảm, cho dù có gặp phải hiệu ứng âm thanh hay đồ họa kinh dị nào, cô cũng có thể tiếp tục trò chơi với khuôn mặt bình tĩnh vô cùng, tìm được manh mối thì nói lại với Mộ Đông Dương, gặp ngã rẽ thì hỏi Mộ Đông Dương là phải đi hướng nào.
Phản ứng của hai người khác nhau một trời một vực, dần dần, sóng comment từ lo lắng biến thành toàn tràng dài tiếng cười.
Hơn nữa, cũng vì Lâu Tiêu cẩn thận và lý trí, trò chơi tiến hành rất trôi chảy, không phát sinh tình huống bỏ sót manh mối khiến sóng comment phải khó chịu, trải nghiệm của người xem rất tuyệt vời.
Chơi xong game đã là 1 giờ sáng, Mộ Đông Dương đã quen với việc cắt nối, chỉnh sửa live stream thành video để đăng tải, vẻ mặt yếu ớt nói với khán giả trong live stream: “Mình nghĩ ra tên video tập live stream này rồi, «Cô em xịn sò và cô chị vô dụng»”
Người xem phòng live stream suýt nữa thì chết cười.
Lúc Mộ Đông Dương nói lời chào kết, Lâu Tiêu đứng dậy định ra phòng bếp hâm nóng cốc sữa, nhưng Mộ Đông Dương không dám ở một mình nên giữ cô lại: “Chờ chị kết thúc xong rồi hẵng đi! Chị em mình đi chung! Đừng bỏ chị một mình!!!”
Lâu Tiêu xoa xoa đầu cô: “Chị sợ đến mức này cơ à?”
Mộ Đông Dương khóc không ra nước mắt, hối hận vì sao mình lại muốn chơi game kinh dị, tác dụng lâu dài quá lớn.
Vai trò của hai người hoàn toàn đảo lộn, hoàn toàn tương phản với tính cách hai người thường thể hiện ra bên ngoài.
Sóng comment ban đầu còn bận cười, dần dần có người bảo —
【Mị cũng sợ quá nè, mị cũng muốn được em họ xoa đầu!】
【Tui nhận ra, chỉ cần không liên quan đến ăn thì em họ là đỉnh nhất】
【Xếp hàng ở đây được hơm, em đang xếp hàng đây, đầu cũng gội sạch sẽ thơm tho luôn rồi, em họ tới mau đi nè~】
……
Lâu Tiêu đọc sóng comment, lại nhìn Mộ Đông Dương đã chịu đủ sợ hãi, không biết nên an ủi thế nào nên đề nghị: “Hay là… Em hát chị nghe một bài cho đỡ sợ nhé?”
Sóng comment nghĩ là Lâu Tiêu định hát lạc điệu để tạo hiệu ứng hài hước, đồng loạt từ chối, bảo không muốn hỏng mất đôi tai này đâu.
Ngay cả Mộ Đông Dương chưa từng nghe Lâu Tiêu hát cũng hơi do dự.
Từ trước đến nay, Lâu Tiêu chưa từng bị nhiều người chê bai giọng hát thế này, tính “nhỏ nhen” lập tức bị khơi dậy.
Cô đeo lại tai nghe lên, cũng tìm nhạc đệm rồi theo thói quen ngâm nga một đoạn để làm quen với thiết bị trước.
Sau đó, giữa những dấu hỏi chấm ngập tràn cả màn hình, mở miệng hát một đoạn ngắn.
Giọng hát dịu nhẹ có tác dụng an ủi tâm hồn hay không, Mộ Đông Dương không rõ, nhưng cảm giác chấn động bởi tiếng hát quá tuyệt vời quả thực đã bao trùm lên sự sợ hãi mà trò chơi mang đến.
Sau này, Mộ Đông Dương cắt riêng đoạn hát đó thành một video đăng lên mảng âm nhạc của Y, video lập tức vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng, nhận được cả triệu lượt chia sẻ.
Phía dưới video cũng có một số lượng đáng kinh ngạc những bình luận khen nịnh, có cả người nghiên cứu xem Lâu Tiêu đã hát ngôn ngữ của quốc gia nào.
Thậm chí, còn có người bình luận dưới tất cả những video mới phát hành của Mộ Đông Dương, thúc giục cô ấy đăng bản hoàn chỉnh của bài hát này lên.
Nhưng đó đều là mọi người của sau này, còn tình hình bây giờ là, Lâu Tiêu hát xong một đoạn ngắn này, thấy sóng comment đều bị giữ chân lại, không còn ai nghi ngờ trình độ ca hát của mình nữa nên vô cùng phấn khởi, đứng dậy ra phòng bếp hâm nóng sữa bò.
Hâm nóng sữa xong đúng lúc Lâu Quốc Đống và Chử Tú Trân về, lấy chìa khóa mở cửa phòng cho Lâu Tiêu.
Vừa cầm được điện thoại, Lâu Tiêu nhắn ngay cho Luyện Vọng Thư:【Ngủ ngon.】
Luyện Vọng Thư hiếm khi không chơi game mà lại ngồi trước máy tính xem hết buổi live stream vừa rồi của Mộ Đông Dương:【Ngủ ngon】
Sau đó nhắn thêm một câu:【Mai gặp】
……
Hôm sau, Lâu Tiêu ngủ đến tận mười rưỡi mới dậy.
Mộ Đông Dương dậy sớm hơn cô, nghe nói là trước khi ngủ đã dùng đoạn Lâu Tiêu hát để làm bài hát ru ngủ, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Lúc Lâu Tiêu dậy, cô đang chỉnh sửa video live stream tối qua, thỉnh thoảng lại giật mình nhảy dựng lên vì những hình ảnh kinh dị trong đó, nhưng vẫn phải rưng rưng nước mắt chỉnh sửa tiếp.
Kiếm tiền đúng là không dễ gì, Lâu Tiêu vừa cảm khái vừa đánh răng rửa mặt, về phòng chọn quần áo để chuẩn bị ra ngoài.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo ngắn tay có mũ màu trắng, phối với váy caro mà Mộ Đông Dương tặng.
Áo rất ngắn, kết hợp với váy kẻ caro lưng cao làm tôn lên độ dài của chân.
Chân váy có họa tiết ca rô màu vàng đen, phần màu vàng được điểm xuyết bởi những sợi chỉ vàng óng ánh dưới nắng trời, rất đẹp.
Mộ Đông Dương đã mua chiếc váy này ở cửa hàng JK trên mạng nhưng cô ấy mặc chật, cửa hàng không hỗ trợ đổi đồ nên Mộ Đông Dương chỉ có thể đưa chiếc váy này cho Lâu Tiêu mặc.
Lâu Tiêu búi tóc, đi giày thể thao màu trắng, đi xe buýt đến trung tâm thương mại Tinh Nhã.
【Tớ đến rồi!】
Vừa mới đến trạm, Lâu Tiêu đã nhắn tin cho Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư cứ như vẫn luôn đợi cô, trả lời ngay:【Cửa ra A1】
Cửa ra A1?
Lâu Tiêu ngẩng đầu lên thấy cửa ra A1 của trung tâm thương mại nằm ngay đối diện trạm xe buýt, chếch một chút.
Giữa trưa, nắng gắt, Lâu Tiêu bung dù đi về phía cửa ra A1 của trung tâm thương mại.
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, Lâu Tiêu thấy được một chàng thiếu niên cao gầy đứng bên cửa kính.
Mái tóc ngắn màu xám khói của cậu vẫn đầy ngạo nghễ như thế, cậu mặc áo ngắn tay màu trắng và quần tây đen, trên quần tây có vài họa tiết rất nhỏ màu vàng làm điểm nhấn, trên tay đeo một chuỗi vòng tay màu đen chưa rõ làm bằng gì.
Bức tường kính khổng lồ của trung tâm thương mại phản chiếu hình ảnh của hai người, dù bọn họ chọn quần áo riêng, không hề hẹn trước, nhưng…
Không hiểu sao, lại giống mặc đồ đôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...