Editor: Trâu lười
Cửa sân bị đập rung động, trải qua sự việc lần trước, khi nghe được thanh âm đập cửa, Trình Dao Dao không hiểu sao cảm thấy run sợ, vô thức nhìn về phía Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu thấp giọng nói: “Không sao, anh đi ra xem một chút.”
Tạ Chiêu đứng dậy, bà Tạ vội vàng nói: “Chiêu ca nhi, cẩn thận.”
Tạ Chiêu gật đầu, nhanh chân đi ra cửa cổng, mở cửa ra, là Hàn Nhân và một thanh niên trí thức khác đang đứng trước cửa thở hồng hộc.
Hàn Nhân nhìn thấy Tạ Chiêu lập tức nhìn trong sân lo lắng: “Dao Dao đâu?”
Tạ Chiêu nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Là Trương Hiểu Phong…” Hàn Nhân thở không ra hơi.
Trình Dao Dao nhô đầu ra từ sau lưng Tạ Chiêu nghe ngóng, lập tức đẩy Tạ Chiêu ra: “Trương Hiểu Phong làm sao?”
Lúc này Hàn Nhân thở hổn hển, nói tiếp: “Trương Hiểu Phong không tới tìm cô sao?”
Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Không có! Không phải cô ấy được cử đi học đại học, mấy ngày nay thu dọn hành lý chuẩn bị về thành phố sao?”
Hàn Nhân nghe xong, gấp gáp dậm chân nói: “Nguy rồi nguy rồi, cô ấy không đến tìm cô, vậy cô ấy đi đâu rồi! Đi, chúng ta đi nơi khác tìm xem!”
Trình Dao Dao như lọt vào trong sương mù, kéo Hàn Nhân lại: “Cô nói rõ ràng ra, cô làm tôi lo chết rồi, rốt cuộc Trương Hiểu Phong làm sao?”
Hàn Nhân đành phải nhịn xuống giải thích cho cô: “Danh ngạch cử Trương Hiểu Phong đi học đại học bị hủy bỏ rồi! Cả ngày hôm nay không thấy cô ấy đâu, chúng tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn!”
“Sao lại như vậy được?” Trình Dao Dao mơ hồ.
Hàn Nhân nói: “Vừa đi vừa nói.”
Trình Dao Dao quay đầu nhìn Tạ Chiêu, vừa muốn mở miệng, Tạ Chiêu đã nói: “Anh đi chung với em.”
“Vết thương của anh còn chưa khỏi mà.” Trình Dao Dao lo lắng nói.
Tạ Chiêu không do dự: “Tìm người quan trọng hơn!” Hơn nữa để một mình Trình Dao Dao ra ngoài tìm người, Tạ Chiêu không yên tâm.
Nam thanh niên trí thức kia chạy đi tìm thanh niên trí thức khác hỗ trợ, Hàn Nhân đi cùng Trình Dao Dao và Tạ Chiêu, đi về phía sau núi tìm người.
Trên đường, Hàn Nhân nói nhanh chuyện đã xảy ra.
Lúc trước, chỗ thanh niên trí thức tiến hành bỏ phiếu danh ngạch sinh viên công nông binh.
Trương Hiểu Phong bình thường lấy việc giúp người làm niềm vui, biểu hiện ưu tú, tự nhiên thu hoạch được số phiếu bầu nhiều nhất.
Mà sức cạnh tranh lớn nhất là Thẩm Yến đã tìm được đường ra khác, tự động bỏ danh ngạch này.
Trương Hiểu Phong được cử đi vốn là chuyện đã chắc chắn, nhóm thanh niên trí thức còn gom tiền mua quà tạm biệt tặng Trương Hiểu Phong.
Ai biết ngày hôm qua, đại đội thôn đưa một văn kiện gửi từ tỉnh tới, bên trong văn kiện có người báo cáo việc bố Trương Hiểu Phong từng làm **, hủy bỏ danh ngạch tiến cử sinh viên công nông binh của cô.
Lúc đó Hàn Nhân đang ở cùng Trương Hiểu Phong, Hàn Nhân an ủi Trương Hiểu Phong một phen: Thực ra mọi người đều biết bố mẹ Trương Hiểu Phong có xuất thân là giai cấp công nhân, làm sao có thể làm ra chuyện **? Nhất định là có người vu oan, chỉ cần điều tra rõ ràng, Trương Hiểu Phong vẫn có thể lên đại học.
Không nghĩ tới sáng sớm hôm nay không thấy Trương Hiểu Phong ở đâu cả…
Trình Dao Dao nói: “Nếu là hiểm lầm, nhất định có thể làm rõ mọi chuyện, bình thường Trương Hiểu Phong không phải là người xúc động, chắc chắn không phải không nghĩ ra.”
Tạ Chiêu đột nhiên nói: “Có lẽ không phải là hiểu lầm.”
Trình Dao Dao nghi ngờ nói: “Có ý gì?”
“Ý của anh là…” Trong đầu Trình Dao Dao sáng lên: “Xuất thân của Trương Hiểu Phong thật sự có vấn đề?”
Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn sau núi: “Đi lên trên tìm tiếp thôi.”
Hàn Nhân và Trình Dao Dao nhìn nhau, trong lòng hai người nặng trĩu.
Phía sau núi hiểm trở, hai mặt nhiều vách núi, còn thường xuyên xuất hiện dã thú.
Mấy năm nay có một số hắc ngũ loại có xuất thân không tốt hoặc Xú lão cửu* bị giam giữ xử lý công khai sẽ chạy đến sau núi nhảy xuống núi hoặc treo cổ tự tử.
Dần dần, chỉ cần có người nghĩ quẩn sẽ đến sau núi tìm chết.
Ý của Tạ Chiêu là Trương Hiểu Phong muốn tìm chết?
(Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức thuộc phái tạo phản trong cuộc đại cách mạng văn hóa.)
Hàn Nhân ảo não nói: “Đều tại tôi, đêm qua nên ở cạnh cô ấy mới đúng!”
Trình Dao Dao an ủi: “Đừng nói mấy chuyện này vội, mau tìm người đã! Trời sắp tối rồi!”
Trình Dao Dao vừa dứt lời, chân trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, đám mây đỏ phía chân trời biến thành màu đen, kéo tới cuồn cuộn.
Trình Dao Dao và Hàn Nhân đưa tay lên làm loa, lớn tiếng gọi tên Trương Hiểu Phong: “Trương Hiểu Phong, Trương Hiểu Phong! Mau ra đây đi, có việc gì chúng ta cùng nhau bàn bạc giải quyết! Trời sắp tối rồi, trong rừng nguy hiểm!”
Ba người vừa đi vừa tìm dọc theo đường núi gập ghềnh, Tạ Chiêu đi bên ngoài cùng, chăm chú nhìn từng hành động của Trình Dao Dao, sợ cô ngã sấp xuống.
Trình Dao Dao mệt mỏi, cả người đầy mồ hôi, bỗng nhiên thấy trên đầu mát lạnh, nước mưa rơi xuống: “Trời mưa rồi!”
Hàn Nhân tuyệt vọng nói: “Trương Hiểu Phong có thể không lên núi?”
“Vậy cô ấy chạy đi đâu?” Tay Trình Dao Dao chống đầu gối thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu, muốn hắn đưa ra chủ ý.
Tạ Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Hai người xuống núi tìm người trong thôn tới.
Đêm nay sẽ mưa to, nếu như cô ấy ở trong núi, sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, e rằng chỉ còn cách này.
Trình Dao Dao và Hàn Nhân quay người, bỗng thấy một bóng dáng mơ hồ ngồi dưới một cái cây.
Trình Dao Dao giật mình kêu lên, vội trốn đến sau lưng Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu bảo vệ cô, nói: “Trương Hiểu Phong?”
Trời tối sầm, ba người không mang đèn pin và cây đốt lửa.
Tạ Chiêu đi về phía trước hai bước, nữ thanh niên mất hồn ngồi dưới gốc cây, không phải Trương Hiểu Phong còn có thể là ai?
Trình Dao Dao kêu lên: “Trương Hiểu Phong, sao cô chạy đến nơi này?! Chúng tôi gọi nửa ngày cô cũng không trả lời!”
Trương Hiểu Phong từ trước đến nay vẫn luôn cười như ánh nắng mặt trời bây giờ mặt lại tái nhợt, giống như đã mất đi toàn bộ tinh thần.
Lúc này miễn cưỡng nhấc khóe môi: “Tôi vẫn sợ chết.”
“Đừng nói điều ngốc nghếch.” Hàn Nhân và Trình Dao Dao kéo cô lên: “Cô không có việc gì thì tốt, dọa chết chúng tôi rồi.”
Tạ Chiêu nhìn trời: “Xuống núi trước đã, trở về rồi nói!”
Lên núi dễ xuống núi khó.
Tạ Chiêu đi trước đỡ Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lại đỡ Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, bốn người khó khắn đi tới chân núi, phần lớn người trong thôn đi tìm người cũng chạy tới.
Hàn Nhân giúp đỡ giải thích: “Không có chuyện gì, hôm nay Trương Hiểu Phong lên núi tìm nấm, không cẩn thận bị lạc đường!”
Mấy thôn dân oán giận nói: “Mấy nữ thanh niên trí thức các cô xảy ra chuyện gì vậy? Hết người này lại đến người khác lạc đường! Làm chúng tôi tốn công tốn sức!”
Trương Phong mất hồn mất vía, Hàn Nhân đành phải cười làm lành với họ, Trình Dao Dao cũng nói: “Trương Hiểu Phong không cố ý! Xin lỗi mọi người!”
Dáng dấp Trình Dao Dao xinh đẹp, từ trước đến nay luôn kiêu căng, hôm nay chịu thay mặt Trương Hiểu Phong nhận lỗi với đám người, các thôn dân rối rít nói: “Được rồi được rồi, lần sau phải cẩn thận!”
Đám người dần dần rời đi, chỉ có bí thư chi bộ thôn và Lâm Đại Phú biết chuyện gì xảy ra, an ủi Trương Hiểu Phong vài câu, sau đó dặn dò Hàn Nhân và Trình Dao Dao: “Cố gắng khuyên nhủ thanh niên trí thức Trương, cô ấy là đồng chí tốt.”
Nhưng trong lòng họ cũng rõ ràng, chuyện này dù khuyên thế nào cũng không hữu dụng.
Trình Dao Dao không yên tâm Trương Hiểu Phong tự mình về như vậy, nói: “Đêm nay cô đừng về, đến ngủ chung với tôi đi.”
Trương Hiểu Phong cuối cùng cũng phản ứng, gắng gượng cười với Trình Dao Dao: “Hôm nay tôi không nỡ chết, sẽ không làm ra chuyện điên rồ gì nữa, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho cô.”
Trình Dao Dao nói: “Không phiền.
Từ lúc phân ký túc đến nay, chúng ta chưa ngủ chung lần nào, đêm nay Hàn Nhân cũng ở cùng với chúng ta, thế nào?”
Hàn Nhân góp vui nói: “Đương nhiên được! Nhưng mà…”
Hàn Nhân nhìn Tạ Chiêu đứng im lặng bên cạnh.
Cô nhớ ra bây giờ Trình Dao Dao ở nhờ nhà người khác, tự tiện dẫn hai người họ về ở, không biết Tạ Chiêu có mất hứng không.
Trình Dao Dao không do dự hất cằm lên: “Không nhưng nhị gì hết, đi thôi!”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đi theo Trình Dao Dao về Tạ gia.
Lần đầu tiên bước vào sân nhà địa chủ, hai người kiềm chế được hiếu kỳ, âm thầm đánh giá cái sân này.
Sân Tạ gia sạch sẽ mát lạnh.
Mái ngói cong cong, xà nhà làm bằng cây nhãn, nền đất lát gạch xanh, vừa nhìn liền thấy khác hẳn những gia đình khác trong thôn.
Trong sân có giếng, vườn rau trước sân trồng một cây hương thung, bên trong vườn trồng rau xanh um tươi tốt, còn có một đám hoa Hải đường tươi đẹp.
Gà mái nhốt bên trong lồng tre, mấy đống củi được xếp thành đống chỉnh tề.
Không giống sân người trong thôn luôn đầy phân gà, ruồi muỗi bay loạn.
Nền đất lát gạch xanh của Tạ gia được quét sạch sẽ, không có chút bụi nào.
Vừa vào cửa đã cảm thấy mát mẻ, tinh thần thể xác thoải mái.
Dù Trương Hiểu Phong đang đầy phiền não cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trình Dao Dao dẫn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong vào cửa, đúng lúc bà Tạ bê thạch đen từ trong phòng bếp ra.
Trình Dao Dao giới thiệu: “Bà nội, đây là Trương Hiểu Phong, đây là Hàn Nhân, tối nay hai người ở nhà chúng ta.”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân thường đến tìm Trình Dao Dao, nhưng bà Tạ không ra đến cổng mấy, các cô chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của bà Tạ ở trong sân.
Bây giờ nhìn thấy quần áo của bà sạch sẽ, nụ cười từ ái, hai người ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào bà Tạ, hôm nay làm phiền bà rồi.”
“Không phiền, không phiền.
Hiếm khi có bạn tới chơi, nhà chúng ta cũng ít khi tiếp đón khách.” Bà Tạ để thạch đen lên bàn, Tạ Phi chầm rãi đi ra, cầm ba cái bát và ba cái thìa để lên bàn.
Nhưng lúc Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân tò mò nhìn cô, Tạ Phi lại xấu hổ chạy đi.
Ba bà cháu Tạ gia sớm quay về phòng, để không gian lại cho Trình Dao Dao và hai người Hàn Nhân.
Ba người ngồi trong sân, gió thổi mát mẻ, ăn thạch đen ngâm nước giếng lạnh buốt, không khí khẩn trương dần dần thoải mái.
Trình Dao Dao giới thiệu: “Đây là thạch đen.”
Hàn Nhân ăn một miếng, thạch màu đen, ăn mềm dai hơn tào phớ, vừa ngọt vừa lạnh, hai người khen không dứt miệng: “Đây là đồ tốt! Tôi chưa ăn bao giờ cả!”
Trình Dao Dao cười nói: “Thạch này mua ở chợ thôn Đập Thượng.
Người dân miền núi làm, mùi vị rất ngon.”
Trình Dao Dao nói xong cũng thử một miếng.
Thạch đen mềm dai hơn món bánh đúc đậu mình làm, cảm giác có mùi thực vật thơm ngát.
Cẩn thận nếm, còn có vị kiềm, chắc là dùng tàn hương đông đặc lại.
Thạch đen giải nhiệt, trộn lẫn với mật ong rừng Tạ Chiêu lấy ngon vô cùng.
Gió thổi phất phơ, ăn một bát thạch đen, Hàn Nhân hưởng thụ mắt híp lại.
Hàn Nhân cảm thán nói: “Dao Dao, chả trách lúc trước cô nhất định muốn ở Tạ gia.
Đây đúng là cuộc sống thần tiên, địa chủ biết hưởng thụ.”
“Xuỵt!” Trương Hiểu Phong thở dài, thấp giọng nói: “Người ta tốt bụng tiếp đãi chúng ta, đừng nói lung tung.”
Cho dù đến giờ phút này, Trương Hiểu Phong vẫn có thói quen nghĩ cho người khác.
Trình Dao Dao không nhịn được khó chịu thay cô.
Hàn Nhân biết mình lỡ lời, ngượng ngùng thè lưỡi: “Tôi không có ý đó.
Hóa ra người Tạ gia tốt như vậy, trước kia tôi thực sự hiểu lầm họ rồi.”
Trình Dao Dao cười nói: “Người Tạ gia tốt cỡ nào, mấy người chậm rãi quan sát sẽ biết.”
Ăn bữa khuya xong, Trình Dao Dao dẫn hai người đi tắm rửa, lấy đồ ngủ của mình cho các cô mặc.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở nhà trong nhà người khác, hai người đều là con gái, không tiện nhất chính là tắm rửa, bình thường chỉ có thể bê chậu nước, trốn ở trong phòng của mình tùy tiện lau người.
Hôm nay ở Tạ gia, cuối cùng có thể thoải mái tắm nước nóng.
Tắm xong về phòng ngủ, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lại được mở rộng tầm mắt.
Phòng Trình Dao Dao rộng rãi mát mẻ, đồ dùng trong nhà có đủ, trên bàn còn có một lọ hoa.
Trên giường lớn mắc màn trắng mới tinh, ở thôn Điềm Thủy có thể coi là chuyện hiếm có.
“Dao Dao, phòng của cô quá tốt đi!” Hàn Nhân sờ cái chiếu mềm dẻo mát lạnh, líu lưỡi nói: “Tạ gia thật sự xem cô thành đại tiểu thư rồi, tôi thấy con gái nhà đại đội trưởng cũng không thoải mái như cô!”
Trên giường có thêm hai cái gối đầu và một tấm thảm, chắc bà Tạ đã sớm chuẩn bị giúp cô.
Trình Dao Dao tự đốt lá ngải cứu nhét vào góc phòng hun muỗi, nghĩ thầm bình thường tôi còn sướng hơn bây giờ nhiều, những chuyện xách nước tắm và hun muỗi đều do Tạ Chiêu làm thay.
Trong phòng mát mẻ, không oi bức và không có muỗi bay vo ve phiền lòng.
Ba người nằm trong một cái màn, giống như trở lại cuộc sống ở ký túc xá lúc trước.
Thức ăn ngon cùng với môi trường sạch sẽ thoải mái có thể trấn an cảm xúc, nằm im lặng một lát, cuối cùng Trương Hiểu Phong mở miệng.
Hóa ra bố Trương Hiểu Phong lúc mười mấy tuổi từng làm người học việc trong tiệm cầm đồ.
Về sau ông chủ hiệu cầm đồ bị xử lý, thì ra là một ông cụ sĩ quan **.
Sau đó bố Trương Hiểu Phong làm công nhân trong nhà máy thủy tinh, tình hình nghiêm trọng, đoạn thời gian đó không thể nói với người bên ngoài.
“Điều này quá oan uổng rồi.” Lòng Trình Dao Dao đầy căm phẫn: “Vậy cũng tính là lịch sử đen tối sao?”
Trương Hiểu Phong cười khổ.
Nếu có thể giảng giải đạo lý rõ ràng, nhà bọn họ cũng không cần nhọc lòng giấu diếm chuyện này.
Hàn Nhân để ý một vấn đề khác: “Chuyện này chỉ có nhà cô biết, vậy ai đã báo tin?”
Trương Hiểu Phong mờ mịt nhìn trần nhà, lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có lẽ là người quen nhà chúng tôi?”
Trình Dao Dao xoay người nói: “Không đúng.
Nếu như là người quen nhà cô, sao có thể ở xa hơn nghìn kilomet vẫn biết chuyện cô được tiến cử sinh viên công nông binh?”
“Ý của cô là thanh niên trí thức làm?” Hàn Nhân nói: “Nhưng ai biết chuyện bố Trương Hiểu Phong?”
Trình Dao Dao bị hỏi, nghĩ mãi không ra.
Trương Hiểu Phong bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ là…”
Trình Dao Dao và Hàn Nhân đồng thanh nói: “Là ai?”
Trương Hiểu Phong ngừng lại, im lặng một lúc lâu mới cười khổ nói: “Có lẽ tôi đoán sai.
Không có chứng cứ không thể oan uổng người khác.
Dù sao… Dù sao tôi cũng không được lên đại học.”
Giọng nói của Trương Hiểu Phong nghẹn ngào.
Kỳ thi đại học bị hủy bỏ, sinh viên công nông binh là cơ hội lên đại học duy nhất của nhóm thanh niên trí thức, hơn nữa còn có thể về thành phố, rời khỏi cuộc sống nông thôn bế tắc này.
Trình Dao Dao và Hàn Nhân không biết an ủi cô thế nào mới tốt, chỉ có thể im lặng ở cạnh cô.
Trình Dao Dao nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: nhà Trương Hiểu Phong chỉ vì vấn đề trong quá khứ mà mất đi cơ hội tiến cử, vậy cứ tính Tạ Chiêu thi đỗ đại học, có thể thông qua thẩm tra chính trị không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...