Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta


Bảy người chậm rãi đi vào nhà hàng, mặc dù không trang hoàng hào hoa lắm, nhưng xem ra thập phần sạch sẽ, đặc biệt là tấm kính lớn, làm cả nhà hàng càng thêm sáng ngời.
Ở ngoài đại sảnh đều là bàn nhỏ bốn người, bảy người trực tiếp vào phòng riêng.
" Mọi người ăn cái gì?" Lưu Tinh cầm thực đơn đưa các vị nam nữ,"Cứ xem như tôi mời khách, dùng sức chọn, dùng sức ăn! Tranh thủ đạt tới cao nhất cảnh giới của ăn buffet."
" Cao nhất cảnh giới ăn buffet? Là cảnh giới gì?" Hạ Vũ tò mò hỏi.
" Đương nhiên là phi tường vào, phi tường ra!" Lưu Tinh uống ngụm trà theo lý thường đương nhiên nói.
" Ha ha~~!"
" Sặc~~!" Hác Sướng chưa kịp chuẩn bị để nước trà vừa uống vào văng ra, các nữ nhân khác nghe xong cười nghiêng cười ngã.
" Tinh ca, anh thật tài tình!" Quan Đình Đình lại ôm Lưu Tinh ngồi ở bên người cười nói.
" Cô là không phải xem tôi như con nít nhà cô đấy chứ?" Lưu Tinh thật là bất mãn nói.
" Đúng rồi, đáng yêu quá!" Quan Đình Đình cười nói.
" Tiểu thư, cô nói tôi nói đúng không?" Lưu Tinh hỏi thử phục vụ viên đang đứng hé miệng cười một bên.
" Dạ, tiên sinh nói rất đúng!" Phục vụ viên cười cười đáp.
" Người đồng đạo!" Lưu Tinh cười cười," Mau, gọi món, đừng để người ta gia đứng ở trong này chờ!" Lưu Tinh thúc giục," Trước hết cho tôi món cơm 7 màu, còn có món lần trước ăn là tôm gì......?" Lưu Tinh nhất thời nghĩ không ra.
" Mĩ vị Salad tôm?" Phục vụ viên nhắc nhở.
" Đúng, chính là nó. Hai món này đều là món đặc biệt, không ăn hối hận! Món khác các người gọi đi!" Lưu Tinh cười nói.
Trừ Lưu Tinh, mặt khác mỗi người một món, cũng tính một là bàn tiệc lớn.

" Lưu Tinh, anh nói em đối với anh vậy được không? Giúp việc em không phải là giúp không?" Quan Đình Đình rót cho Lưu Tinh ly trà cười nói.
" Còn có thể, nếu cô mời luôn tôi mấy bữa lúc trước còn thiếu, tôi sẽ càng thêm cảm giác cô rất tốt với tôi!" Lưu Tinh nhàn nhạt uống ngụm trà nói.
" Trước kia để cho nó trôi qua đi, anh nói sao? Hi hi, về sau còn phải nhờ anh chiếu cố em nhiều hơn." Quan Đình Đình cười nói ra của nàng mục đích.
" Đình Đình thích xem sấm chớp, ta dùng dao phay cắt dây điện, quyết tâm như vậy biết không?" Lưu Tinh nói.
" Được, rất được!" Quan Đình Đình cười nói.
" Lưu ca, em cũng muốn xem sấm chớp!" Quách Tĩnh một bên làm nũng.
" Đợi trời mưa mà đi!" Lưu Tinh trả lời.
" Lưu ca thiên vị!" Quách Tĩnh bỉu môi, giả bộ bộ dạng ủy khuất.
" Chị và Lưu Tinh đại học chính là đồng học, cùng nhau vào làm công ti này, cảm tình đương nhiên tốt lắm. Chẳng qua tiểu Tĩnh đừng thương tâm, về sau có cái gì sự cứ việc tìm chị!" Quan Đình Đình vỗ ngực nói.
" Thôi đi cô, chính mình sống giống như quỷ hỏa, còn ý đồ soi sáng người khác?" Lưu Tinh lập tức dội gáo nước lạnh lên đầu Quan Đình Đình, lạnh thấu tim!
" Ha ha ha ha, rất kinh điển!" Hác Sướng cười to nói, những người khác cũng cùng hé miệng cười theo.
" Lưu Tinh, em làm sao lại sống như quỷ hỏa? Anh nói cho rõ đi?" Quan Đình Đình hung hăng nhéo hông Lưu Tinh hỏi.
" Còn đợi tôi lật tẩy cô sao? Năm ấy mùa đông hai ta liền đi làm ở công ti này, cô nói cho ba mẹ ra ngoài tự lập, cần tiền thuê phòng, kết quả chạy đến chỗ tôi ở, tiền thuê phòng đều dùng mua quần áo. Cũng được, ở thì ở, tôi cũng không trách, nhưng cô xem xem căn phòng đó bị cô làm cho, đầy ngập cái gì gì đó........!"
" Đừng nói, nói ra em đối với anh không khách khí!" Vừa đến đoạn mấu chốt, Quan Đình Đình lập tức ôm Lưu Tinh, thực lấy tay bịt kín miệng đối phương.
" Ô~~! Không...... Nói............!"
Nghe thấy Lưu Tinh mơ hồ đáp ứng, Quan Đình Đình mới buông tay.
" Lưu ca, anh nói đi, cái gì mà tràn đầy?" Lưu Tinh Tinh cười hỏi.

" Trẻ con, đừng hỏi nhiều như vậy!" Quan Đình Đình đứng lên, rót cho đối phương ly trà, " Uống đi, đừng nghe hắn !"
" Cô cũng biết mất mặt?" Lưu Tinh nhìn thấy Quan Đình Đình hình dáng cười nói.
" Giang hồ cứu nguy thôi! Anh một mình ở cái phòng hơn 100 met vuông, không phải lãng phí sao! Tốt nghiệp không phải em đã dọn ra ngoài?" Quan Đình Đình nghe thấy Lưu Tinh lật tẩy buồn bực nói.
" Theo anh là giang hồ cứu trợ mới đúng!" Lưu Tinh nói, liếc sang Quan Đình Đình, thấy cô ta ngồi đó không nói.
" Tiêu rồi, Lưu ca, Đình Đình tỷ bị anh nói giận rồi!" Quách Tĩnh chỉ vào Quan Đình Đình nói.
" Nhanh lên bồi lễ giải thích đi!" Lưu Tinh Tinh tham dự.
" Xem ra bữa cơm này ai trả còn không chắc đây!" Ngô tỷ cười cười nói.
" Giận à?" Lưu Tinh lấy tay đẩy đẩy Quan Đình Đình bên cạnh không nói gì.
Không phản ứng.
" Xong rồi, xem hình dáng là giận thật rồi, nào cười một cái!" Lưu Tinh ghẹo đối phương.
Quan Đình Đình hung hăng liếc mắt Lưu Tinh, sau đó quay đầu sang một bên.
" Còn có thể trợn trắng mắt, không có việc gì!" Lưu Tinh cười nói.
Quan Đình Đình nghe thấy Lưu Tinh lời đột nhiên vừa chuyển đầu, hung hăng trừng mắt Lưu Tinh.
" Cô giận thật à?" Lưu Tinh hỏi.
"......!" Quan Đình Đình không nói gì, chẳng qua lại gật gật đầu.
" Không để ý tới tôi?" Lưu Tinh lại nói.

"......!" Quan Đình Đình lại gật gật đầu.
" Xong rồi, cô cũng không để ý đến tôi, tôi có thành chó cũng không để ý tới~~!" Lưu Tinh đành thở dài.
" Lưu Tinh~~! Em bóp chết anh!" Quan Đình Đình lại đem Lưu Tinh ôm vào trong ngực...... Dùng sức......
" Được rồi được rồi, đồ ăn đã lên đủ, khai tiệc thôi!" Ngô tỷ cười nhìn hai người đang náo loạn nói, Hạ Vũ thực hâm mộ tình cảm khó được giữa Lưu Tinh và Quan Đình Đình, không phải hữu tình lại vượt qua hữu tình, không phải tình yêu lại thắng quá tình yêu. Tri kỷ? Không sai biệt lắm! Hác Sướng chính là tại một bên cười, mà Lưu Tinh Tinh cùng Quách Tĩnh đương nhiên ngồi một bên cổ vũ.
Đại tỷ lên tiếng, Quan Đình Đình hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tinh rồi mới buông tay.
Lưu Tinh rốt cục ngồi thẳng được, vừa rồi bị siết thở không nổi, mặt cũng bị đối phương ngắt đỏ bừng, nhìn mấy món đều lên đủ, trực tiếp cầm lấy đũa, cái gì cũng quên.
" Hương vị thế nào?" Lưu Tinh nhìn mọi người hỏi.
" Cũng được!" Ngô tỷ cười nói.
" Dạ, ngon lắm!" Quách Tĩnh vừa ăn vừa nói.
" Lưu Tinh, anh đi ăn hồi nào, món ngon như vậy sao không gọi em?" Quan Đình Đình vừa ăn vừa nhìn Lưu Tinh bất mãn nói, chuyện vừa rồi hoàn toàn quên.
" Chính là thứ 7 tuần trước, không phải tôi đã gọi cho ngươi sao chứ? Cô nói có tên ngốc mời cô ăn Pháp quốc bữa tiệc lớn, nên tôi đi một mình!" Lưu Tinh vừa ăn vừa trả lời.
" Nguyên lai là ngày đó à!" Quan Đình Đình giật mình hiểu ra.
" Hâm mộ quá, Đình Đình tỷ. Nhiều người theo, được miễn tiền cơm!" Lưu Tinh Tinh cười nói.
" Tinh Tinh, trong hai người, anh nói cho em biết, đừng có giống cô ta. Tìm người tốt một chút nhất tâm nhất ý là được!" Lưu Tinh nhắc nhở.
" Lưu Tinh, anh không hiểu, bạn bè nam tính chính là phải nhiều một chút, sau đó trải qua cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn người ưu tú." Quan Đình Đình nói cứ như mình rất inh.
" Lưu ca, anh xuất sắc vậy, nữ nhân theo đuổi anh nhất định rất nhiều!" Quách Tĩnh một bên hỏi, vừa nghe chuyện này, Hạ Vũ đang ăn cái lổ tai lập tức vễnh lên, kỳ thật mỗi một câu của Lưu Tinh cô ta đều chú ý.
" Không có!" Lưu Tinh phủ quyết.
" Nói bậy, điều đó em cũng biết!" Quan Đình Đình đắc ý nói," Hắc hắc, bây giờ là lúc em lật tẩy anh nè!"
" Lật cái gì? Anh là người quang minh chính đại, thích thì cứ nói!" Lưu Tinh không để ý, tiếp tục ăn.
" Đình Đình tỷ, mau đi chị, quen Lưu ca lâu như vậy, cũng không biết bạn gái Lưu ca!" Tinh Tinh cũng hiếu kì nói.

" A~~ a~~!" Quan Đình Đình hắng giọng, sau đó uống miếng nước, nói:" Nói đến Lưu Tinh, thật đúng là phong vân nhân vật trường học chúng ta, liên tục lãnh học bổng đặc biệt bốn năm liền, thường xuyên trốn khóa. Hội thi hùng biện đại học có thể nói mà đối thủ chủ động chịu thua, lại bởi vì đối thủ dự thi là bốn vị mỹ nữ mà chủ động rời khỏi, phải biết rằng kia chính là trực tiếp. Công ti lớn cho hắn thù lao hắn hậu hĩnh hắn không đi, muốn chính mình đi tìm công tác. Cho nên về phương diện nữ nhân, duyên nữ nhân của hắn đầy đủ mười phần, ngược lại bản thân luôn giả bộ như một tên lưu manh khắp nơi ngắm nữ nhân như đồ háo sắc, chẳng qua ra đời thời gian dài như vậy, hình như vẫn là độc thân!"
Quan Đình Đình một hơi đem Lưu Tinh quang vinh lịch sử đều nói một lần, mọi người ở đây nghe cứ ngẩn cả ra.
" Lưu manh?"
" Háo sắc?"
Nghe thấy lời Quan Đình Đình, đang ngồi mọi người nhìn lẫn nhau.
" Đình Đình tỷ, là thật hay là giả, Lưu ca hắn...... Lưu manh? Háo sắc?" Tinh Tinh hoài nghi hỏi.
" Xem ra các người đều bị bề ngoài Lưu Tinh che mắt. Tôi năm đó chính là ở chung với hắn một kì nghỉ, tôi còn không biết? Lúc công tác bộ dạng là nhân viên văn phòng, các người cứ đợi đến chủ nhật, vào nhà hàng tây mang dép lê, trêu ghẹo nữ phục vụ viên, việc này hắn cũng chưa ít làm!" Quan Đình Đình nói.
" Ngày nghỉ liền muốn tùy ý một chút, các ngươi sẽ không hiểu được !" Lưu Tinh giả bộ cao thâm khó lường nói, sau đó tiếp tục cật lực ăn.
‘ Ai mà tin !’ Hạ Vũ tâm lý nghĩ, xem ra còn khúc mắc đối Lưu Tinh.
" A, món kia, anh để cho em một chút, em cũng thích ăn món đó......!" Quan Đình Đình muốn giành món trước mặt Lưu Tinh, Lưu Tinh làm sao có thể giành? Này cũng là hắn thích.
Thấy hai người lại náo loạn tranh giành, những người khác đêuf cười cười, vùa ăn vừa tán gẫu đề tài thoải mái.
" Ngô tỷ, bọn họ hai người bình thường chính là như vậy sao chứ?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh và Quan Đình Đình đang giành đồ ăn đối Ngô Mộng hỏi.
" Ừ bọn họ chính là danh hề văn phòng chúng ta, có bọn họ tâm tình mỗi ngày mới có thể như vậy khoái trá!" Ngô tỷ cười nói.
" Cảm tình bọn họ đích cũng thật tốt!" Hạ Vũ nói.
" Rất hâm mộ phải không? Em yên tâm đi, mặc dù không biết em và tiểu Lưu có cái gì hiểu lầm, nhưng là người ta tốt lắm, về sau để hắn dẫn dắt em nhiều hơn, có thể học được rất nhiều!" Ngô tỷ cười nói.
" Dạ, ta biết." Hạ Vũ nghe xong gật gật đầu.
‘ Đúng, nhất định là bộ dạng này. Lúc đi làm giả trang giống người, nói lý ra chuyên làm mấy chuyện không ra người. Đúng, đúng nhất định là vậy! Ta phải tìm cơ hội lột mặt nạ hắn. Tái tra tấn hắn một phen!’ Hạ Vũ tâm lí âm thầm nghĩ đến.
Cô nàng này, thù dai quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui