Chương 26
Hà Văn Yến nghe thấy giọng nói của Ôn Hinh hỏi Diêm ma đầu: "Buổi trưa còn mấy món rau để tủ lạnh.
Nếu đêm nay không ăn hết thì ngày mai phải vứt đi, cũng không thể đem cho người khác được, làm sao bây giờ?"
Cũng không nhất thiết phải vứt đi, có thể cho người khác nhưng cho đồ thừa thì rất bất lịch sự.
Dù sao người nhà trong đại viện đều có điều kiện tốt.
Không ai muốn ăn đồ thừa của nhà người khác cả, tất cả mọi người đều là người có địa vị, hơn nữa nhà thủ trưởng lại càng phải chú ý đến hình tượng của mình, nên đồ thừa không phải muốn cho người khác thì cho.
Sau khi cho họ, ở sau lưng họ sẽ bàn tán là lãng phí, đây là điều không tốt lắm, về phương diện này Ôn Hinh rất là để ý.
Điều này làm Hà Văn Yến rất hài lòng, Diêm ma đầu cũng liếc nhìn cô một cái.
"Không cần vứt, bỏ xuống đi, tôi ăn."
Hà Văn Yến: "..."
Thật sự nhìn thấy anh không chớp mắt ăn đồ ăn thừa.
Đại thiếu gia này thật sự ăn đồ thừa sao?!
Hà Văn Yến thoáng giật mình.
Đừng nhìn anh có em gái, trước kia chưa có em gái anh là con trai độc nhất trong nhà.
Chưa kể được vợ chồng Diêm Vệ Quốc chiều chuộng lên trời xuống đất, về phương diện vật chất nhất định rất phong phú.
Hà Văn Yến nhớ lại ngày đó khi mới gả vào nhà họ Diêm, có một lần, bà đã từng đặt một đĩa thức ăn thừa vào buổi trưa.
Là chủ nhiệm y tế, bản thân bà rất chú trọng đến vệ sinh thực phẩm, không khuyến khích ăn thức ăn thừa đã để lâu, tuy nhiên, Diêm Vệ Quốc không chủ trương xa hoa, lãng phí mà sống giản dị, thức ăn thừa cũng không quá ghét bỏ, ông nghĩ người khác có thể ăn thì ông cũng có thể ăn thức ăn thừa, không cần phải khác biệt ...
Nhưng đại thiếu gia vừa nhìn thấy, không nói lời nào đã cầm quần áo quay đầu rời đi, sau đó mấy lần không dùng cơm ở nhà nữa, bình thường đều ăn ở nhà ăn quân đội hoặc là nhà hàng quốc doanh.
Nhưng mà bây giờ...
Ôn Hinh ăn cơm xong, dọn dẹp một chút rồi đưa Diêm Diệu Diệu vào phòng vệ sinh rửa mặt tắm rửa, nhân lúc trời còn sáng, cô vội chạy ra con đường rợp bóng cây trong khuôn viên để duỗi thân thể thuận tiện lau khô mái tóc ướt.
Diệu Diệu chạy được nửa đường thì đi cùng với những người bạn nhỏ trong khu nhà chơi, Ôn Hinh thấy một cây liễu ở gần đó, nhìn xung quanh không có ai, lnâng chân mình đè bên gốc cây.
Bài tập hằng ngày của sinh viên trường nghệ thuật là kéo căng cơ bắp, nhờ thế mới làm cho cơ thể càng đẹp hơn, đường nét cơ thể cũng hấp dẫn hơn, gọi ngẫu nhiên một nữ sinh ra cũng là kị mã, kéo cơ xoạc chân cũng không thành vấn đề.
Còn Ôn Hinh có thiên phú dị bẩm, gân cốt rất mềm dẻo, dù vài ngày không luyện tập cũng có thể giãn ra, giáo viên dạy thể hình nói rằng cô rất thích hợp để học khiêu vũ, nhưng Ôn Hinh không có đủ khả năng để tham gia các lớp học khiêu vũ, hơn nữa lên đại học mới bắt đầu học khiêu vũ thì đã có chút chậm.
Cô đợi cho mái tóc khô một nửa, định quay trở về thì thấy Lý Vệ Hồng dẫn một người đang đi đến tòa nhà hai tầng của nhà họ Diêm, còn vừa nói vừa cười.
Ôn Hinh đi theo sau lưng nhìn, càng nhìn cô càng cảm thấy quen mắt?
Cô chạy lên vài bước.
"Tống Thiến?"
Lý Vệ Hồng vừa nhìn thấy Ôn Hinh, lập tức vui mừng nói: "Ôn Hinh! Sao cô lại ở đây? Đây là bạn của cô đúng không? Cô ta nói là đến tìm cô có việc, tôi còn đang định đưa cô ta đến nhà họ Diêm tìm cô đó."
Gần buổi tối mùa hè, bầu trời tối rất chậm, sau bữa ăn, tóc của Ôn Hinh cũng sắp khô, sắc trời tuy còn sáng nhưng đã có chút tối, cô kinh ngạc nhìn Tống Thiến, mà khi Tống Thiến nhìn thấy cô sắc mặt cũng thay đổi trở nên rất khó coi.
“Vệ Hồng, để tôi nói cho cô biết, cô ta không phải là bạn của tôi , sau này đừng tùy tiện đưa cô ta vào khu nhà nữa.” Trong lòng Ôn Hinh mơ hồ có một tia tức giận.
"Ôn Hinh, tớ chỉ đến đây trả lại cậu ..." Tống Thiến cắn môi nói.
"Tiền đâu?"
Tống Thiến lấy ra một cái túi, bên trong lẻ tẻ một chút tiền và một vài tấm phiếu, cộng lại cũng đủ mười tệ: "Nhiều như vậy, lần sau tôi sẽ trả nữa cho cậu..."
Ôn Hinh nhận lấy, mười nhân dân tệ cũng là tiền, cô cũng không từ chối.
Cô cúi đầu đếm số tiền trong tay, nhưng vẻ mặt Tống Thiến lại tối tăm nhìn cô.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu lên thân thể Ôn Hinh, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống sau lưng, cả người trông rất yên tĩnh và xinh đẹp.
Nhất là chiếc áo cánh xéo cài cúc cổ điển màu trắng với thiết kế hơi chiết eo làm cô như mỹ nhân bước ra từ tranh Trung Hoa Dân Quốc.
Lúc nãy giận dữ nhìn nàng, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng, vừa thanh thuần lại xinh đẹp như vậy thật là khiến người khác vừa ghen tị vừa hận.
Chiều hôm nay Tống Thiến đã hỏi qua, biết rằng nhà họ Diêm là nhà có quyền có thế, gia đình có bối cảnh như vậy mới là thứ mà cô ta cần nhất, bình thường cô ta căn bản không thể tiếp cận với những nhân vật như vậy, bạn học trong trường đều là mọt sách, dù được bố trí công việc sau khi tốt nghiệp nhưng cũng đều là làm nhân viên nhà nước bình thường, điều này không có tác dụng gì với nàng cả.
Vừa lúc Ôn Hinh đang ở Diêm gia, cô ta có thể mượn cái thang là cô để tiến vào Diêm gia, dù thế nào đi nữa cô ta cũng phải tìm cách kết hôn với con trai của Diêm Vệ Quốc.
Nhưng ai mà biết được, vì một sai lầm của cô ta mà làm cho toàn bộ mọi chuyện bị rối loạn, cô ta thừa nhận rằng lúc đó vì quá xúc động khi nhìn thấy con trai của Diêm Vệ Quốc, cô ta muốn hỏi tên nên dựa theo tính cách của nguyên chủ ban đầu hỏi Ôn Hinh, nhưng không ngờ làm cho đối phương nghi ngờ.
Dù sao từ sau khi cô ta tiến vào thân thể này, chỉ có một phần ký ức của nguyên chủ.
Mặc dù bắt chước hơi cường điệu, nhưng cô ta chỉ có thể làm được đến trình độ này, nhưng không ngờ người kia lại chính là con trai của Diêm Vệ Quốc, sau này cô ta tìm người hỏi mới biết, việc đã đến nước này, nên cô ta hỉ có thể tiếp tục dây dưa với Ôn Hinh.
Nhưng Ôn Hinh này có chút khác biệt so với ký ức của nguyên chủ, trong trí nhớ người bạn tốt này của nguyên chủ là người tùy ý cô thao túng, lấy tiền và phiếu trong tay cô đều không cần trả lại, là cái máy rút tiền tự động, nhưng sau khi cô xuyên qua lại phát hiện đối phương không những muốn cô trả lại tiền, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cho dù nguyên chủ có yêu cầu gì Ôn Hinh cũng sẽ đồng ý, vì vậy để đến gần mục tiêu hơn, cô sửa lời thành yêu cầu giúp đỡ luôn.
Kết quả đối phương lại cho cô một ánh mắt khinh thường, nói cô mơ thật đẹp.
Hay là nhân vật Ôn Hinh này xuất hiện bị sai? Hay cô có trí nhớ không đầy đủ về nguyên chủ?
Trong lúc tuyệt vọng, cô đành phải quay lại trường mượn bạn học một số tiền, sau đó vội vàng trở lại, cô phải gặp được con trai của Diêm Vệ Quốc, chỉ cần có thể gặp, cô nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hắn!
Cô sợ sợ ngày hôm sau mà đổi bảo vệ thì sẽ không biết cô nữa nên phải vội vã quay trở về khu nhà lần nữa, cô phải tranh thủ thử lại, lần này may mắn tìm được người ở trong khu nhà đưa cô vào.
Chỉ cần cô vào đến cửa nhà họ Diêm, nhất định sẽ để nam chính nhìn thấy mình, còn Ôn Hinh cũng không cần phải suy xét chi nữa, nếu đã xé rách mặt rồi, vậy cứ để cô ta lợi dùng triệt để đi.
Kế hoạch của cô rất tốt, sau khi bước vào, trên mặt cô ta nở một nụ cười, cuối cùng cũng thành công, cô chỉnh lại quần áo trên người không để lại bất kì dấu vết nào, trong đầu một lần lại một lần tưởng tượng đến lúc đến gõ cửa nhà họ Diêm, nhìn thấy người ở đó phải nói như thế nào.
Về phần Ôn Hinh, cô hoàn toàn không cần lo lắng, một người còn chưa học cấp ba, thân phận bây giờ chỉ là một bảo mẫu nhỏ, chỉ có chút nhan sắc này, gia đình nhà họ Diêm có thể xem trọng cô ta mới là lạ.
Người có thể cưới vào cửa cuối cùng phải là một người phụ nữ có học thức và bản lĩnh.
Hết thảy mọi thứ đều rất hoàn hảo, nhưng cô ta không ngờ rằng trước khi đến cửa nhà họ Diêm, Ôn Hinh lại bất ngờ từ trên trời giáng xuống gọi bọn họ lại, còn nói với người dẫn đường cô rằng họ không phải là bạn, nên về sau không cần đưa cô vào đại viện, hơn nữa còn nói với cảnh vệ không được cho cô tự ý vào trong.
Vừa nói như vậy đã tuyệt đường cô làm quen với con trai của Diêm Vệ Quốc, lại nhìn Trình Giảo Kim này, là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, thì vẻ mặt cô làm sao có thể không phiền muộn cho được.
"Ôn Hinh, tôi, tôi không biết, tôi tưởng hai người là bạn bè.
Tôi thấy cô nói chuyện với cô ta vào buổi sáng.
Cô ta nói cô ta có việc cần tìm cô gấp, nhưng không thể liên lạc được với cô, vì vậy..."
“Không trách cô đâu, về sau đừng đưa cô ta đi vào nữa, tôi và người này không quen biết đâu.” Ôn Hinh vội nói với Lý Vệ Hồng.
Tống Thiến cực kì tức giận vì cô đã phá hư chuyện tốt của mình.
Ôn Hinh nhìn về phía Tống Thiến nói: "Được rồi, tiền cũng đã trả, tôi cũng không muốn phần còn lại đâu, làm ơn, về sau đừng đến đại viện làm phiền tôi nữa, tôi sẽ nói chuyện với cảnh vệ ở cửa, dù cô có đến, họ cũng không thông báo cho tôi đâu.
Cô đứng ở cửa chờ cũng vô ích.
Cô nên làm gì thì làm đi? Đi đi.
Đừng đứng ở đây nữa? Cổng khu nhà sắp đóng rồi.
"
Nói xong Ôn Hinh để cho Tống Thiến nhanh chóng rời đi.
Thật ra trong lòng cô đang đổ mồ hôi, rõ ràng đêm nay Tống Thiến có kế hoạch thừa dịp giờ ăn tối mà đến, một là cô ta biết con trai của Diêm Vệ Quốc đã về, sau đó cô ta không thông báo cho cảnh vệ mà đợi người đưa cô ta vào cửa.
Chỉ cần đến cửa nhà họ Diêm, cô ta nhất định có cách để gặp con trai của Diêm Vệ Quốc.
Ôn Hinh còn nhớ rằng trong cuốn sách miêu tả lần đầu tiên Tống Thiến gặp nam chính thông qua nữ phụ.
Cô ta hào phóng tự nhiên nói: "Xin chào, tôi là Tống Thiến, hiện tại tôi đang là sinh viên năm thứ nhất của trường đại học xxxx.
Tôi là thành viên của nhóm tuyên truyền trong trường.
Nhóm của chúng ta muốn thực hiện một bản tin tuyên truyền về hành trình quân sự trong số tiếp theo.
Tôi nghe nói đội trưởng Diêm có 5 huân công hạng nhất, là một anh hùng vĩ đại.
Không biết đội trưởng anh hùng của chúng ta có thời gian hay không.
Nếu tiện có thể đưa tôi đi thăm khu quân sự của mọi người...!"
Nếu xem xét lời nói này cẩn thận, một khi cô ta được đến thăm quân doanh, cô ta sẽ tiếp xúc trực tiếp với nam chính theo nhiều ý nghĩa khác nhau, và không lâu sau đó sẽ triển khai một cuộc tấn công.
Cô nhớ rõ nhân vật nam chính được miêu tả trong cuốn sách khi đó là nam chính sẽ quay lại nhìn Tống Thiến nói: “Quân doanh là nơi quan trọng, người ngoài vào không tiện, nhưng nếu trường học các cô tuyên truyền trên bảng tin có bất kỳ vấn đề quân sự nào, cô có thể viết thư cho Tôi.”
Sau đó, những lá thư của Tống Thiến như những bông tuyết bay múa đi qua.
Về phần bảng tin như thế nào, có ma mới biết, trong sách cũng không thấy đề cập đến.
Bây giờ Ôn Hinh nhớ đến cũng đổ đầy mồ hôi trên đầu, còn thiếu một chút nữa là cô ta đã thành công, đúng là làm người khác khó có thể đề phòng.
Lúc Tống Thiến bước ra khỏi cổng khu nhà, cô ta quay lại nhìn Ôn Hinh và nói: "Cậu dám đối xử với tôi như vậy, có ngày cậu sẽ hối hận".
Ôn Hinh cũng trả lời: "Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ hối hận.
Hối hận vì đã làm bạn với cô."
Nói xong, cô quay trở lại khu nhà.
Cô cũng biết Tống Thiến sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình, nếu biết con đường này đi không được cô ta nhất định sẽ tìm cách khác.
Ôn Hinh trở lại nhà họ Diêm, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước trên con đường đá mát lạnh mùa hè, khi vào đại sảnh, trước đây lúc Diêm ma đầu ăn cơm xong sẽ lên lầu tắm rửa, nhưng hôm nay hắn vẫn còn ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh đọc báo.
Ngay khi Ôn Hinh bước vào, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Một mái tóc đen dài mềm mại buông xõa ngang vai, bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi, quyến rũ ngọt ngào, áo màu trắng, quần tây xanh nhạt, cả bộ theo phong cách cổ điển thời Trung Hoa Dân Quốc, thắt eo bên trong áo khiến cho vòng eo của nàng tinh tế như liễu và càng làm nổi lên vòng eo thon nhỏ, bầu ngực trước tà áo được miêu tả sinh động từng đường nét...
Khi Ôn Hinh bước qua, Anh đặt tờ báo trên tay xuống, nhìn cô nói: "Đi ra ngoài mà mặc ít như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
...
Ôn Hinh cúi đầu nhìn xuống, ít chỗ nào chứ? Một chút lộ cũng không có mà?
Cô nhớ khi lần đầu tiên đến nhà hắn với tư cách là người bảo mẫu, người này đã lộ ra vẻ mặt đen thui mà nhìn cô, hận không thể ném cô ra ngoài cửa sổ, lạnh như băng thậm chí còn không muốn nói một lời nào với cô, mỗi ngày Ôn Hinh đều phải cẩn thận từng li từng tí mà nhìn sắc mặt hắn, bây giờ, anh lại bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống và cách mặc quần áo của cô...
“Lại đây!” Anh nói.
Ôn Hinh chậm rãi đi đến bên anh, hắng giọng hỏi: "Vẫn được mà?"
Thấy anh đang nhìn tay mình, cô duỗi tay ra, ngón tay có chút hồng nhạt, dù sao cũng bị đâm một chút: "Sắp khỏi rồi."
“Ừ.” Sau khi xem xét kỹ hơn, anh đặt tờ báo ngay ngắn sang một bên, chuẩn bị đứng dậy.
Ôn Hinh nhìn tấm lưng cường tráng cùng với bờ vai rộng, thắt lưng thon, chân dài đang dựng đứng trước mặt mình, đột nhiên, cô có chút ác ý nghĩ, Tống Thiến kia vì thấy mặt anh một lần đã vắt óc tìm kế dùng đủ hết mọi thủ đoạn.
Còn bản thân minh, đúng là gặp hoàn cảnh may mắn, có cơ hội ngay trong tầm tay.
Điều kiện gần nước gần cái như vậy đúng là rất hoàn hảo.
Thay vì để Tống Thiến có được người đàn ông kim cương* hàng đầu như thế này, không bằng để cho mình.
*người đàn ông kim cương : đẹp trai, giàu có, tiêu chuẩn soái ca ngôn tình.
Thật ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã nhìn trúng anh.
Trong nhất thời Ôn Hinh suy nghĩ tán loạn, trái tim nhỏ bé luôn cẩn thận vẫn chưa kịp rung động bỗng nhiên rục rịch động đậy.
Nhưng đầu của Diêm ma đầu là một khúc xương cứng, ngay cả mười tám loại vũ khí của mình Tống Thiến cũng đã sử dụng, đi sau mông nam chính, theo đuổi anh hai năm mới bắt được người.
Cô không chắc mình có thể làm được hay không.
Khi Diêm Trạch Dương lên lầu, anh quay lại và thấy Ôn Hinh đang đi theo phía sau, anh trừng mắt nhìn cô hỏi: "Lên đây làm gì?"
Có lẽ là lần trước bị Ôn Hinh nhìn, nên làm tâm lí anh có bóng ma.
"Tôi muốn nói chuyện với anh.
Ở dưới lầu không tiện.
Nên ngươi cho tôi lên lầu nói chuyện nha." Ôn Hinh nhỏ giọng cầu xin.
Đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng khép khép mở mở cầu xin anh, đúng là Diêm ma đầu ăn mềm không ăn cứng, anh liếc nhìn cô một cái, rồi để cô đi theo.
Bước lên trên tầng 2 là một phòng khách nhỏ với ghế sofa và bàn trà đầy đủ mọi thứ.
Việc dọn dẹp phòng ốc của Diêm ma đầu không có gì đáng chê, dù bình thường không cần Ôn Hinh đi lên dọn dẹp lầu hai, thì hằng ngày anh cũng dọn dẹp lại nên rất sạch sẽ.
Diêm Trạch Dương đến trước bàn trà, rót một ly nước trong phích nước nóng, uống hai ngụm rồi đặt xuống, mới quay đầu lại nhìn cô vẫn đang đứng ở đó.
"Có chuyện gì?"
Thật ra Ôn Hinh cũng không có chuyện gì, cô chỉ muốn tấn công tiến vào chiếm cứ đầu óc của nam chính mà thôi, muốn xem xem nếu Tống Thiến mất đi hậu phương lớn là nam chính này thì có nở mày nở mặt như trong nguyên tác không.
Tuy nhiên, cô lại không có nhiều tự tin vào bản thân, và người trước mặt cũng không có tốt tính như vậy.
Ôn Hinh đã học ở trường nghệ thuật được hai năm, cũng coi như người có kiến thức rộng rãi, bạn trai cũng đã quen ba lần, tuy rằng không đến cuối cùng.
Cũng coi như là có chút kinh nghiệm, tuy không thể đến bước cuối cùng, nhưng những khái niệm cơ bản cũng đã đạt yêu cầu.
Nhưng mà đối với những người như Diêm ma đầu mà nói, theo phân tích của Ôn Hinh thì hắn thuộc tuýp người thà thiếu chứ không ẩu, đây chính là loại người cực kì xoi mói, phải được anh cho phép mới được, Ôn Hinh sợ mình tùy tiện làm bậy sẽ phản tác dụng, đến lúc đó bị anh ném xuống lầu thì thật khó coi.
"Nói chuyện!"
Khi đầu óc của Ôn Hinh đang xoay như chong chóng, anh không kiên nhẫn nên nhìn chằm chằm vào cô ra lệnh.
Ôn Hinh: "..."
"Ừm, là chuyện sổ hộ khẩu...".
Diêm ma đầu nhíu mày nói: "Không được."
"Rất khó sao?"
Anh hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyển cô ra thì cô đăng kí hộ ở đâu, thủ tục cũng giải quyết rất phiền phức, chờ cô tìm được chỗ rồi nói sau."
Ôn Hinh ủy khuất nói một câu: "Các anh đều có lệ cho qua, tôi chạy một ngày trời cũng không một ai xử lý được, làm tôi muốn phát cáu, bây giờ miệng cũng bị nóng."
Diêm ma đầu nghe xong lời của cô, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, quả nhiên có chút đỏ, hắn nhẹ giọng nói một cách mất tự nhiên, nhưng vẫn mang theo giọng điệu trách mắng: “Chuyện này có gì mà gấp? Muốn đi xuống phía nam sao? Ở đó người và chỗ đều xa lạ, một người phụ nữ như cô may lỡ gặp phải chuyện gì thì sao? Cứ thành thật ở chỗ này đi, mỗi ngày đừng có nghĩ chạy ra ngoài nữa.
"
Sao Ôn Hinh có thể nghe theo những lời này chứ, bây giờ trong lòng cô nổi sấm, cô nhẹ nhàng tới gần anh, thở ra nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể xảy ra chuyện gì?"
"..." Đương nhiên là Diêm ma đầu không thể nói, nhưng loại chuyện này chỉ có đàn ông mới biết rõ nhất thôi, người như cô đi ra ngoài rất dễ bị lừa gạt, thế gian bề ngoài cũng không bình yên như vậy, nhưng cố tình dã tâm nàng lại rất lớn, ra đường còn dám xách hai túi điểm tâm để nhờ người khác giải quyết chuyện của mình, người như cô mà chạy ra ngoài, một khi bị lừa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Trên mặt anh có thứ gì kìa.” Đôi mắt Ôn Hinh nhìn hắn sáng ngời nói: “Để tôi gỡ xuống cho anh.” Sau đó cô đưa tay chạm nhẹ vào má anh, sau đó nhân lúc hắn không đề phòng thì nhón mũi chân in đôi môi đỏ mọng lên môi anh.
Hương hoa lan từ hơi thở lập tức xông vào khoang mũi của hắn, đôi môi mềm mại mịn màng cùng chiếc lưỡi hồng ở trước mặt giống như con cá nhỏ luồn lách vào giữa môi anh nhẹ nhàng tiến vào bên trong, trong tình huống này, đúng là tái hiện lại cơn ác mộng ở bên sông ngày hôm đó, người phụ nữ này thừa dịp người khác không đề phòng mà...
Trong lòng Diêm ma đầu cực kì chấn động, anh lập tức vươn tay muốn kéo cô ra, nhưng cô lại ôm chặt lấy cổ anh, hắn không dám dùng sức bẻ cổ tay cô, vì vậy anh đặt tay dưới nách cô, cố gắng kéo cô ra.
Nhưng kết quả chỉ mới hơi dùng sức thì phát hiện ngón tay cái của mình đặt ở trên một phần mềm mại, lõm vào trong.
Tay anh giống như bị bỏng vội buông lỏng cô ra.
Lại nghe thấy một âm thanh nhỏ vụn và ngân nga yếu ớt giữa môi và răng của cô, âm thanh kia nhè nhẹ như một sợi chỉ từng chút từng chút không ngừng kéo căng lồng ngực anh, chậm rãi tê dại vào trong xương, say mê vào tận tim.
Chiếc lưỡi nhỏ bé của cô cũng nhân cơ hội len vào giữa môi và lưỡi ạn trong khi hắn đang ngây người, đầu lưỡi như nụ hoa khuấy động một dòng nước trong...
Diêm ma đầu chưa từng bị người khác thân mật quấn lấy đầu lưỡi như thế, xuyên qua lớp quần áo hơi mỏng của mùa hè, anh gần như có thể cảm nhận rõ ràng làn da trắng nõn, mềm mại và mịn màng dưới lớp quần áo của cô.
Anh đột nhiên kêu rên một tiếng đau đớn, ý thức đột nhiên tỉnh táo lại, thở hổn hển kéo cánh tay trắng như tuyết ra khỏi cổ, khi môi của hai người tách ra, cô vẫn còn tham lam mút lấy lưỡi anh, cuối cùng là không cam lòng kêu nhẹ một tiếng.
Nụ hôn này thật tuyệt vời, Ôn Hinh thở hổn hển, ánh mắt rạng rỡ nhìn ạn, vừa nãy da thịt anh nóng rực, cả người như than nóng, sức nóng này như muốn biến cô thành một vũng nước mùa xuân luôn vậy.
Nụ hôn đi qua, hai má cô ửng hồng, dù là phấn trang điểm tốt nhất cũng không thể tô được màu sắc động lòng người như vậy.
Diêm ma đầu nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh.
Cô ấy cảm thấy hành động này rất cởi mở, cô cũng không nghĩ gì nhiều, nếu thích thì phải theo đuổi, chẳng lẽ muốn giữ cho người khác theo đuổi sao? Cô sẽ không giữ cho Tống Thiến đâu.
Nhưng Diêm ma đầu chưa từng bị người khác thân mật quấn lấy đầu lưỡi như vậy, ở lồng ngực vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của hai bầu ngực cô khi bị cô đè ép, vừa rồi toàn thân không thể kìm nén nổi nóng như lửa đốt, chỉ muốn hăm hở cho cô một bài học, làm cho cô không dám… cả gan làm loạn như vậy nữa.
"Đừng nhúc nhích, được rồi! Tôi hỏi cô, nếu ai có thể giúp cô chuyển hộ khẩu thì cô sẽ hôn người đó có phải không?" Anh hỏi.
Chương nào cũng 4k, trầm cảm ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...