Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta


" Chị đã không nói......!" Hạ Vũ thật sự không làm gì được Hạ Tuyết, dùng chân hung hăng đá Lưu Tinh.
" Ân? Làm gì?" Lưu Tinh đang trong trạng thái mơ hồ, bị đối phương đá thình lình giật mình, nhìn biến đổi Hạ Vũ hỏi.
" Thẳng thắn khai thật đi, đều đến mức này, anh còn muốn giấu cái gì?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh chất vấn.
" Thẳng thắn cái gì? Nhưng anh cái gì cũng chưa làm!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Vậy kể ra quá trinh anh gặp nàng như thế nào đều nói ra!" Hạ Vũ nói.
" Quá trình? Anh ăn cơm, đi đến gần, gặp nàng, giả làm hảo hán."
" Xì~~!" Nghe thấy câu chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn của Lưu Tinh, Hạ Tuyết nhịn không được nở nụ cười.
" Vẫn là để chị nói đi!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nghẹn khuất bộ dáng cười nói," Đến Bắc Kinh, tiền bị trộm, bị đến gần, hắn tới cứu!"
" Hai người đang giỡn với me, phải không?" Hạ Vũ nhìn đôi nam nữ trước mắt nói, cảm giác muốn biết chút chuyện từ miệng hai người họ sao khó như vậy?

" Vốn chính là như vậy thôi!" Hạ Tuyết nhìn đối phương nói.
" Chi tiết một chút!" Hạ Vũ không có tức giận nói.
" Chi tiết hơn chính là chị đến Bắc Kinh, bị một tên khốn trước đây là đối tác của ba làm khó, muốn làm chuyện xấu với chị, kết quả gặp Lưu Tinh, hắn giúp ta. Sau đó chị trở lại khách sạn, hành lý bị trộm, buổi tối lang thang trên đường, lại gặp hắn, hắn liền đem chị mang về đây." Hạ Tuyết hồi tưởng đáp.
" Vậy mười ba vạn kia là chuyện gì ?" Hạ Vũ nghe thấy đối phương nói sau nhìn nhìn Lưu Tinh, thật không ngờ hắn cũng rất trượng nghĩa, anh hùng cứu mỹ nhân.
" Trên người chỉ còn lại một cái CMND, cái gì đều không có. Sau đó Lưu Tinh mua quần áo cho chị, tốn hết mười ba vạn. Bất quá chị nói với hắn rồi, chị làm bảo mẫu cho hắn, mỗi tháng một ngàn, mười ba vạn kia ít nhiều xem như là hắn ứng trước cho chị mười ba năm tiền lương, chính là như vậy. Em...... Hiểu được?" Hạ Tuyết nhìn muội muội nói.
" Nga, nguyên lai là như vậy!" Hạ Vũ sau khi nghe thấy hiểu biết gật gật đầu.
" Vậy em còn tưởng chuyện gì? Chẳng lẽ anh còn phải lừa bán nàng mới được? Động đầu óc một chút, đừng cứ nghĩ thứ gì loạn thất bát tao." Lưu Tinh nhìn đối phương không có tức giận nói, hiện tại sự tình đều nói rõ ràng, hắn lo lắng bất yên.
" Đúng vậy, muội muội nàng luôn hơi ngốc!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết cười phụ họa.
" Chị có ý nói người khác? Ngay cả hành lý cũng bị lấy mất, tốt lắm, nếu hiện tại sự tình đã biết rõ ràng. Hạ gia chúng ta không muốn nợ nhân tình của anh. Tuy rằng em thập phần không muốn, nhưng là...... Tỷ, đi tới chỗ em mà ờ đi." Hạ Vũ đứng lên nhìn Hạ Tuyết nói.
" Vì cái gì?" Hạ Tuyết khó hiểu hỏi.
" Đừng luôn hỏi ngu xuẩn vấn đề, chị nói vì cái gì? Một nữ nhân chưa kết hôn cùng một nam nhân xa lạ ở cùng dưới mái hiên, nếu làm cho ngoại nhân biết, vậy làm sao bây giờ? Thanh danh Hạ gia làm sao bây giờ?" Hạ Vũ nhìn đối phương nói.
" Nhưng chị và Lưu Tinh không phải người xa lạ, chúng ta nhận thức, hơn nữa quan hệ tốt lắm, có phải không Lưu Tinh?" Hạ Tuyết ngồi bên cạnh Lưu Tinh hỏi.
"......!" Lưu Tinh không nói gì, hắn cũng không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
" Em xem, cam chịu rồi? Còn có, chị và các cô, thím trong tiểu khu đều nhận thức, các nàng đều biết chị ở chỗ của Lưu Tinh !"
" Cái gì? Chị và bọn họ đều nhận thức? Vậy...... Vậy chị nói như thế nào? Chị có nói cái gì kỳ quái không?" Lưu Tinh sau khi nghe thấy kích động nói, mấy lão thái thái này mà biết chút chuyện là đi ra ngoài tuyên truyền, hận không thể làm ọi người toàn tiểu đều biết.
" Em nói em là bạn gái anh, mấy bà cụ đều nói em có nhãn quang, nguyên lai trong tiểu khu này nhân duyên của anh cũng không tệ!" Hạ Tuyết ôm tay Lưu Tinh cao hứng nói.

Lưu Tinh sau khi nghe thấy cúi thấp đầu xuống, ‘an toàn’ trong tiểu khu này đều do hắn quản, từ khi Lưu Tinh vào tiểu khu, mấy tên côn đồ bên ngoài cũng không thấy đi đến, hơn nữa năm trước vẫn là Lưu Tinh đi đầu đổi mới mấy thứ hoang phế trong khu, các nàng có thể không nói tốt cho Lưu Tinh sao?
" Hứ, chị thật đúng là đem chính mình trở thành bạn gái hắn? Đừng diễn trước mặt em!" Hạ Vũ thấy bộ dáng thân mật của tỷ tỷ cùng Lưu Tinh tâm để ý có điểm khó chịu.
" Ai diễn với em, quan hệ giữa chị và Lưu Tinh vốn là tốt. Đúng hay không?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh cười nói, tựa hồ là sợ chính mình muội muội không tin, thân mình tựa vào Lưu Tinh trên người, đầu gối lên vai Lưu Tinh, hơn nữa ôm chặt tay Lưu Tinh, quả thực so với tình lữ bình thường còn thân mật.
" Lưu Tinh, anh có phải là nam nhân, rốt cuộc cũng nói vài câu?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh không có tức giận nói.
" Có phải hay không nam nhân cùng nói hay không nói có quan hệ sao? Hơn nữa anh đã nói qua với em, anh có là nam nhân hay không không cần em biết." Lưu Tinh ngẩng đầu nhìn đối phương nói.
" Lưu Tinh là nam nhân, điểm ấy chị có thể cam đoan, cái gì chị cũng thấy......!"
" Cô...... cô đừng nói lung tung!" Lưu Tinh liền che miệng Hạ Tuyết, lúc đóhắn cũng tựa hồ nhớ lại buổi sáng ngày đầu tiên bị đối phương kêu dậy, chính mình là ngủ lõa thể, hơn nữa cũng bị đối phương thấy.
" Chuyện gì đều không có!" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ ngồi kia biểu tình hoài nghi giải thích nói.
" Thật sự chuyện gì đều không có!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Em nghe được không? Thật sự chuyện gì đều không có!" Lưu Tinh lại nói. Bất quá luôn làm cho người ta có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
" Anh thấy em có thể tin tưởng anh sao?" Hạ Vũ cao thấp tả hữu phía trước phía sau đem Lưu Tinh nhìn vài lần, vẫn nhìn đến khi Lưu Tinh cả người không thoải mái mới hỏi lại.

" Anh thấy em sẽ tin anh, tuy rằng hai ta tiếp xúc không lâu, nhưng là nhìn ra, em là một người chánh trực, cao thượng, thoát ly cấp thấp. Trong lòng anh đã âm thầm xem em là thần tượng, cho nên xin em đừng làm người sùng bái em phải cảm thấy thất vọng, có thể chứ?" Lưu Tinh nhìn đối phương chăm chú nói.
" Không thể!" Hạ Vũ đồng dạng thực chăm chú trả lời Lưu Tinh.
" Anh nhìn lầm em, thật không ngờ em lại dối lương tâm nói láo, em...... rất làm cho anh thất vọng rồi!" Lưu Tinh cuối đầu thâm tình chân thành nói.
"Lưu Tinh, đừng thương tâm, anh còn em mà. Em biết anh là người tốt là được rồi." Hạ tuyết sờ sờ đầu Lưu Tinh an ủi nói.
" Hạ Tuyết, quả nhiên em so với muội muội thành thực hơn, chẳng lẽ em so với nàng xinh đẹp, cao nhã, thời thượng, khôn khéo có khả năng......!"
" Phải không? Em không tốt như anh nói đâu!" Hạ tuyết nghe thấy Lưu Tinh ca ngợi sử dụng cái đáng yêu mà nàng độc hữu cười đối lưu tinh nói," Bất quá anh nói quả thật đúng, quả thật em so với muội muội nàng tốt hơn!"
" Lưu Tinh, anh muốn chết sao?" Hạ Vũ cắn răng hung tợn nhìn Lưu Tinh nói. Cùng lúc là vì Lưu Tinh cùng tỷ tỷ kẻ xướng người hoạ làm cho nàng khó xử nhiều lắm, về phương diện khác là vì nàng từ nhỏ đã xemtỷ tỷ là đối đầu, người cạnh tranh, nghe thấy người ta nói tỷ tỷ so với nàng giỏi, Hạ Vũ đương nhiên mất hứng.
" Muội muội, sao em có thể nói Lưu Tinh như vậy chứ? Đúng rồi, hai người nhận thức?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh và Hạ Vũ hỏi. Đánh bại, thời gian dài như vậy mới phản ứng, dây phản xạ đại tiểu thư này hình như cũng quá dài đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui