16.
Đêm trừ tịch, bệ hạ bế một mỹ nhân ra từ cung quý phi, hôm sau được phong làm tần, ban Thanh Vân điện.
Tuy không ngang ngược bằng Từ Kiều Kiều mới đến Đại Thịnh đã được phong làm quý phi, nhảy một phát từ cung nữ lên tần cũng đủ khiến quần chúng kinh ngạc.
Bởi vì điều này đại biểu thế độc sủng suốt một năm của quý phi đã vỡ, phi tần hậu cung sau đêm đó phấn chấn hơn nhiều. Có lẽ vì vậy hôm ta đến thỉnh an hoàng hậu có rất nhiều người tụ tập góp vui.
Ánh mắt sáng quắc của các nàng khi thấy ta lập tức ảm đạm.
- Còn tưởng thế nào, cũng chỉ thanh tú một chút.
Chỉ có hoàng hậu cười với ta:
- Cực khổ cho muội muội.
Ta cung kính thi lễ, không chút kiêu ngạo.
Ánh mắt nàng ấy nhìn ta thêm sâu sắc.
Từ hôm ấy, hoàng hậu lúc rảnh rỗi thường đến cung của ta hàn huyên, thỉnh thoảng đọc thơ cho ta nghe, trong mắt đầy ý cười.
Ta thì không được nhàn nhã mấy. Bùi Khải cắm rễ ở chỗ ta gần hai tháng, ta không kháng cự cũng không nhiệt tình với hắn.
Bỗng bên ngoài truyền đến tin quý phi ngã bệnh.
Hắn chần chừ một lát, ta vẫn chưa nghe rõ, nghi hoặc mỉm cười với hắn:
- Có chuyện gì vậy ạ?
Ánh mắt của hắn dán vào ta, rồi vội vàng ôm ta thật chặt.
Hai tháng, quý phi cuối cùng không ngồi yên được nữa.
17.
Hôm ấy ta ngồi trong điện chờ Bùi Khải đến.
Ấy vậy mà lại chờ được tin Bùi Khải trên đường đến đây gặp quý phi đang quỳ mãi không đứng dậy.
- Ai lại làm vậy chứ? Nàng ta là quý phi cơ mà!
Cung nữ bên người ta tức điên, nàng chính là cung nữ lẽ ra phải đưa tin cho Bùi Khải đến rừng mai mà không làm.
Tên nàng là Phục Â.m.
Ta nhắc nhở:
- Cẩn thận lời nói đấy.
Nàng không cam lòng cắn môi.
Ta phì cười an ủi:
- Đây cũng là chuyện tốt mà phải không? Chí ít em có thể ăn thêm bát cơm, đừng giận.
Hình như nàng đã nghe lọt, còn thèm thuồng nuốt ngụm nước bọt.
Ta lại nói:
- Cơm tối thêm một đĩa sóc quyết ngư đi.
- Em tưởng nương nương đã ngán rồi?
- Dù sao cũng là món ưa thích, hai tháng chưa ăn cũng thèm rồi. Nhưng mà… dù sao cũng nên thêm vài món ăn kèm.
18.
Quý phi phục sủng không khó. Nàng ta thiên tính nhõng nhẽo, Bùi Khải là thiên tử không thể cúi đầu, chỉ cần nàng ta nghĩ thông chịu tiến một bước, Bùi Khải sẽ đi nốt 99 bước còn lại.
Đây chính là ân sủng, là tình yêu của thiên tử.
Đương nhiên, hôm sau Bùi Khải vẫn mang gương mặt rối rắm đến gặp ta, ta mới ngủ dậy mơ màng cười với hắn:
- Bệ hạ đến rồi.
Hắn thấy ta không giận mới yên tâm đôi chút, nhưng như bỗng nhớ ra chuyện gì nên hỏi:
- Nàng cũng biết hôm qua ta đi đâu?
Ta không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy:
- Tất nhiên thiếp biết, bệ hạ đến chỗ quý phi nương nương.
- Nàng nghĩ thế nào?
Ta thuận theo hắn:
- Là chuyện tốt, bệ hạ làm hòa với mỹ nhân, thần thiếp chúc mừng bệ hạ.
Sắc mặt của hắn lập tức sầm lại:
- Trẫm tìm nữ nhân khác, nàng lại vui vậy à?
Ta hỏi ngược lại:
- Bệ hạ không vui ư?
Nếu không vui, sao có thể ở đó từ đêm đến hừng đông.
Hắn nghẹn lời.
Quay lưng đi thẳng.
Thật kỳ lạ.
19.
Quý phi phục sủng nhưng không được độc sủng như trước.
Dường như Bùi Khải đã quên mất ta. Hắn thường ngủ lại trong cung quý phi hoặc hứng lên sẽ ghé chỗ các phi tần khác, chỉ không đến chỗ hoàng hậu. Trong mắt Bùi Khải, hoàng hậu chất phác nhưng cũng vô vị.
Nhất thời, hậu cung quay lại lúc quý phi chưa đến.
Không ai để ý một hoàng hậu mờ nhạt cùng một vị tần từng thịnh sủng nay thất sủng.
Ta chỉ tự hỏi không biết bình sứ đĩa sứ trong cung quý phi còn mấy cái nguyên vẹn.
Con người ấy mà, nén giận lâu dài sẽ có chuyện.
Ta tính toán thời gian rồi nhận lời đến cung hoàng hậu dùng bữa. Trên bàn cơm có sóc quyết ngư, hoàng hậu còn cố tình đẩy đến gần ta.
Ta ngửi mùi cá không chịu được liền nôn khan.
Hoàng hậu giật mình:
- Muội muội sao vậy.
Ta không để tâm khoát tay:
- Có lẽ do ăn chán rồi.
Nàng ấy gật đầu sai người mang đĩa cá xuống.
20.
Hôm sau, ta gặp quý phi được một đám người vây quanh trong ngự hoa viên. Nàng ta vẫn xinh đẹp động lòng người, hạ giá đứng hàn huyên với các phi tần từng hầu hạ Bùi Khải, cười đắc ý vô cùng.
Chỉ mình nàng ta biết nụ cười này dằn xuống bao nhiêu bất kham.
- Thì ra quý phi cũng ở đây, hôm nay ta không khỏe lắm, Dung tần về cung cùng ta đi.
Hoàng hậu vừa thấy nàng ta lập tức kéo tay ta nói.
Hậu cung vốn không ai coi trọng vị hoàng hậu nhát gan này, quý phi càng chướng mắt vẻ hèn nhát của nàng ấy nên không chút e dè. Cái gọi là tôn kính chẳng qua là lời ngoài miệng.
- Hoàng hậu nương nương không khỏe sao còn kéo người khác đi? Phục Linh, thấy bổn cung cũng không chào một tiếng? Lên cành cao rồi là quên người chủ cũ này phải không?
Giọng nói mang theo áp bức.
Ta không chút chống cự đáp lại:
- Phục Linh gặp nương nương.
Sau khi đắc sủng, đây là lần đầu ta gặp lại nàng ta. Ta biết rõ bản thân là bó thuốc nổ trong lòng nàng ta, dù quý phi có cố gắng thu liễm tính tình để có vẻ ngoan ngoan dịu dàng hơn thì bản tâm cũng không thay đổi.
Ngược lại, để càng lâu, thuốc nổ càng tích nhiều.
Chỉ cần ta mở miệng là dây dẫn sẽ bùng cháy mang theo tiếng nổ rung trời.
Quả nhiên nàng ta cười lạnh:
- Vô lễ! Ta là quý phi, ngươi chỉ là tần. Ấy, bổn cung suýt quên ngươi vốn là tỳ nữ rửa chân của bổn cung, thấy chủ cũ sao không quỳ xuống hành đại lễ?
Trăm mắt đổ vào, trăm tai lắng nghe, chuyện cũ của ta bị vạch ra, nhục nhã vô cùng.
Nhưng phi tần kia được vào cung được nhiên gia thế không tầm thường lập tức ra vẻ ghét bỏ:
- Thì ra là nô tỳ rửa chân, thân phận thấp hèn như vậy cũng xứng đứng ngang với chúng ta?
- Quỳ nhanh lên, đừng nói trước là cung nữ hầu hạ quý phi, chỉ nói từng hầu hạ người khác như vậy đứng ở đó cũng khiến ta buồn nôn.
- Cái mùi nghèo hôi hám chết đi được, chẳng trách bệ hạ thưởng mới mẻ xong liền ghét bỏ.
- Ngươi…
Hoàng hậu muốn lên tiếng bênh vực ta, ta kéo ống tay áo nàng ấy, đến khi nàng ấy nhìn sang đã thấy ta vén váy quỳ trước mặt quý phi, dập dầu thật sâu:
- Phục Linh gặp nương nương.
Quý phi không nói lời nào, bước tới trước nâng cằm ta lên, trong đôi mắt đẹp đẽ chứa đầy căm hận lạnh lẽo, gằn giọng:
- Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua là thứ đồ chơi, nhân lúc bệ hạ xích mích với bổn cung chen chân vào. Cũng không biết trong lòng bệ hạ chỉ có bổn cung, xưa nay chỉ có bổn cung, chỉ cần bổn cung nhượng bộ thì ngươi vẫn chẳng là thứ gì! Đồ đê tiện!
Mỹ nhân khuynh thành, kiêu ngạo phóng túng, Bùi Khải vì ai phụ nàng ta cũng được nhưng không thể là kẻ nàng ta cho rằng chỉ xứng làm nô tỳ rửa chân cho mình.
Ta bị ép nhìn nàng, cười nhạt:
- Đúng ạ, trong lòng bệ hạ chỉ có nương nương, nô tỳ chỉ là chút của lạ, nương nương cần gì tức giận.
Hiểu được ý ta, con ngươi nàng ta co lại.
Ta là của lạ, là tai nạn, những người khác thì sao? Một hai ba, vô số bọn họ, cũng là tai nạn chăng?
Nàng ta hất ta ra, lồng ngực chập trùng, vung tay tát ta một cái mắng to:
- Tiện nhân! Tiện nhân!
Cơn giận này làm mọi người kinh hãi.
Lời mắng chửi này không chỉ nhắm vào ta.
Nàng ta còn chưa hết giận, ném khăn tay đang cầm vào ao nước, thâm độc nói:
- Biết bơi phải không? Bơi rất giỏi đúng không? Biết xuống ao cứu người cơ mà! Vậy bây giờ xuống nhặt cái khăn kia cho ta mau! Đó là vật đính ước giữa bổn cung và bệ hạ, nếu không tìm được sẽ lôi ra ngươi ra hỏi tội!
- Quý phi! - Hoàng hậu lo lắng, - Ao nước sâu lắm, đừng hồ đồ!
Nhưng quý phi nào quan tâm, nàng ta nghe xong chỉ cười khẩy:
- Lo cái gì? Đi mau! Hay nghĩ bây giờ mình là tần rồi thì bổn cung không sai được? Nô tỳ rửa chân thì vĩnh viễn là nô tỳ rửa chân!
Ta vẫn nghe lời như thường:
- Nô tỳ tuân mệnh.
Thật ra ta không biết bơi, chỉ là ngày xưa thường ra bờ sông nô đùa nghịch nước mà thôi.
Nhưng người ấy biết. Ta từng vô số lần nhìn chàng nhảy xuống sông, lặn ngụp một lúc liền ôm một con cá to lên bờ khoe với ta:
[Tố Nương, ta bắt được rồi!]
Nước mùa xuân lạnh lẽo không thua mùa đông, bỗng nhớ chuyện cũ chỉ thấy ưu phiền.
Cả cơ thể ta lạnh buốt, cung phục dày nặng bị sức nước kéo xuống. Đến lúc tìm được khăn gấm cũng nhờ Phục Â.m và cung nữ bên cạnh hoàng hậu kéo lên.
Lên bờ bụng ta đã đau không chịu nổi, ta cuộn mình nằm trên đất, mặt mũi trắng bệch khiến mấy vị quý nhân cành vàng lá ngọc kia sợ hết hồn.
Hoàng hậu hiếm khi bạo dạn hô to mau gọi thái y.
Sắc mặt quý phi cũng không dễ nhìn, nhưng nàng ta không muốn nhận sai, cắn răng nói:
- Sợ cái gì, lúc trước mùa đông nàng ta lao xuống ao nước này cũng có sao đâu, bây giờ còn ra vẻ. Không ngờ ngươi nham hiểm muốn hãm hại bổn cung. Bổn cung nói cho ngươi biết, đừng hòng! Đứng lên cho bổn cung!
Nàng nạt nộ, nhấc chân đạp vào bụng ta.
Giày của cung phi mũi nhọn, bên trên còn khảm trân châu, một cước vào bụng đau vô cùng.
Đau đến nỗi ta không phân biệt nổi là nỗi đau da thịt hay nỗi đau cốt nhục chia lìa.
- Máu… Chảy máu rồi!
Có người hoảng sợ hét lên.
Run run chỉ vào vết máu chảy giữa hai chân ta
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...