Mỹ Nhân Và Nô Lệ - Ly Đình Nghê Diễm FULL


Mắt cá chân bị nắm lấy, Ly Đình nhìn xuống dưới, đồ xấu xí đang nắm chân y, “Ngươi buông ra.”.

Ly đình sợ đau, trên chân không biết xuất hiện vết thương từ khi nào, bây giờ không có tâm tư đùa cợt với đồ xấu xí.
Nghe thấy trong phòng vang lên âm thanh, Ly Đình lười đi nhìn.

Mắt cá chân buông lỏng lại bị nắm lấy, gan bàn chân bị đồ vật gì đó chà sát, làm cho Ly Đình không chịu nổi ngồi mạnh dậy.
Đồ xấu xí mang tới chậu nước, để cho y lau chân, một bên là kim sang dược.
Mỹ nhân quý giá như mạng, kim sang dược vừa được bôi lên vết thương, cảm giác nóng rực khiến y không nhịn được, nước mắt rơi xuống nhìn Nghê Diễm nói: “Đau…ngươi làm cái trò gì vậy…”

 
“Được phân chăm sóc tốt cho ngươi, nếu xảy ra việc gì sẽ bị trách phạt.” Đây là câu nói dài nhất từ lúc đồ xấu xí này vào phòng.
Chân không còn quá đau đớn nữa, Ly Đình chống cánh tay, buồn bực nói: “Để cho ngươi bị phạt mới tốt…đều tại ngươi dọn dẹp không sạch sẽ…”
Đồ xấu xí không phản bác, Ly Đình đột nhiên ngang tàng nói, “Ngươi cũng biết ta là người sắp được đưa cho Kỳ tướng quân, còn dám dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào ta, ngày nào đó có thể bay lên cao, nhất định phải cho người chặt hai tay của ngươi, khoét mắt ngươi, nói cũng không chịu nói, đầu lưỡi cũng không cần dùng nữa!”
Nghê Diễm như không nghe thấy, ngồi bên tháp hỏi, “Nhưng còn vết thương?”
Dứt lời không chờ Ly Đình trả lời, vén quần Ly Đình lên nhìn xem chỗ khác có vết thương hay không.

Ly đình giật mình, dùng sức thật mạnh thoát khỏi bàn tay Nghê Diễm, không để ý đến đau đớn trên chân, run rẩy đắp chăn che hai chân lại, “Cút…đừng chạm vào ta…không cần ngươi quan tâm…”
Người trên tháp như bị hoảng sợ cuộn mình trên giường, Nghê Diễm không nhìn nữa, cũng không tới gần Ly Đình, để y một mình nằm đó.
 
Từ ngày vị kia đến hậu viện, chủ tử lần đầu tiên đến thăm y.

Vừa tiến vào viện, đã thấy Ly Đình ngồi dựa vào cánh cửa, ngửa đầu nhìn nước mưa tí tách tí tách theo mái hiên rơi xuống.
Lông mi dài mảnh nhấp nháy nhấp nháy, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, nghĩ muốn vươn tay chạm đến thứ gì đó bên ngoài cửa, nhưng thế nào cũng không thể chạm đến.


Bóng người như vậy, từ xa nhìn thấy đều làm người ta không thể bước tiếp.
Thấy trong viện có người tới, không phải là cái tên xấu xí ít lời kia, là chủ nhân của viện này.
“Hạ nhân hầu hạ ngươi có vừa lòng không.” Chủ tử hỏi, hạ nhân bên cạnh đều thức thời lui xuống.
“Đương nhiên là vừa lòng.” Ly Đình cười dịu dàng, hành lễ xong thì ngoan ngoan đứng một bên, chờ chủ tử phân phó.
Eo bị ôm lấy, chớp mắt thiên toàn địa chuyển dựa vào lồng n.g.ự.c chủ tử, cằm hơi bị nâng lên, chủ tử mang theo vẻ xâm lược nói: “Thực không nỡ tặng ngươi cho Kỳ Long.”
 
Ngón tay theo quần áo vào trong sờ soạng, cách một lớp nội sam nhẹ nhàng xoa nhũ tiêm Ly Đình, lại nói, “Thật đáng tiếc, người đẹp như vậy, ta còn chưa được chạm vào, phải chăm sóc cẩn thận, đợi Kỳ tướng quân toàn thắng trở về, hai tay dâng tặng.”
Ly Đình thân mình cứng lại, khi nghe được tên của Kỳ Long ngay cả nụ cười có lệ đều cứng lại, hai vai siết chặt, rũ mi không đáp lời.
Chủ tử không ở lại quá lâu, cuối cùng phân phó, “Ngươi phải nghe lời chút, xóa bỏ hết những ý nghĩ tự tìm c.h.ế.t đi, Kỳ tướng quân mấy ngày nữa sẽ trở lại.”

Tiễn chủ tử đi, trong phòng còn chưa thanh tĩnh, lại tiến vào một đám nha đầu.

Đại nha đầu cầm đầu nhìn như cung kính, nhưng không hề liếc nhìn Ly Đình một cái, “Công tử.”
Đại nha đầu cúi thấp người, nha đầu phía sau bưng đồ vật lên.

Vừa vạch ra, mấy tiểu nha hoàn sắc mặt đỏ bừng, lại nghe thấy đại nha đầu nói, “Công tử, cái này là do chủ tử phân phó, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày người phải mang theo cái này.”
Một cây ngọc thể đặt trên khay, sắc mặt Ly Đình hoảng hốt, nhất thời không biết làm gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui