Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta


Bị khí thế Lưu Tinh chèn ép, lập tức toàn bộ nhân viên trong cửa hàng sợ hãi rụt rè, cúi đầu không dám nhìn Lưu Tinh, hiển nhiên Lưu Tinh nói đúng.
" Trang phục là sự thổ lộ của tâm linh, mà phục vụ là phương thức thổ lộ. Phong cách thiết kế mơ hồ của Amarni ban đầu cũng không chỉ là theo đuổi sự đột phá trên hình thức, hắn hy vọng nhiều hơn ở việc có thể sử dụng trang phục làm cho tâm linh con người hiện đại đạt được sự giải phóng. Giới hạn mơ hồ chính là một loại thủ đoạn tìm kiếm sự sở hữu tâm linh, chỗ mê người của Amarni cũng là như thế. Mọi người tôn sùng Amarni thích Amarni, thực tế là vì bản thân có thể tìm được sự giải thoát từ tâm linh tại một thế giới tràn ngập phồn hoa, quy củ và mệt nhọc. Các cô nhìn lại mình đi, cả đám giống như là đại tiểu thư, có tiền là cha, không có tiền thì cả con cháu cũng không như. Cứ ngước lên mà đếm đa số đều là nông dân, ai khinh ai? Quán buôn bán này nọ trên vỉa hè so với các cô còn nhiệt tình hơn, phù, thật tức chết." Lưu Tinh mắng không chút khách khí.
Cũng coi như những nhân viên này không hay ho, vốn có thể tường an vô sự, bởi vì Vương Đức xuất hiện, làm ột chút ma sát nhỏ trở nên gay gắt. Lưu Tinh là ai? Cần gì để ý đây là chỗ nào, cứ mắng bất kể! Đồng thời cũng gợi lên ký ức trung học của hắn, không biết Trương Tĩnh Như hiện tại thế nào, lúc trước là thề muốn đem đối phương lên giường.
" Lưu Tinh, anh xem này bộ thế nào?" Hạ Tuyết đột nhiên đi ra từ phòng thay đồ, dùng vẻ mặt cực kỳ đáng yêu hướng về Lưu Tinh mỉm cười, sau đó tại chỗ xoay một vòng triển lãm trước mặt Lưu Tinh.
" Ân? Làm sao vậy? Có cái gì không đúng à?" Hạ Tuyết thấy Lưu Tinh giận đùng đùng, lại phát hiện trong tiệm cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân thể nàng.
Một bộ váy áo liền quần màu trắng tạo hình gọn gàng tôn lên khí chất thuần túy của Hạ Tuyết, vừa thuần khiết lại vừa cao quý. Những nếp gấp uyển chuyển hàm xúc tao nhã, tạo ra dáng người hoàn mỹ, đồ trang trí lóe sáng tăng thêm hào quang chói mắt.
" Quần áo rất tốt, cửa hàng rất tốt, nhưng phục vụ cũng không thế nào, thật sự là quá thất bại, chủ tiệm chắc cũng không thể tốt bao nhiêu. Bắc Kinh lớn như vậy, lại không chỉ có một tiệm Amarni này, nếu thích đi nơi khác mua. Chỗ khác không có thì chọn Channel, nữ nhân các cô không phải đều thích nhãn hiệu đó sao?"
" Dạ!" Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe khẩu khí và thấy sắc mặt Lưu Tinh chỉ biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không thoải mái. Thần kinh Hạ Tuyết có bất thường, nhưng cũng không thể xem nàng là đồ ngốc, ngay đó biểu hiện nguyên vẹn sự tôn quý cùng thanh lịch hẳn là của một đại tiểu thư, nhìn qua giống như kẻ trên cao nhìn xuống, tuy rằng không biết rốt cuộc là ai chọc Lưu Tinh, nhưng là làm ...... bảo mẫu của Lưu Tinh, nàng thấy mình cần phải thay chủ nhân xả giận. Hướng bốn phía nhìn nhìn một cách khinh thường, cao ngạo như thiên nga đứng trước mặt vịt chết, sau đó bước đi một cách cao quý vào phòng thay đồ, thay lại quần áo xong nhu thuận đứng bên cạnh Lưu Tinh.
Giỏi thật! Ngay cả khí chất đều có thể thay đổi, nữ nhân này tựa hồ cũng không đơn giản như mình đã tưởng tượng! Lưu Tinh để ý tất cả những việc Hạ Tuyết đã làm, nguyên bản là nghĩ đối phương sẽ làm nũng với mình hoặc là đại náo một hồi, thật không ngờ lại thần kỳ nghe lời, xem ra nha đầu kia cũng biết cái gì dùng mạnh cái gì dùng yếu!
" Cuộc sống phức tạp xa so với các người tưởng tượng, các người cũng không thông minh như các người tưởng, mang theo đuôi làm người cũng không tính mất mặt. Đá cuội đều nói: Ta cũng không muốn biến thành khéo đưa đẩy, ta vốn là thiện lương! Trong mua sắm trọng ở phục vụ, các người đã làm cho tôi khó chịu, tôi đây cũng không cần phải đem nhân dân tệ tặng cho các người. Thế nào mà chẳng tiêu được tiền?" Lưu Tinh nhìn nhân viên cửa hàng nói, sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài, trừ Hạ Tuyết đi theo phía sau, Lưu Tinh có thể rõ ràng cảm giác được có thêm mấy người cũng lục tục theo đi ra.
Mà sau đó, nhân viên cửa hàng ở lại hiển nhiên vô lực.

Có vài người luôn là không hiểu chuyện như vậy, ngươi không x mẹ hắn, hắn liền vĩnh viễn cũng không biết ngươi là cha hắn! Cho nên giáo huấn lần này là phi thường tất yếu!
" Lưu Tinh......! Không đúng, là chủ nhân, em cần phải nói rõ với anh một vấn đề!" Giữa trưa ngồi trong nhà ăn, vừa gọi xong đồ ăn, Hạ Tuyết liền tiến đến bên cạnh Lưu Tinh, lại một lần nữa bày ra bộ dạng người vật đều vô hại đáng yêu.
Lưu Tinh nghe thấy lời đối phương trong tâm lý trầm xuống, chủ nhân? Khẳng định lại có sự tình gì cầu xin mình, bởi vì cả buổi sáng chỉ cần đối phương muốn mua gì đó, nàng đều đã ‘chủ nhân’‘chủ nhân’ kêu không ngừng, làm người chung quanh không ngừng chỉ trỏ Lưu Tinh, còn tưởng rằng trở lại chế độ xã hội nô lệ.
" Nói đi, chuyện gì?" Lưu Tinh uống ngụm trà nhìn đối phương hỏi.
" Có thể hay không...... em cũng mua thêm vài món quần áo?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Chừng này còn không đủ?" Lưu Tinh chỉ chỉ một bên 6, 7 túi xách nhìn đối phương hỏi, có lẽ câu nói kia nói rất đúng, đó là trong tủ quần áo nữ nhân vĩnh viễn thiếu một bộ quần áo.
" Dạ!" Nghe thấy Lưu Tinh câu hỏi, Hạ Tuyết dùng sức gật gật đầu.
" Nhưng mà anh đã ứng trước tiền lương năm năm cho em rồi, không phải là em còn muốn ứng nữa chứ?" Lưu Tinh hồ nghi nhìn đối phương nói, mấy món quần áo kia thoạt nhìn rất chói mắt, cái nào giá cũng không rẻ.
" Nếu năm năm đều đã ứng, như vậy ứng thêm năm năm nữa có sao đâu?" Hạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Lưu Tinh nói, bộ dạng theo lý thường đương nhiên.
" Em có thể xác định thật sự có thể ở chỗ anh mười năm?" Lưu Tinh liếc đối phương, không phải là nữ nhân này đang lừa gạt đó chứ?
" Đương nhiên, cho dù không thể, em cũng sẽ trả đủ số cho anh. Anh yên tâm, em nói chuyện là giữ lời, không tin chúng ta móc nghéo!" Hạ Tuyết vươn ngón út nhìn Lưu Tinh nói.
" Được rồi, anh cho em mượn!" Lưu Tinh bất đắc dĩ nhìn đối phương nói.

" Không được, nhất định phải nghéo tay, nếu không em không an tâm!" Hạ Tuyết lôi kéo tay Lưu Tinh nói.
" Hả? Em sẽ không an tâm?" Lưu Tinh nhìn đối phương, cảm giác lời đối phương tựa hồ là chuyện cười hay nhất thế giới.
" Đương nhiên. Nghéo tay em mới yên tâm xài thoải mái, em biết đây là tiền lương của em, là thành quả lao động của em, cái em nên được mà không phải em nợ anh!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói.
Đây là lý luận kiểu gì? Chẳng lẽ nghéo tay xong tiền liền thành của cô? Vậy tiền cũng quá dễ kiếm nhỉ? Lao động thành quả? Hay nói giỡn, ta không đòi ngươi tiền phá hoại liền đã là không tệ, còn dám cùng mình đòi thành quả lao động?
" Mau nha, người ta còn bị đói đây!" Hạ Tuyết lắc lắc tay Lưu Tinh, thật là giống cô vợ trẻ làm nũng với người yêu.
" Được rồi được rồi, nghéo thì nghéo!" Lưu Tinh thật sự là chịu không nổi đối phương, vội vàng làm xong còn ăn cơm!
" Móc tay thắt cổ, một trăm năm không được đổi......! Tốt rồi, ăn cơm!" Hạ Tuyết cao hứng nói, sau đó cầm chiếc đũa ăn không chút khách khí.
Đừng nói một trăm năm, ta chịu không nổi! Trong lòng Lưu Tinh nghĩ đến.
Lưu Tinh sống tại Bắc Kinh 25 năm, chưa từng có khi nào dạo qua Vương Phủ Tỉnh như hôm nay, cơ hồ hết cả buổi sáng, Lưu Tinh đều bị Hạ Tuyết lôi kéo xuyên qua tất cả các cửa hàng.
Bán quần áo, bán vật phẩm trang sức, bán gia cụ, bán ăn vặt, địa phương nào Hạ Tuyết đều muốn đi thử cho biết. Dọc theo đường đi không ngừng nói không ngừng cười, tựa hồ nàng mới là người dẫn đường. Lưu Tinh cũng không biết vì sao Hạ Tuyết vui vẻ như vậy, tựa hồ nàng luôn vui vẻ như vậy, chẳng lẽ người có đầu bất ổn đều như thế này? Khoái hoạt cũng có thể có cái hạn độ chứ?
" Phào, rốt cục về nhà!" Lưu Tinh kéo thân thể mỏi mệt, vừa vào nhà trực tiếp ngã xuống sô pha, liền nghĩ đến ngày mai còn phải đi nữa, nam nhân thật là số khổ, đặc biệt vĩ đại nam nhân!

" Chà, hôm nay thật cao hứng!" Hạ Tuyết vào phòng vẫn là có sức sống, sôi nổi tiến của nàng phòng.
" Rót cho tôi ly nước~~!" Lưu Tinh nằm trên sô pha lớn tiếng hô, không nghĩ qua là ứng trước đối phương mười ba năm tiền lương, cho không thì cho không. Hôm nay một ngày ra ngoài dạo tốn hơn mười vạn, nói ra ai tin tưởng, hơn nữa chỉ là một ít quần áo và đồ trang điểm thôi.
" Dạ, đến ngay!" Hạ Tuyết nghe thấy Lưu Tinh nói sau từ phòng đi ra, vào phòng bếp từ bên trong bưng ly nước còn có một ít hoa quả.
" Hôm nay thế nào?" Lưu Tinh uống nước nhìn đối phương hỏi.
" Tốt lắm, đây là từ ngày em sinh tới nay vui vẻ nhất, ngày mai chúng ta đi nữa được không?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Đừng, ngày hôm nay em đã tiêu hết của anh hơn mười vạn, tiền cưới vợ đều cho em tiêu hết, em muốn nghèo chết hả?" Lưu Tinh không tức giận nói, sau đó ngồi dậy đến, nhường chỗ cho Hạ Tuyết.
" Anh đã nghèo như vậy, vì sao lại rộng lượng với em, nói mua liền mua?" Hạ Tuyết ngồi vào bên cạnh Lưu Tinh khó hiểu nhìn đối phương hỏi.
" Đầu tiên, không có khả năng em sẽ ở đây cả đời? Ông chủ anh là cha em sớm hay muộn sẽ tìm được em, hoặc là hắn đã biết cũng nói không chừng. Cho nên cuối cùng em vẫn phải trở về nhà, đến lúc đó em nên trả lại anh tiền mà không thiếu một xu. Nếu ông chủ biết anh quan tâm em như vậy, cho anh thêm chút tiền cũng không chừng. Ha ha!" Lưu Tinh cười nhìn đối phương nói.
" Chì vì nguyên nhân này, anh mới...... mua quần áo cho em sao?" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết bỉu môi nhìn Lưu Tinh, hiển nhiên Lưu Tinh lời vừa rồi đả kích cảm xúc của nàng.
"Không phải cho, là ứng trước! Nếu em không tính trả hoặc là cha em keo kiệt không cho...... Vậy em chỉ có thể ở đây làm bảo mẫu 13 năm!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Anh...... anh nói là thật...... thật sao?" Hạ Tuyết cúi đầu, tóc trên trán đã che mặt nàng, nhìn không thấy biểu tình, bất quá thanh âm lại dị thường run run.
" Ừ!" Lưu Tinh gật gật đầu, nguyên lai nữ nhân này cũng có lúc sợ. Cô bé, tốt nhất nhanh chóng trả tiền, bằng không ngươi nên chuẩn bị ở đây ngốc cả đời, sống những ngày khổ cả đời, ha ha ha ha~!
" Woa, quá tốt rồi!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, sau đó bổ nhào vào người Lưu Tinh, kéo tay Lưu Tinh, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

" Vậy em sẽ không đi, về sau sẽ ở ngay tại nơi này. Ở đây có ăn có uống còn có anh cùng đi dạo phố, so với ở nhà tốt hơn nhiều. Em tuyên bố, nơi này về sau chính là nhà của em, em nguyện ý làm bảo mẫu cho anh, ha ha~~!"
Hả? Sao...... làm cái gì vậy? Chẳng lẽ mình lại chưa nói rõ ràng? Tựa hồ tương phản với việc mình tưởng tượng! Có ăn có uống còn có ta cùng đi dạo phố? Ta ngất, xem nơi này của là cái gì? Khách sạn miễn phí? Xem ta là cái gì? Người hầu? Nhìn Hạ Tuyết dựa vào mình cao hứng, mồ hôi trên trán Lưu Tinh lại chảy xuống.
" Ha ha, khả năng là em hiểu sai rồi, ý của anh là...... Nhà em giàu như vậy, cha em nhất định sẽ trả lại tiền em nợ cho anh, em cứ yên tâm chờ về nhà đi, ha ha!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, ở đây vài ngày mình còn chịu được, còn muốn ở đây mười mấy năm? Có còn để cho người ta sống!
" Hắn cho em tiền em cũng không lấy, ai cần thứ tiền dơ bẩn của hắn. Em muốn nói cho hắn, em có thể tay làm hàm nhai, em đã có thể sử dụng tiền do chính mình kiếm được mua quần áo, không bao giờ em phải dựa vào hắn! Cứ để cho hắn cùng con hồ ly tinh kia hối hận đi thôi!" Hạ Tuyết ngửa đầu cao ngạo nói.
" Hẳn là em nên nói cho cha em, ngày hôm nay ra ngoài mua quần áo là em đã tiêu mười ba năm tiền lương!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, xong rồi, xem ra hơn mười vạn kia khẳng định là múc nước đổ đi!
" Không sao đâu, hôm nay em mới 25, cộng thêm ứng trước mười ba năm tiền lương, em có thể ở đây làm đến 38 tuổi. Ân...... Bảo thủ phỏng chừng em cũng có thể sống đến 70 tuổi, 70 trừ đi 38 em còn có 32 năm tiền lương có thể lấy. Ủa? Lưu Tinh, anh làm sao vậy? Đừng đi ma, em còn chuẩn bị cho anh xem quần áo em mua mà! Này, mở cửa!"
Thấy Lưu Tinh vọt vào phòng, Hạ Tuyết đuổi theo, không ngừng gõ cửa phòng.
" Vậy em cứ để anh nuôi hay hơn!" Lưu Tinh gầm gừ từ trong phòng truyền đi ra.
" Nếu anh nguyện ý, em sẽ không để ý!"
" A~~! Con mẹ nó có để cho người ta sống không chứ?"
" Không được nói tục trước mặt em!"
"......!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui