Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài



Nhưng khi nàng nhìn thấy hoàng đế Nam Uyên, nàng khựng lại một chút, như là không tin nổi, rồi chớp mắt ngỡ ngàng.


Hoàng đế Nam Uyên bước tới, gọi tên nàng, cởi áo choàng bọc lấy nàng, ôm vào lòng.

Ngay lúc đó, tất cả sự mạnh mẽ mà nàng cố gắng gồng mình tạo ra đều tan biến.


Đôi mắt đẹp của nàng ngấn nước, nàng bĩu môi, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống khuôn mặt tinh tế.


"A Lan, ngươi đã tìm thấy ta rồi."


Giống như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng đã tìm về nhà, nàng nghẹn ngào nói, giọng tràn đầy niềm tin.


Hình ảnh Khuynh Linh lúc ấy và hiện tại dần hòa làm một trong tâm trí Giang Chỉ Hành, kéo hắn ta về thực tại, tiếp tục đặt quân cờ.


Có vẻ như Nhiếp chính vương không nhớ rằng đã từng gặp hắn ta.


Trong khi đó, tại một viện khác, Thái tử Đông Trì với thân phận là Nhị công tử của Tạ gia, đang cùng Tạ Sơ tỉ thí.


Sau khi thu kiếm, thị nữ thân cận của Thái tử phi mang trà nước và khăn mặt lên.


“Vẫn không đấu lại ngươi được mấy chiêu.” Thái tử Phong Hoài Tu ngồi xuống ghế đá, uống một ngụm trà, Thái tử phi nhận khăn từ thị nữ, lau mồ hôi cho phu quân.


Tạ Sơ đứng đó, lau sạch kiếm trước khi tra vào vỏ, nhịp tim sau trận đấu cũng chưa ổn định lại, hắn ta không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh Phong Hoài Tu.


“Ôi, Tạ đại tướng quân à, ngươi thấy thế nào về vị nữ tử ấy?” Phong Hoài Tu dùng khuỷu tay huých Tạ Sơ, nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt.


“Thế nào là thế nào?” Tạ Sơ dịch sang bên một chút, tránh khỏi sự chọc ghẹo của Phong Hoài Tu.


“Đừng tưởng ta không thấy nhé, ngươi đấy, cái gã quanh năm không tiếp xúc với nữ nhân, có nữ nhân nào ngỏ ý cũng đều tránh xa, hôm nay lại dán mắt vào người ta không rời.”


Phong Hoài Tu chẳng ngại ngần gì mà tiếp tục xích lại gần Tạ Sơ.


“Ngươi thích rồi đúng không? Nhưng nghe nói nàng ấy bị thương trên mặt, thật đáng tiếc.”


“Chú ý đến nàng ấy chỉ vì Mạc Việt thôi.”



Vốn dĩ đang ở biên cương, Tạ Sơ nhận được thư của Phong Hoài Tu gọi hắn ta về gấp để cùng xuất sứ.

Khi đang thu xếp hành lý, thuộc hạ báo rằng Đại tướng quân Mạc Việt của Nam Uyên đang chờ cách doanh trại một dặm.


Tạ Sơ và Mạc Việt đều là những tướng trẻ có tài, cả hai đều nghe danh nhau và có chút hứng thú với đối phương.

Mặc dù không hiểu tại sao Mạc Việt lại băng qua cả hẻm núi để tìm mình, nhưng Tạ Sơ vẫn cưỡi ngựa ra ngoài gặp Mạc Việt.


Mạc Việt chắp tay hành lễ, dâng lên rượu ngon và thịt hảo hạng.


Trong quân doanh hiếm khi có những món ngon này, quả không hổ danh là người cùng chí hướng, biết rõ thứ gì quân doanh thật sự cần nhất.


“Trên đường xuất sứ, mong Tạ tướng quân nhọc lòng chăm sóc cho Khuynh Linh một chút.

Nàng ấy là một nữ tử, ta thật sự không yên tâm.”


Tin đồn rằng vị đại tướng quân này rất ít nói, mỗi lời đều quý như vàng.

Vậy mà hôm nay lại nói nhiều đến thế, chắc hẳn là rất bận tâm đến nàng.


Sau đó, Tạ Sơ hỏi tại sao hoàng đế Nam Uyên đã cắt cử những hộ vệ võ công cao cường bảo vệ Khuynh Linh, sao còn phải băng qua hẻm núi đến gặp mình chỉ để nhờ mình chăm sóc thêm cho nàng chứ.


Mạc Việt gãi đầu ngượng ngùng đáp: “Hoàng thượng tất nhiên sẽ cử người bảo vệ Khuynh Linh, nhưng từ trước đến nay ta luôn cảm thấy Tạ tướng quân là người chính trực, võ công cao cường.

Nếu có được sự đồng ý của ngài thì ta sẽ yên tâm hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận