Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80


Lạc Pyscho ????
----
Nói thật, trong lòng Ôn Hinh có chút e sợ, anh ta ngồi ở đó nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, muốn bỏ qua cũng không được, nên khi bị anh ta nhìn thoáng qua, lông tóc cô đều dựng hết cả lên.
Theo những gì trong sách viết thì gia đình nữ phụ và anh ta có chút "Thù hận".
Nhưng cô mới xuyên vào sau mà.
Nên thật vô tội nha?
Dùng bốn chữ để hình dung: Chim sợ cành cong!
Thật sự là quá oan uổng, trong lòng cô lặng lẽ rơi lệ.
Ôn Hinh là người yêu hoà bình nên trong những khoảng thời gian này muốn ở lại đây tốt hơn hết không nên làm quan hệ quá cứng nhắc, nhưng cũng không thể để người nhà làm cô mất mặt được, nếu không cô sẽ cho họ mất mặt?
Dù lạnh nhạt với cô, cô cũng có thể mở to đôi mắt ngây thơ và cười rạng rỡ như kiểu nhân viên phục vụ, cố gắng xoa dịu quan hệ tạm thời thì ít nhất cô cũng được ở đây mười ngày nửa tháng, còn nếu có thể sống hòa bình thì tốt quá rồi.
Không phải nói nụ cười là một ngôn ngữ không lời tốt đẹp nhất sao?
Kết quả, cô còn chưa kịp lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, đối phương đã đột nhiên đứng lên, từ trên cao liếc nhìn cô một cái rồi ngạo nghễ lên lầu.
Đi lên lầu......

Nụ cười cứng đơ trên mặt Ôn Hinh.

Hai người La Quyên và Hà Văn Yến ngồi ở đại sảnh cũng vì vừa rồi anh ta đột nhiên đứng dậy nên cũng nhìn ra bên này làm Ôn Hinh xấu hổ muốn chết.
Cô chỉ có thể làm như không có chuyện gì, tiếp tục đi đến phòng bếp, sẵn tiện đưa tay xoa gương mặt đứng đơ của mình.
Cô phải thừa nhận rằng Diêm Trạch Dương đúng là một soái ca cực phẩm , từ đầu đến chân, đến cả mái tóc đầu đinh cũng là kiểu mà cô thích.

Quần áo ở thời đại này cũng không thể che đi dáng người hoàn hảo của anh ta.
Không những cao mà từ thắt lưng trở xuống tất cả đều là chân, làn da bánh mật lúc ẩn lúc hiện trong lúc đi lại như một con báo sắp bùng nổ sức mạnh, tất cả từ trên xuống dưới đều là những đặc điểm mà cô thích.
Càng chết mê hơn là toàn thân anh ta lạnh băng tạo nên một loại hơi thở cấm dục và gợi cảm nói không nên lời, đại khái là hóc môn trên người anh ta quá mãnh liệt làm cơ thể phát ra mùi thơm cực kì nồng đậm.
Cho nên, dù lúc nào anh ta cũng mím chặt đôi môi mỏng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác, bộ dáng kiêu ngạo phách lối, làm ra vẻ còn hơn cha của anh ta thì cũng có lý do.
Ôn Hinh chán đến không muốn đứng dậy, cô cũng biết người ta ghét mình cũng là nói có sách mách có chứng, muốn trách thì trách cô xuyên vào quyển sách này làm chi.
Cô càng buồn bực hơn vì rõ ràng Tống Thiến chỉ thích tiểu thịt tươi, ngoài hiện thực cũng chỉ quen bạn trai ôn nhu săn sóc, nhưng vì sao trong quyển sách này nam chính lại là kiểu người cô thích chứ?
Cô ủ rũ vào phòng bếp.

Thật ra phòng bếp cũng không đẹp mấy, dụng cụ cơ bản đều có, sắp xếp rất gọn gàng.

Nấu cơm cũng là sở trường của Ôn Hinh, trừ mẹ của nữ phụ, tuy La Quyên mạnh miệng, hùng hồn như vậy nhưng nấu cơm cũng không có gì đáng nói.
Đừng nhìn cô lớn lên xinh xắn, nhưng ở hiện thực cô cũng không phải là cô công chúa nhỏ được gia đình cưng chiều mà ngược lại thân thế của cô cũng rất bi đát, cực khổ cũng không ít nhưng nói ra rất miễng cưỡng, thật ra cha mẹ cô đã sớm qua đời, cô được một người dì nuôi lớn.
Điều kiện gia đình của dì cô chỉ ở mức trung bình, còn có hai đứa con, cộng thêm cô nữa là ba đứa.

Lúc cô lên cao trung, dì nói với cô trong nhà chỉ có thể nuôi cô đến lúc tốt nghiệp cao trung vì thật sự không có khả năng chu cấp nữa.

Số tiền để ba đứa đi học cũng không nhỏ, dù tính tình của dượng cô tốt đến mấy cũng không thể chịu được áp lực tài chính lâu như vậy.
Cô tỏ vẻ rằng cô rất hiểu, dì dượng cô năm đó đều bị thân thích bên nhà xem thường, không đưa cô vào cô nhi viện mà còn nhận nuôi cô, cho cô chỗ ở, cho cô cơm ăn, còn cho cô đi học, cô đã vô cùng cảm kích.

Ba năm cao trung, cô cũng đã có khả năng kiếm tiền, đến kì nghỉ thì đi tìm công việc, cũng đã làm rất nhiều công việc khác nhau cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền sinh hoạt cho năm nhất đại học, không phải đi vay tiền.
Sau khi vào đại học, cô cũng vừa học vừa làm, học phí ở trường nghệ thuật chính là cái động không đáy, cái gì cũng phải học.


Sinh viên có cha mẹ giàu có thì có cuộc sống ở trường đầy màu sắc, còn những sinh viên không có tiền thì tìm cách để kiếm nhiều tiền hơn.

Sinh viên trường nghệ thuật phần lớn đều rất xinh đẹp, lại ngây thơ nên rất được các doanh nhân giàu có yêu thích.
Ôn Hinh là hoa khôi giảng đường trường nghệ thuật, lúc đó có rất nhiều người muốn nâng đỡ cô thông qua quan hệ bao nuôi, còn nhờ người nói cô cứ tùy tiện ra giá, bao nuôi cô ba năm, cho một căn hộ, mỗi tháng còn chu cấp rất nhiều tiền và quà tặng, nhưng cô lại không hứng thú với việc ngủ với đàn ông, hơn nữa lấy thể chất của cô, cũng không thể tiếp thu những loại giao dịch như vậy.
Cho nên khi khai giảng nửa năm cô vẫn luôn đi làm công việc trong ngành dịch vụ, làm người mẫu, thậm chí làm phục vụ ở quầy trang điểm cao cấp cô cũng đều làm qua, ở quầy dùng thử sản phẩm giám đốc nói cô cứ tùy tiện dùng, vì chỉ cần cô dùng, thì có thể bán hết trong một lần và doanh thu của cô cũng cao nhất.
Thẳng đến sau này, trong một năm rưỡi cô đã kiếm được rất nhiều tiền, cũng mua được nhà ở thành phố S và trả gần trăm vạn tiền vay mua nhà cho dì cô để báo đáp công ơn dượng dưỡng dục......
Có lẽ là đứa trẻ ăn nhờ ở đậu nên ở sâu trong nội tâm đều có chút tự ti, luôn muốn bản thân có giá trị trong mắt người khác, có như vậy mới không bị người khác vứt bỏ.
Cho nên, từ cô công chúa nhỏ cô biến thành cô bé lọ lem biết làm mọi việc, việc nhà đều tinh thông, tài nấu nướng cũng không nói chơi, lúc học tiểu học đã bắt đầu tự giác làm việc, em trai em gái họ đều nhỏ hơn cô nên việc dỗ con nít cũng là tay lành nghề.
Cũng vì cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên dượng mới không phàn nàn.
Không ngờ rằng bây giờ lại phải tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu, làm việc nhà nấu cơm kiêm chức bảo mẫu dỗ con nít cho người ta.
Ôn Hinh thở dài, trong lòng phiền muộn, thấy trên bàn có một cái ly không nên cầm lấy, định đựng nước để uống một ngụm cho bình tĩnh lại.
Trong lòng Ôn Hinh nghĩ đến hệ thống.
Lập tức một bảng ánh sáng xuất hiện trước mặt cô và chỉ mình cô có thể thấy nó.
Đúng vậy, cô có một bí mật không thể nói, đó là cô tình cờ có được "Hệ thống chiết xuất" vào năm ba cấp ba.


Tuy chỉ là một hệ thống khiếm khuyết với nhiều chức năng không thể sử dụng được chỉ còn hai chức năng "phân giải thực vật" và "chiết xuất nguồn nước" cũng đã làm cô kiếm được mấy trăm vạn trong hơn một năm, nếu không chỉ bằng tiền lương làm công thì căn bản không thể có được số tiền ấy.
Cô đưa tay gõ gõ vài cái, nước cô uống ngày thường đều không phải là nước bình thường, tất cả đều là nước tinh khiết nhất được rút ra từ nguồn nước gần đó, nước sẽ tự động lưu trữ trong hệ thống, lúc cần dùng thì có thể lấy ra.
Nháy mắt ly nước đã được rót vào một dòng nước mát lạnh.
Cô cầm ly uống một ngụm, nước mát lạnh lại ngọt ngào, sảng khoái đến nỗi toàn lỗ chân lông đều giãn ra, sự khô nóng của ngày hè lập tức tản đi.
Kết quả, còn chưa được hai phút, La Quyên đã đến kêu cô về.
"Còn ở đây làm gì, mau về dọn dẹp đi, buổi tối Diêm thúc thúc của con trở về, ráng mà làm cho tốt nấu cho dì Hà và thúc thúc một bữa ăn ngon, có nghe không? Đứa nhỏ này, còn chạy đến phòng bếp uống nước." Bà còn chưa uống một ngụm nước nào đâu.
Ôn Hinh bị La Quyên la hét lôi đi.
Hành vi thô lỗ của La Quyên cũng làm Hà Văn Yến nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Hai người nhanh chóng đi ra khỏi sân lớn.
......
Giữa trưa mùa hè, thời tiết còn rất nóng, sau khi rèn luyện thân thể xong, Diêm Trạch Dương nhễ nhại mồ hôi xuống lầu, nhìn xung quanh một vòng rồi xoay người vào phòng bếp, vừa lúc thấy ly nước trên bàn anh sẵn tay lấy uống "Ùng ục ùng ục" - một ngụm uống cạn.
Uống xong không nhịn được mà cầm nhìn lại, hử?
Tác giả có lời muốn nói: Văn án là thời đại hư cấu, mọi người không cần tìm chứng cứ, bối cảnh thế giới là một quyển tiểu thuyết, thuộc về thế giới thứ hai khác với thế giới hiện thực, nhân vật cũng không giống nhau, cho nên, tất cả vẫn dựa trên bối cảnh của tiểu thuyết là chính nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui