Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta


" A, hôm nay ăn thật là ngon!" Ra khỏi nhà hàng, Lưu Tinh vỗ vỗ bụng đã căng tròn nói.
" Cũng được cũng được!" Quan Đình Đình cười đồng ý.
" Thời gian cũng kém không nhiều lắm, bây giờ đi về thôi, mọi người đi thế nào?" Ngô tỷ cười hỏi.
" Ngồi xe tôi, tôi chở các người về!" Hác Sướng nói.
" Đừng, anh nên chạy nhanh về nhà cùng vợ anh đi!" Lưu Tinh nói.
" Tiểu Lưu nói rất đúng, các em kết hôn mới một năm, cũng đừng làm nhiệt độ nhanh như vậy liền nguội mất!" Ngô tỷ cười nói.
" Đúng đó Hác ca, mau trở về đi thôi!" Hạ Vũ cũng nói.
" Quách Tĩnh, hai ta nhà gần, thuận đường, anh chở em về thôi!" Hác Sướng nghe thấy mọi người nói xong gật gật đầu, sau đó đối Quách Tĩnh nói.
" Dạ được, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp!" Quách Tĩnh nói.
" Bái bai~~!"
" Tinh Tinh, chúng ta cũng cùng nhau đi thôi!" Ngô tỷ nhìn Lưu Tinh Tinh nói, hai người bọn họ đều ở chung một tiểu khu.
" Dạ!"
" Bái bai~~!"
Cuối cùng chỉ còn Lưu Tinh, Quan Đình Đình cùng Hạ Vũ ba người.

" Tiểu Hạ cô đi đâu? Tôi và Đình Đình ở tiểu khu cách không xa, đúng rồi, buổi sáng chúng ta không phải đi chung một xe buýt sao chứ? Nhà cô ở tiểu khu nào?"
" Bách Hoàn, còn anh?" Hạ Vũ hỏi.
" Bách Hoàn? Tinh ca, nhà anh không phải cũng tại Bách Hoàn sao chứ?" Quan Đình Đình nghi hoặc nói.
" Đúng, tôi ở phòng 3 lầu 6, còn cô?" Lưu Tinh hỏi.
" Em ở phòng 4 lầu 6, ha ha!" Hạ Vũ cười nói.
" A a, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hai phòng vừa lúc mặt đối mặt, đứng phía trước cửa sổ có thể thấy? Tôi trước kia ở đó như thế nào không gặp qua cô chứ? Sẽ không là bị người bắt đến chứ?" Lưu Tinh hỏi.
" Nói cái gì vậy, là hôm trước em mới dọn qua !"
" À, khó trách!"
" Tốt lắm, hai vị hàng xóm đừng tán gẫu, chỉ có tôi không phải cùng tiểu khu các người được chưa? Mau đi thôi!" Quan Đình Đình không tức giận nói.
Như vậy cũng phương tiện, ba người hợp nhau ngồi chung một xe taxi là đến nơi!
Quan Đình Đình xuống xe trước, qua vài phút, Lưu Tinh và Hạ Vũ cũng xuống.
" Nhìn cái gì, mau trả tiền!" Lưu Tinh đối Hạ Vũ nói, sau đó đi vào tiểu khu.
" Anh......!" Hạ Vũ hung hăng cắn cắn, chẳng qua vẫn trả tiền, chạy vài bước đuổi theo Lưu Tinh.
" Một khi mọi người ở gần như vậy, ngày mai đi làm cùng nhau đi? Đừng hiểu lầm, em không có ý khác, chỉ là sợ anh nguy hại cô gái khác!" Vào tiểu khu, Hạ Vũ vừa đi vừa nói.
" Được thôi, chẳng qua tôi ngủ dậy muộn, nếu không sợ phải chạy đến trạm xe buýt liền cùng nhau đi!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, ai sợ ai nha.

" Hừ, ai sợ ai chứ!" Hạ Vũ khiêu khích nhìn nhìn Lưu Tinh nói.
Shock, này không phải câu nói thầm của mình sao chứ?
" Tốt lắm, tôi cứ tiếp tục! Không sợ phiền toái ngày mai theo tôi cùng nhau ‘lấn’ xe buýt" Lưu Tinh khiêu khích nhìn đối phương nói, nói chữ ‘lấn’ rất nặng!
"Ai...... Ai sợ ai chứ!!" trong ánh mắt nhìn Lưu Tinh có chứa xâm lược tính, chẳng qua ánh mắt y nhiên thực lợi hại. Sau khi liếc Lưu Tinh đi đến phòng đối diện.
Trong mấy lầu cao tiểu khu Bách Hoàn gia viên xuất hiện vài nhà còn sáng đèn, đại khái mấy còn mèo đêm còn chưa về. Với lại, bây giờ mới 8h, tại Bắc Kinh, đặc biệt là ban đêm, so với ban ngày còn náo nhiệt. Nếu rãnh rỗi mọi người lúc này đi ra ngoài phóng túng một chút, shoping thương xá, xem cảnh đêm, đến bờ hồ ngồi tán dóc, rất nhiều phương thức giải trí.
Phòng 3 và phòng 4 trước sau sáng đèn, biểu thị chủ phòng đã về đến nhà.
Tiêu rồi! Mãi cùng đồng sự ăn cơm, quên mất trong nhà còn Đại tiểu thư quên! Khi Lưu Tinh cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa, trong lòng đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Hạ Tuyết. Hả? Hạ Tuyết, Hạ Vũ, tên rất giống! Chẳng qua hay là Hạ Tuyết của ta tốt hơn, tao nhã, ôn nhu......! Trong đầu Lưu Tinh lại hiện ra hình ảnh Hạ Tuyết làm một bàn đầy mĩ vị, dựa bàn ăn chờ chính mình.
Tưởng tượng đến đây, Lưu Tinh không đợi nỗi mở cửa đi vào.
" Hạ Tuyết~~!" Lưu Tinh dùng cực kỳ ôn nhu tiếng nói kêu lên.
"......!" Trả lời hắn chính là một mảnh yên tĩnh!
Chẳng lẻ đi rồi? Chính mình để lại 100 đồng tựa hồ không đủ tiền đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải! Lưu Tinh vội mở đèn, phòng khách rất yên lặng, chẳng qua trên bàn trà như thế nào để đầy gói bánh không? Phòng bếp rất sạch sẽ, không có chút nào dấu hiệu đã dùng qua. Lưu Tinh vào phòng khách, cửa mở, bật đèn, bên trong không ai, cả phòng lộn xộn, gối mền không quy tắc cuộn một cục, giống như đỉnh núi bị pháo đạn bắn phá.
" Chẳng lẻ đi rồi?" Lưu Tinh mãn đầu óc nghi vấn, chẳng qua nhà này cũng lộn xộn không ra gì? Chẳng lẻ đây đều là Hạ Tuyết làm? Không đúng không đúng! Nữ nhân tao nhã xinh đẹp ôn nhu, chỉ biết giúp ta thu thập phòng, như thế nào lại làm ra chuyện như vậy? Nhất định là bị trộm viếng. Chính là trộm không có khả năng nằm ở nhà người khác ngủ, ngồi ở nhà người khác ăn snack chứ?
Cơ hội tốt vậy lại bị chính mình lãng phí, ai, thật sự là không nên ! Lưu Tinh thở dài một hơi, không biết sau này còn cơ hội nào nữa không.
Vào phòng tắm, buổi chiều đi ra ngoài chốc lát liền toàn thân là mồ hôi, đơn giản tắm một cái, trên người mặc dục y, lấy khăn tay lau tóc. Sảng khoái! Chẳng qua trong lòng vẫn nghĩ Hạ Tuyết, đặc biệt là cảnh tượng đối phương ngủ say lúc sáng sớm, thật sự là dễ làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung!

Hạ Vũ đến nhà ném túi xách lên sô pha, đi nhanh vào phòng tắm, xả nước nằm bên trong, thật là thoải mái.
Ngày đầu đi làm, cảm giác trừ việc gặp kẻ khó ưa Lưu Tinh, các chuyện khác cũng tốt. Háo sắc, lưu manh. Nghĩ vậy, Hạ Vũ bất giác lấy tay sờ sờ chính mình đầy đặn bộ ngực, nơi này lần đầu tiên bị nam nhân chạm vào. Đáng giận! Hạ Vũ càng nghĩ càng giận!
" Đừng tưởng rằng mời cơm có thể bù lại sai lầm của ngươi, không có khả năng, xem ta về sau như thế nào thu thập ngươi!" Hạ Vũ nằm ngang trong bể tắm lớn tiếng hô, hai chân không quẫy nước.
Không biết tỷ tỷ thế nào, chị ấy sẽ lựa chọn đi thành thị nào! Mặc dù từ nhỏ Hạ Vũ liền cùng tỷ tỷ nàng đối đầu, chỉ cần đối phương có được thứ gì, bên còn lại nhất định cũng phải có, cô ta nói đi tây, người kia liền tuyệt đối chỉ đông. Tỷ muội cái gì, quả thực giống oan gia. Nhưng lúc phụ thân muốn lấy hồ ly tinh, lại thần kỳ ý kiến thống nhất. Chẳng qua y theo hai người bọn họ tính cách, cho dù ý kiến giống nhau, li gia xuất tẩu cũng phải phân đạo dương tiêu.
Từ bể tắm đứng lên, mặc vào dục y, vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, đột nhiên nhớ tới Lưu Tinh ở đối diện, không tự giác nhìn xuyên qua cửa sổ.
Vừa lúc Lưu Tinh cũng đang lau tóc, hai vị thanh niên nam nữ cùng mặc dục y màu trắng, xuyên qua cửa sổ bốn mắt tương tiếp, lẫn nhau thấy đối phương.
" Ủa?" Lẫn nhau nhìn nhìn, đột nhiên lẫn nhau hung hăng trừng mắt, giống nhau lau tóc hành động, giống nhau ánh mắt, tuy nhiên này ánh mắt cũng không đại biểu hữu hảo.
‘ Không chọc ả hai câu đúng là thực xin lỗi chính mình này có lợi hình tượng!’ tưởng tượng đến tình cảnh hôm nay trên xe buýt, Lưu Tinh liền giận không biết xả đâu.
Mở cửa sổ, Hạ Vũ cũng làm giống nhau sự tình.
" Tắm rửa?" Lưu Tinh hướng về phía đối diện lâu lớn tiếng đích hô. Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức, hình tượng và nội tâm nữ nhân này trái ngược cũng quá lớn!
" Ân, rất thoải mái! Còn anh?" Hạ Vũ cũng lớn tiếng hô, theo nàng xem ra, rãnh thì cũng là rãnh.
" Hoàn hảo." Lưu Tinh nói, lập tức quyết định dùng sách lược trước tiên tiếp cận đối phương, sau đó mới đả kích đối phương, xuyên qua cửa sổ hướng trong nhà đối phương nhìn thử, cũng được, rất sạch sẽ ," Phòng là thuê hay là mua ?"
" Là thuê, còn anh?" Hạ Vũ hỏi, cô ta cũng chỉ lâm thời li gia xuất tẩu mà thôi, nhưng vẫn tin phụ thân là yêu thương nàng.
" Là mua, trong này hoàn cảnh cũng tốt, về sau còn có thể tăng giá, đến lúc đó không ở chuyển nhà, bán đi cũng có thể kiếm chút tiền!" Lưu Tinh cười nói.
" Đi vay à?" Hạ Vũ hỏi, theo nàng xem một nhân viên bình thường như vậy, trẻ tuổi có thể mua nổi nhà, vậy chỉ có đi vay.
" Một lần trả hết, tiện nghi không ít!" Lưu Tinh cười nói.
" Sẽ không là làm chuyện đó chứ?" Hạ Vũ hoài nghi nhìn Lưu Tinh nói.

" Tôi nếu làm chuyện đó, bây giờ cũng đã đi biệt thự ở!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, nhức răng, ta không phát uy, ngươi ngược lại muốn chiếm thượng phong à.
" Giỏi lắm, đều nói cả đời người làm việc chỉ mua một căn nhà, hiện tại anh chính là thành công!" Hạ Vũ long trọng nói.
" Tại Bắc Kinh tìm phòng khó muốn chết, cô nên hiểu rằng, không bằng ổn định lâu dài ! Nghe nói bây giờ đi vay lãi suất cao lắm, tôi không nghĩ mỗi ngày nhắm mắt mở mắt liền nợ ngân hàng !" Lưu Tinh nói, trên sự thật nhà này là trong nhà mua cho hắn, tốn bao nhiêu tiền, hắn chính mình cũng không biết.
" Đúng đó, đối với người như anh mà nói, hay là ổn định tốt hơn! Đừng để gặp chuyện cũng vô phương trốn!" Hạ Vũ âm dương quái khí nói.
" Đúng thế, tôi cũng nghĩ vậy !" Lưu Tinh cắn răng nói.
" Đúng rồi, em là lần đầu tiên sống tự lập, không biết có cái gì phải chú ý, anh bình thường ăn cơm tự mình nấu à?" Hạ Vũ lớn tiếng hỏi, cô ta cũng không biết nấu cơm, hai ngày này đều ăn mì tôm. Vừa rồi nói nửa ngày đều là vô nghĩa, một chút cũng không nói đến chính sự, hay là hiểu trước một chút cuộc sống độc thân, tuy nhiên cùng đối diện nam nhân kia không hảo cảm, chẳng qua là phải kiếm chút kinh nghiệm.
" Bản thân tôi đã một năm không có dùng bếp, Đình Đình cũng giống nhau, nếu không ai mời cô ta ăn cơm tôi và cô ấy liền cùng đi, nếu cô ấy có người mời cơm, tôi liền đi ăn mấy quán bên đường, hoặc là ăn mì!" Lưu Tinh lớn tiếng nói.
" Anh cũng ăn mì? Em cũng vậy, từ hôm trước dọn đến em đã hai ngày ăn mì, nếu tối nay không phải mọi người cùng đi ăn cơm, em về còn phải ăn mì!" Hạ Vũ vừa nghe Lưu Tinh sau lại tinh thần," Anh ăn loại mì gì?"
" Tôi bình thường đều ăn bánh ngọt, so với loại khác còn phương tiện!" Lưu Tinh nói, lại nói tiếp ngày hôm qua còn lại vài gói tựa hồ đều bị Đại tiểu thư tiêu diệt, nên đi mua lại một thùng!
" Nga, em chưa nếm qua, về sau cũng mua một ít nếm thử!" Hạ Vũ nói, đồng thời ghi tạc trong lòng, xem như một cái kinh nghiệm.
" Ăn chung không? Ba người ăn cũng không tệ, thêm một món ăn, còn giảm bớt một ít tiền." Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi, mặc dù không như thế nào hữu hảo, nhưng dù sao lại là hàng xóm lại là đồng sự, hơn nữa đối chính mình cũng có chỗ tốt nhất định.
" Được đó, em đang phát sầu vì việc này !" Hạ Vũ vừa nghe cao hứng nói, cô ta cũng không nghĩ vĩnh viễn phải ăn mì tôm.
" Tốt lắm, liền quyết định như vậy, vừa lúc nếu Đình Đình không có việc gì, hai ta cũng có thể lén đi một bữa. Chế mì mãi không biết phải chế đến khi nào!" Lưu Tinh giận dữ nói.
" Ân, đồng ý!" Hạ Vũ nói, tưởng tượng sau này không cần lại ăn món mì tôm đáng giận, Hạ Vũ tạm thời quên hôm nay hai người phát sinh chuyện không vui, cao hứng lớn tiếng hô:" Thật tốt quá, rốt cục không cần ăn mì tôm nữa~~!"
" Nhỏ tiếng chút, còn không để người ta ngủ? Đàm tình thì ra rừng mà nói, bọn nhỏ ngày mai còn phải đi học!" Một thanh âm bà tám từ dưới lầu truyền lên. Lưu Tinh và Hạ Vũ nghe xong liếc nhau, không hẹn mà cùng đóng lại cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui