Diệp Chuẩn không nghĩ đến lại có thể gặp được người cậu đụng phải ở quán ăn Quảng Đông kia ở nơi này.
Nhìn đối phương dẫm lên bục giảng, quay người đối mặt với bên dưới, tim của cậu liền đột nhiên đập nhanh, tư thế đang uể oải dựa vào thành ghế cũng không tự giác mà ngồi thẳng lên.
Aiz, lần này đến là đáng giá.
Trong lòng cậu nghĩ.
Phòng học rất lớn, chỗ ngồi của Diệp Chuẩn cách bục giảng có chút xa, cậu có hơi hối hận đã không ngồi ở phía trước.
Nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào mắt kính trên mặt Tưởng Nguyên bên cạnh, Diệp Chuẩn liền duỗi tay gỡ mắt kính của y xuống, tự mình đeo lên.
Tưởng Nguyên: "..."
Độ cận của kính Tưởng Nguyên không cao lắm, chủ yếu là vì muốn thấy rõ PowerPoint của giáo sư nên mới mang, Diệp Chuẩn đeo lên cũng vừa phù hợp.
Đeo kính lên, Diệp Chuẩn lập tức cảm giác thế giới trở nên rõ ràng hẳn, thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi trên bục giảng kia càng không có nơi ẩn giấu trong mắt cậu, thậm chí còn có thể nhìn thấy nếp nhăn của áo sơ mi dắt trong lưng quần.
Nhìn đối phương xoay người đem USB cắm vào máy tính, nơi bả vai đến eo đưa ra một đường cong duyên dáng.
Diệp Chuẩn không khỏi nghĩ thầm, đường cong phía dưới quần áo so với khi mặc đồ khẳng định càng hấp dẫn hơn, có lẽ còn có tám múi cơ bụng và tuyến nhân ngư mê người (1)
Nhìn một lúc, cậu đột nhiên nhớ đến mình vẫn còn chưa biết tên của đối phương, thế là ở trên giấy note viết mấy chữ đưa cho Tưởng Nguyên, dùng tay chọc chọc cánh tay y.
Tưởng Nguyên nghe giảng đến mê mẩn, cúi đầu nhìn chữ trên giấy note, có chút dở khóc dở cười nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Diệp Chuẩn cười tít mắt nhìn mình, nâng cằm chỉ chỉ vào giấy note trên mặt bàn.
Nội dung trên giấy note là hỏi tên và tuổi tác của Chử Diễm, còn có tình trạng hôn nhân.
Tưởng Nguyên nhanh chóng viết đáp án ở phía bên trên, đẩy trở về cho Diệp Chuẩn
—— Chử Diễm, 33 tuổi, chưa lập gia đình, độc thân.
Mấy đáp án này khiến Diệp Chuẩn rất hài lòng, tự động không để ý đến câu đằng sau của Tưởng Nguyên "Chăm chú nghe giảng đừng lộn xộn", vò tờ giấy thành một cục, để cùng một chỗ với các tờ giấy khác mà cậu vừa nhận được, tiếp tục thưởng thức Chử Diễm.
Môn mà Chử Diễm dạy là toán học, Diệp Chuẩn nghe không hiểu anh đang giảng cái gì, nhưng xem không hiểu nội dung trên Power Point không phải chuyện quan trọng, không cản trở cậu ngắm người đang giảng Power Point là được.
Những số học ngày xưa nghe chẳng khác niệm kinh là bao, từ trong miệng người trước mắt này nói ra vậy mà ngoài ý muốn trở nên dễ nghe hẳn.
Diệp Chuẩn cảm thấy, nghe thấy thanh âm của anh, cậu liền có thể cứng, lại ngắm mặt, cậu liền có thể bắn.
Sao lại có người vừa ý mình thế này.
Diệp Chuẩn cảm thấy cuộc sống 22 năm qua của mình thật sự quá lãng phí, vậy mà muộn như vậy mới đụng phải Chử Diễm.
Chử Diễm không biết thời điểm mình đang giảng bài, phía dưới lại có người ý dâm chính mình.
Anh giảng xong một đoạn, đổi giao diện Power Point, hỏi học sinh dưới đài: "Vị bạn học nào đến trả lời vấn đề này một chút?"
"Em!" Diệp Chuẩn bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, ăn chắc hướng Chử Diễm vẫy vẫy, "Em, giáo sư, chọn em nè."
Chử Diễm: "..."
Tưởng Nguyên: "..."
Mọi người: "..."
Yêu cầu của Chử Diễm với học sinh rất cao, ra đề cũng rất phức tạp xảo quyệt.
Mới đầu khi anh vừa chuyển tới, thời điểm học sinh không hiểu rõ anh sẽ còn hăng hái trả lời, sau mấy tiết lên lớp, mọi người bắt đầu bảo trì thái độ quan sát, chờ chính anh chỉ đích danh, vậy nên nhìn thấy có người tích cực như vậy đòi trả lời, mọi người đều ném cặp mắt kính nể về vị bạn học dũng cảm này.
Chử Diễm cũng có chút bất ngờ, nhưng điều mà anh bất ngờ không phải là có người muốn tranh trả lời, mà là Diệp Chuẩn.
Kinh nghiệm bị người huýt sáo "chòng ghẹo" đối với Chử Diễm mà nói là một lần trải nghiệm mới lạ, đối phương chính là thanh niên dáng mạo xinh đẹp đến không thể bới móc trước mắt này.
Lúc ấy anh thấy trong mắt đối phương tất cả đều là ngạc nhiên mừng rỡ và thưởng thức, không có một tia bất kính, cũng liền áp chế điểm không vui trong lòng khi bị người xúc phạm, không nhìn rời đi.
Nhưng chưa từng nghĩ, hôm nay ở trên lớp học sẽ lần nữa đụng phải đối phương.
Nhìn đối phương dùng sức hướng mình ngoắc, Chử Diễm chỉ cảm thấy tiếng huýt sáo kia đột nhiên vang vọng ở bên tai.
Ánh mắt dừng trên người Diệp Chuẩn mấy giây, sau đó dời đi, rơi xuống trên người bên cạnh, mở miệng nói: "Tưởng Nguyên, cậu đến trả lời."
Tưởng Nguyên không nghĩ đến Chử giáo sư gọi mình trả lời, hơn nữa còn nhớ rõ tên mình, có chút được "yêu" mà sợ, từ chỗ ngồi đứng lên, đem cách mình hiểu trình bày một lần.
Diệp Chuẩn: "..."
"Ngồi xuống đi." Chử Diễm gật gật đầu để y ngồi xuống, bổ sung một chút chỗ chưa đúng trong đáp án của y sau đó tiếp tục giảng đề, không để vào mắt Diệp Chuẩn đứng một bên.
Một lần gặp khó Diệp Chuẩn không nản chí, thời điểm lần thứ hai gọi trả lời tiếp tục tìm cảm giác tồn tồn tại, không biết làm sao Chử Diễm mỗi lần đều có thể hoàn mỹ tránh đi cậu.
Loại tình huống này giằng co bốn lần, ngay cả Tưởng Nguyên cũng nhìn không nổi, viết tờ giấy nhắc cậu không nên làm loạn, một lúc Chử giáo sư thật sự gọi đến, nếu cậu trả lời không được thì làm sao bây giờ.
Diệp Chuẩn lại xem thường, gọi mới tốt, vừa vặn có thể bắt chuyện.
Cậu không để trong lòng, Tưởng Nguyên lại rầu chết rồi, lo lắng kế tiếp Diệp Chuẩn bị chọn đến, trong lòng âm thầm cầu nguyện Chử Diễm không muốn gọi đến Diệp Chuẩn, cũng ngóng trông thời gian mau mau tan học, cùng Diệp Chuẩn nói chuyện đàng hoàng một chút.
Chử Diễm có thói quen, một tiết học nhiều nhất chỉ hỏi năm học sinh.
Tưởng Nguyên tính một lần, anh vừa rồi đã đặt bốn câu hỏi, lại chọn một nữa liền an toàn, dựa theo sự làm thinh Tiểu Chuẩn vừa rồi của Chử giáo sư, đoán chừng câu cuối cùng cũng sẽ không chọn cậu.
Đang lúc y muốn thở phào, đột nhiên nghe Chử Diễm nói: "Hàng thứ ba, đếm ngược hàng thứ tư, học sinh mặc áo màu đen.
Cậu trả lời câu hỏi này."
Tiếng anh vừa rơi xuống, Diệp Chuẩn bên cạnh ứng tiếng, động tác nhanh chóng đứng lên
Tưởng Nguyên: "..." Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Chử Diễm nói đề gì đó Diệp Chuẩn không biết, dù cho biết cũng sẽ không giải đáp, cậu chỉ là tìm cơ hội bắt chuyện với Chử Diễm thôi.
Này lại gọi đến cậu, cậu giả bộ nhìn kĩ loại hình đề trên Power Point, thật ra ánh mắt luôn rơi vào gương mặt Chử Diễm bên cạnh.
Chử Diễm hôm nay đeo kính, tóc chải gọn gàng, cả người có vẻ hơi nghiêm túc, không dễ gần.
Anh một tay vịn cạnh bàn bàn giáo viên, một bên chờ Diệp Chuẩn trả lời.
Ước chừng qua nửa phút, đối phương như cũ chỉ là nhìn mình không nói lời nào, liền lại gọi một tiếng: "Bạn học?"
"Ôi chao." Diệp Chuẩn lên tiếng.
"Cậu giải thích một chút trình tự đề này."
"A?"
"Giải thích một chút trình tự đề này." Ngón tay Chử Diễm chỉ một chút đề mục trên Power Point, lại lặp lại một lần.
"Thế nhưng..." Diệp Chuẩn dừng lại một chút, ngoan ngoãn mà nói, "Giáo sư ơi, em không biết."
Chử Diễm: "..."
Tưởng Nguyên yên lặng che mặt, trong lòng mắng câu địu míe.
"Nếu đã không biết, vừa rồi thời điểm tôi đặt câu hỏi sao cậu lại giơ tay?" Chử Diễm lại hỏi.
"Em chỉ là muốn trò chuyện với giáo sư, nhưng giáo sư một mực không gọi em." Diệp Chuẩn lộ vẻ vô tội.
Chử Diễm: "..."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau:
Chử Diễm: Tên gì?
Diệp Chuẩn: Họ "Bảo", tên "Bối nhi".
Chử (Chu) Diễm (Yan)
Diệp (Ye) Chuẩn (Zhun)
- ---------------
Chú thích:
(1) Đường nhân ngư:
.