- Hừ, tôi thích ai mắc mớ gì tới anh hả?
Lâm Thư Nhã mang vẻ thách thức, nói:
- Dù sao, tôi thích ai cũng là chuyện của tôi, chuyện đó không liên quan đến anh.
- Đúng vậy, cô nói như vậy là không sai, cô thích ai thì tôi cũng không xen vào.
Triệu Cương gật đầu.
- Vậy anh còn hỏi làm chi?
- Dĩ nhiên là muốn hỏi một chút thôi, vị hôn thê của tôi đi thích người khác, vị hôn phu là tôi nếu như ngay cả điều này cũng không biết thì không phải tôi bị cắm sừng hay sao? Tôi đây không thích chuyện đó.
Triệu Cương Băng lắc đầu nói:
- Tôi cho rằng loại chuyện này vẫn nên nói thẳng ra, tình yêu đúng là phải tùy duyên, tôi không thể ép buộc cô yêu tôi, cũng không thể ép buộc cô không thương người khác được!
Triệu Cương Băng nói những lời này làm cho Lâm Thư Nhã ít nhiều có chút suy nghĩ khác, ở trong sự hiểu biết của cô thì Triệu Cương Băng là một người hề để ý đến suy nghĩ của người khác, hắn là một công tử bột chỉ biết xem mình là trung tâm mà thôi. Điểm này là do năm đó hắn đã cự tuyệt không ăn cơm cùng gia đình cô mà nhìn ra được.
Chuyện năm đó làm cho Lâm Thư Nhã cảm thấy đó là một sự tổn thương quá lớn đối với mình. Khi đó, sau khi biết sẽ phải gặp vị hôn phu của mình để cùng ăn cơm thì Lâm Thư Nhã rất là tò mò, thậm chí còn có chút mong đợi, dù là ai có biết vị hôn phu vị hôn thê là như thế nào đâu, nhưng chuyện quan trọng nhất chính là hiếu kỳ.
Chỉ là, khi biết đối phương bởi vì dáng dấp mình xấu xí vậy mà không muốn cùng ăn cơm với mình thì Lâm Thư Nhã hoàn toàn bị tổn thương, cũng chính là từ lúc đó mà Lâm Thư Nhã bắt đầu xuất hiện có sự thay đổi tính cách.
Cho nên, trong lòng của Lâm Thư Nhã vẫn là rất hận Triệu Cương Băng. Bằng không thì vào thời điểm Triệu Cương Băng vừa xuất hiện cũng sẽ không làm như không đếm xỉa đến hắn, sau đó lại bắt hắn làm bia đỡ đạn rồi.
Nhưng mà lời nói về tình yêu của Triệu Cương Băng lúc này lại làm cho Lâm Thư Nhã ít nhiều có chút thay đổi cách nhìn về hình ảnh của Triệu Cương Băng ở trong lòng cô.
Xem ra người này cũng không phải chỉ một mực vì lợi ích cá nhân đâu, ít nhất trong chuyện tình cảm thì lời nói của người này vẫn nên nói là có giá trị.
Lâm Thư Nhã vừa nghĩ vừa nói:
- Vậy anh muốn biết người tôi thích là ai không?
- Dĩ nhiên là muốn rồi, tôi muốn xem thử xem ai có thể lấy mất trái tim của vị hôn thê của tôi.
Triệu Cương Băng nói.
- Đừng luôn miệng nói là vị hôn thê vị hôn thê nữa.
Lâm Thư Nhã nhìn mọi người xung quanh một chút rồi thấp giọng nói:
- Tôi nói rồi, chuyện của chúng ta là không có khả năng, hủy bỏ hôn ước là chuyện sớm hay muộn thôi, cho nên anh bây giờ không nên nói như vậy, để cho người ta nghe được lại hiểu lầm thì không tốt.
- Được rồi, vậy thì gọi là cô vợ trẻ chưa xuất giá nha!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.
- Anh ...!
Đôi mắt tuyệt đẹp của Lâm Thư Nhã liếc Triệu Cương Băng, nói:
- Nếu như tôi nói với anh người tôi thích thì anh sẽ không quấy rầy tôi nữa đúng không?
- Thứ nhất, tôi không có quấy rầy cô.
Triệu Cương Băng nói:
- Từ lúc tới đây đến giờ, tôi đã làm hành động nào quấy rối đến cô chưa?
- Không có!
Lâm Thư Nhã suy nghĩ kỹ một chút, vẫn không có.
- Thứ hai, cô có nói hay không đó là chuyện của cô, tôi chỉ hỏi một chút thôi, cô không nói tôi cũng không mất một miếng thịt nào.
Triệu Cương Băng nhún vai, vẻ mặt như không có gì quan trọng.
- Vậy anh còn hỏi để làm gì? Coi như là biết người tôi thích thì có lợi ích gì sao?
Lâm Thư Nhã hỏi.
- Có ích chứ!
Triệu Cương Băng nghiêm túc gật đầu.
- Có ích gì chứ? Chính anh nói anh không ngăn cản được người ta thích tôi, cũng không ngăn cản được tôi thích người ta mà.
Lâm Thư Nhã cau mày nói.
- Tôi đúng là không ngăn cản được.
Triệu Cương Băng gật đầu, nói:
- Nhưng mà, biết cô thích ai thì tôi liền có thể đi giết chết hắn, như vậy thì cô thích hắn cũng không được nữa.
- Anh ... !!!
Lâm Thư Nhã trợn to hai mắt nhìn Triệu Cương Băng.
- Tôi sẽ bắt người cô thích, sau đó giết chết hắn ngay trước mặt cô, một dao thôi, cô biết đó, tôi có khả năng đó mà. Cô không ngăn cản được tôi, ba mẹ cô cũng không ngăn cản được tôi.
Triệu Cương Băng cười nói hòa nhã.
- Anh bệnh thần kinh!
Lâm Thư Nhã kiềm chế không được bèn kêu to lên.
Rất nhiều người xung quanh đang "tác nghiệp" bị tiếng kêu của Lâm Thư Nhã làm kinh động đến, tất cả đều kinh ngạc quay qua nhìn về phía Lâm Thư Nhã, suy nghĩ xem có phải Triệu Cương Băng làm chuyện cầm thú gì đó với người ta hay không, có cần anh hùng cứu mỹ nhân rồi lấy thân báo đáp gì gì đó hay không.
Lâm Thư Nhã cũng ý thức được thái độ của mình hơi thất lễ, vội vàng quay mặt lên.
Chờ sau khi tất cả mọi người không còn chú ý đến nữa thì Lâm Thư Nhã mới xoay người lại, nhìn Triệu Cương Băng nói:
- Anh dám làm như vậy, tôi hận anh cả đời.
- Không sao, dù sao cô cũng hận tôi rồi!
Triệu Cương Băng nhún vai, nói:
- Nếu đã hận, thì hận đến triệt để đi!
- Anh ... tại sao anh có thể như thế chứ?
Lâm Thư Nhã vội vàng la lên:
- Anh ... anh vẫn ích kỷ như trước đây.
Triệu Cương Băng im lặng một lúc, bất ngờ lộ ra một nụ cười bỉ ổi, nói:
- Coi cô kìa, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.
- Nói đùa?
- Triệu Cương Băng tôi mặc dù không phải là người rộng lượng nhưng tôi cũng biết rõ, thứ thuộc về mình sẽ là của mình, thứ không thuộc về mình thì dù ình có làm thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi. Thư Nhã, trước đây tôi đã từng làm tổn thương cô, tôi biết, cho nên bây giờ những gì tôi làm chính là muốn để cho cô vui vẻ một chút, coi như là bù đắp lại những sai lầm trước đây, nếu như cô muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta thì tôi hết sức vui vẻ phối hợp với cô, nhưng mà ít nhất bây giờ tôi cũng sẽ theo đuổi cô, bởi vì tôi từng phạm sai lầm, còn bởi vì cô chính là vị hôn thê của tôi.
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.
Lâm Thư Nhã nhìn thẳng vào Triệu Cương Băng, trong mắt hiện lên đủ loại tâm tình các thứ.
Hồi lâu sau, Lâm Thư Nhã nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì trong mắt Lâm Thư Nhã đã trấn tĩnh lại rồi.
- Đây cũng là thủ đoạn tán gái của anh hả?
Lâm Thư Nhã nhẹ giọng hỏi.
Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt nở một nụ cười thật tươi:
- Đều bị cô biết rồi.
- Khốn kiếp.
- Cảm ơn nha!
… …
Giờ tự học trôi qua vô cùng nhanh.
Rất nhanh, giờ tự học liền kết thúc.
Suốt buổi tối hôm nay Chu Đồng Ngôn cũng không xuất hiện, điều này làm cho Triệu Cương Băng ít nhiều có chút lo lắng, dù sao trong khoảng thời gian hắn đến trung học Hạo Nguyệt này cũng chỉ có thể tiếp cận được duy nhất một người bạn đó.
Mặc dù mới biết nhau chỉ có một ngày.
Sau khi rời khỏi trường học, Triệu Cương Băng cỡi chiếc xe máy điện đi theo hướng về nhà, nhưng mà lúc đi ngang qua một cái hẻm đen như mực thì Triệu Cương Băng bỗng nhiên cảm giác được hình như có người đang nhìn mình.
Triệu Cương Băng nhìn về phía cái hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ có bóng dáng của một người mập mạp chợt hiện lên, cái hẻm nhỏ thì vẫn tối đen.
Con mắt của Triệu Cương Băng híp lại, sau đó liền làm như không biết mà cỡi xe về phía trước.
Không lâu sau đó.
Lâm Thư Nhã dắt một chiếc xe đẹp xuất hiện trên đường lớn giao với con hẻm nhỏ kia.
Lúc này đã mười giờ tối, bên cạnh Lâm Thư Nhã còn có hai nữ sinh nữa, ba người vừa nói chuyện với nhau vừa đi về phía trước.
Đúng lúc này.
Một bóng dáng mập mạp bất ngờ chạy vọt ra từ trong hẻm.
Trên tay tên mập này còn cầm một cây thiết côn.
- Lâm Thư Nhã, đứng lại cho tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...