" Đừng...... Đừng ở chỗ này có thể chứ?" Trương Tĩnh Như đỏ mặt nói, lúc nói những lời này, nàng mới chính thức cảm giác được, trước mặt nam nhân này, nàng thật là không có tôn nghiêm. Ở đây là bệnh viện, tuy rằng bây giờ không có ai chung quanh, nhưng không chắc khi nào sẽ có người xuất hiện, nếu để người ta thấy, vậy phải làm sao bây giờ! Phản kháng? Mọi thứ của nàng đều trong tay hắn, muốn lấy lại những gì nàng có, đối với nam nhân này mà nói dễ như trở bàn tay.
" Chẳng lẽ em không biết như vậy rất kích thích à? Yêu đương vụng trộm, giống như sinh viên loại ưu như em vốn có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới? Hơn nữa đối tượng vụng trộm lại là kẻ xấu như anh?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương, hai tay bắt đầu vuốt ve trên quần áo đối phương.
" Đừng...... Đừng nói khó nghe vậy!"
" Yêu đương vụng trộm, quý ở cái từ ‘trộm’, tất cả mỹ cảm và kích thích đều từ từ ‘trộm’ này. ‘Lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng’, thần bí, khẩn trương cùng với lo lắng đề phòng, khoái ý cũng từ đó mà sinh. Em nhìn em xem, nguyên bản đối anh lạnh như băng cũng biến đỏ mặt, tim đập cũng gia tốc, thân mình cũng mềm......!"
" Reng~~!" Ngay lúc này, chuông di động Lưu Tinh lại vang lên, làm Trương Tĩnh Như đang khẩn trương khi ‘vụng trộm yêu đương’ hoảng sợ, hai tay không tự giác ôm lưng Lưu Tinh, vùi đầu vào lòng đối phương, sợ bị người khác thấy.
" Ha ha, anh rất cao hứng khi thấy chủ động như vậy, cái này thuyết minh quan hệ của chúng ta giống như núi băng ở Bắc Cực bắt đầu chậm rãi hòa tan. Bất quá em yên tâm, ở đây anh sẽ không làm gì quá phận, căn bản anh là thuần khiết!" Lưu Tinh cười tủm tỉm nói, sau đó hôn lên má Trương Tĩnh Như, lui ra phía sau hai bước.
" Alo, ai đó, dám phá hư chuyện tốt lão tử!" Lưu Tinh sau khi bắt máy, trên thực tế nhìn màn hình điện thoại hắn đã nhìn ra là ai gọi đến, nói cách khác nếu gặp phải cô em chanh chua Quan Đình Đình, chắc hắn chịu không nổi.
Thấy Lưu Tinh lui ra sau tiếp điện thoại, áp lực từ đối phương đã không còn, Trương Tĩnh Như nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm, nhìn phía thang lầu, cũng không có người nào, lại khôi phục bộ dạng lạnh băng trước kia. Nguyên lai chuẩn bị thừa dịp gã vô sỉ kia gọi điện thì lén trốn, nhưng lại bị đối phương hung hăng giữ chặt. Trương Tĩnh Như lạnh lùng đứng một góc như cô vợ trẻ bị ông chồng mới la.
‘ Ta...... Ta còn không phải người của ngươi mà!’ trong lòng Trương Tĩnh Như nghĩ đến.
" Ha ha, như thế nào, đã khôi phục từ thất tình à?" Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười.
" Hắc hắc, nữ nhân đó đang đứng trước mặt tôi, thế nào, không thể tưởng được đúng không?" Lưu Tinh nhìn Trương Tĩnh Như đang nhìn quanh sợ bị người thấy cười nói với điện thoại.
" Phải không? Ngựa tốt không ăn cỏ thừa!"
" Ngựa? Anh xem tôi là Snoopy (*) à. Có chuyện gì, nói mau!"
Trương Tĩnh Như bên cạnh nghe thấy Lưu Tinh nói cố nén cười, bất quá thân thể run run đã bán đứng nàng.
" Anh phải chuyển đi Bắc Kinh, sau cuối tuần sẽ đi, thế nào, tối nay rãnh không? Uống với lão ca ta vài ly?" Người kia cười nói.
" Chuyển đi?" Lưu Tinh sau khi nghe thấy ngẩn người," Làm sao vậy, hủ bại rồi à?"
" Do tổ chức yêu cầu, anh......!"
" Đừng vô nghĩa với tôi, là lên là xuống?" Lưu Tinh hỏi.
" Đi đâu còn không biết, về cấp bậc hẳn là không kém lắm, bất quá là vì sau khi về kinh có thể đi lên nhanh hơn nữa."
" À, buổi tối tôi không việc, tan ca sẽ tới quán bar!" Lưu Tinh nói.
" Được, vậy buổi tối gặp!" Nghe thấy Lưu Tinh đáp ứng, người bên kia điện thoại hiển nhiên thật cao hứng.
" Đúng rồi, có quen người trong bệnh viện Hữu Nghị không?" Lưu Tinh đột nhiên nhớ tới chuyện hỏi.
" Không biết, bất quá có thể quen!"
" Vậy trước khi anh đi làm chút chuyện tốt cho dân chúng bình thường chúng ta đi, kiếm cái phòng bệnh cao cấp, chỗ tôi có một bệnh nhân cần ghép thận, mặc kệ là bác sĩ hay điều dưỡng, đều phải tốt nhất!" Lưu Tinh nói.
" Chú bệnh thận à? Anh đã sớm nói chú đừng quá......!"
" Bệnh mẹ anh, lão tử có ‘làm’ hai ngày hai đêm cũng chưa sự, là cha của bạn tôi." Lưu Tinh nói.
" À, yên tâm, việc nhỏ! Vậy sẽ giải quyết tốt trong mấy ngày nay thôi!"
" Tốt, buổi tối gặp~~!"
" Buổi tối gặp~~!"
" Xem ra chúng ta tốn công tìm viện trưởng kia, không dùng vài ngày có thể chuyển viện! Thế nào, nam nhân của em hiệu suất làm việc vẫn rất cao phải không? Vì chuyện của em anh còn phải đi uống rượu với người ta, tâm lý có phải hay không hơi chút có điểm cảm động?" Lưu Tinh cúp điện thoại nhìn Trương Tĩnh Như nói, tiếp tục tác phong vô sỉ lưu manh của hắn.
" Thật vậy sao?" Trương Tĩnh Như vui sướng hỏi.
" Xóa cái từ ‘sao’ cuối cùng, em nói như vậy chính là ô nhục lớn nhất đối với nhân cách của anh!" Lưu Tinh hung hăng nhìn đối phương nói.
" Nhân cách?" Trương Tĩnh Như sau khi nghe thấy cười cười, nam nhân này cũng xứng nói tới nhân cách?
" Như thế nào? Thực buồn cười sao?" Lưu Tinh tiến lên một bước lại tới gần đối phương, nữ nhân, không cho nàng thấy chút lợi hại, nàng vĩnh viễn sẽ không biết bản sắc nam nhi.
" Mẹ, mẹ đến rồi à!" Lúc này, Trương Tĩnh Như đột nhiên nhìn phía sau Lưu Tinh kêu lên.
" Hả?" Nghe thấy Trương Tĩnh Như hô, Lưu Tinh sửng sốt, vội vàng xoay người, lại phát hiện phía sau không một bóng người, quay đầu nhìn về phía Trương Tĩnh Thư, đã không thấy người.
" Hừ! Anh nói nhân cách cũng buồn cười như Bush la hét đòi hòa bình thế giới!" Tiếng cười lạnh Trương Tĩnh Như truyền đến, nguyên lai vừa rồi thừa dịp Lưu Tinh quay đầu nhìn lên lầu, nàng sớm đã đi xuống lầu.
" Lừa đảo!" Lưu Tinh nhìn đối phương hung hăng mắng.
" Đối phó loại người nào nên dùng thủ đoạn đó, đây không phải gạt, đây là trí tuệ, anh nói!" Trương Tĩnh Như vẻ mặt đắc ý nhìn Lưu Tinh. Có lẽ là bởi vì Lưu Tinh có ơn giúp nàng, cho nên tâm tình Trương Tĩnh Như tốt lên rất nhiều, có lẽ là Lưu Tinh không chiếm lấy thân thể nàng, cho nên Trương Tĩnh Như mới có thể biểu hiện bản sắc trước mặt Lưu Tinh.
" Anh nguyền rủa em, trừ anh ra, ai cũng không thể cho em hạnh phúc! Sớm muộn gì có một ngày, em sẽ cầu anh cho tên em xuất hiện trong sổ hộ khẩu nhà anh!"
" Nằm mơ!" Trương Tĩnh Như nghe thấy Lưu Tinh nói sau nói, sau đó xoay người đi đến phòng bệnh cha nàng.
Khi Lưu Tinh âm trầm mặt đi ra bệnh viện, đột nhiên ngửa đầu cười to.
" Ha ha ha ha~~! Thật không ngờ đã cáo biệt ‘tình đàn’ mấy năm, ta vẫn như cũ bảo đao chưa lão. Ta con mẹ nó chính là cái thiên tài, tình trường sát thủ, ha ha ha ha~~!"
Lưu Tinh vì sao cười to như vậy? Chẳng lẽ các vị lại không nhìn ra vừa rồi thái độ Trương Tĩnh Như đối Lưu Tinh đã có biến hóa sao? Thái độ tuy rằng không tốt, nhưng là làm gì còn chút bộ dáng hận thấu xương lúc trước? Thậm chí liền ngay cả Trương Tĩnh Như chính nàng cũng không biết thái độ nàng đối Lưu Tinh, đang thay đổi dần dần theo sự “bỉ ổi vô sỉ” của Lưu Tinh. Chẳng lẽ thế này còn không thể làm cho Lưu Tinh cảm thấy đắc ý sao?
Lưu Tinh đang dùng hành động thay đổi ấn tượng Trương Tĩnh Như đối hắn, nếu như tưởng đánh tan một người, vậy phải tìm ra nhược điểm của hắn, trên điểm này, đơn giản Lưu Tinh đã làm tốt lắm, từ chỗ nàng rất hiếu kính cha mẹ xuống tay làm cho Trương Tĩnh Như đối hắn sinh ra một chút cảm kích và ỷ lại, năng lực Lưu Tinh đã biểu hiện làm cho Trương Tĩnh Như sẽ liên tưởng đến hắn nếu sau này có lúc bất lực.
Còn nữa, vừa rồi Lưu Tinh biểu hiện vô sỉ, da mặt dày, cũng không phải tất cả mọi người có thể làm đến, hắn đã diễn dịch ba chữ ‘da mặt dày’ so với nội dung ba chữ này còn có nội hàm. Làm cho người ta không thể không cảm thán, nguyên lai da mặt người, cũng có thể dày đến mức như thế.
Ở trước mặt nữ nhân da mặt dày, mặt dày mày dạn, rất nhiều người sẽ cảm thấy khinh thường, nhưng không thể phủ nhận, đây là biện pháp tốt nhất đối phó nữ nhân.
Cây không có vỏ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ; người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ! Nếu không mấy cô nương tốt sẽ bị người mặt dày hơn ngươi cướp mất. Từ xưa lưu manh xứng tiếu nương, đây chính là sự tổng kết của không biết bao nhiêu đại tiền bối.
Mà chiến tranh giữa nam nhân và nữ nhân, cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Đáng thương cho Lưu Tinh, vẫn còn đang khảy bàn tính (**)......!
* : Snoopy : nhân vật hoạt hình, một con chó cưng rất dễ thương.
**: Bàn tính: Bàn tính là một công cụ tính toán được sử dụng chủ yếu ở châu Á để thực hiện các phép toán số học.
Các bạn google thêm để có thêm thông tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...