Ôn Hinh về phòng, tức giận dậm chân, cha con đánh nhau, cá trong chậu thì chết, đúng là buồn cười!
Cô hoài nghi là, Ôn gia vội vàng tặng con gái qua đây, mà Diêm Trạch Dương không có lên tiếng chối từ, kỳ thật anh ta là nhằm mục đích này đi? Giống như trong sách, Hà Văn Yến đã từng miêu tả tâm lý người này là, anh không tìm mấy người tính sổ thì thôi, mấy người còn tự dâng mình tới cửa tìm đánh.
Phần diễn của nữ phụ cực ít, đừng nói gì mấy cảnh hỗ động với nam chính.
Mấy cảnh miêu tả hai người toàn là nam chính lạnh lùng khinh thường nhìn nữ phụ vân vân.
Chẳng lẽ đây là tình tiết ẩn, không được nhắc đến trong tiểu thuyết?
Cô thở phì phì cởϊ áσ ngoài, treo lên giá áo, sau đó nằm lên giường, bình tâm tĩnh khí một hồi lâu, mới thở hắt ra một câu, thôi, vì cái ơn cứu mạng, cô nhịn!
Nửa đêm Ôn Hinh thiếu chút nữa bị hun chết, vị trí phòng của cô không tốt, trong phòng lại không có điều hoà, chỉ có cửa sổ, còn là ở góc tường, gió bị tường chặn lại hết, căn phòng bí bức như cái lồng sắt.
Hơn nữa do thay đổi chỗ ở, nên tận nửa đêm cô vẫn đang lăn qua lộn lại không ngủ được, nóng đến độ cô phải cởϊ áσ ngủ cuốn lại ném qua một bên, bên trong chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác mỏng bằng lụa trắng, và một cái áo có phần ngực rộng thùng thình dài đến bắp đùi, đôi chân trắng trẻo lộ ra gác lên thành giường, nằm vậy hơn nửa đêm, mới ngủ được.
Mới vừa chợp mắt không bao lâu, đã bị tiếng đập cửa rầm rầm làm bừng tỉnh.
Ôn Hinh giận dữ vất chăn ngồi dậy, đi tới cửa dật mạnh ra, căm tức nhìn đối phương.
Sao dây dưa hoài vậy?
Người ngoài cửa đứng nghịch sáng với ánh đèn trong phòng khách, tay vẫn còn đang duy trì tư thế gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, người còn chưa thấy thì một mùi hương khó diễn tả ập vào mặt.
Thấy Ôn Hinh đầu tóc đen nhánh thấm đẫm mồ hôi đang trợn mắt nhìn anh, trên người chỉ mặc một cái áo dài từ ngực đến đùi, phía trên nhấp nhô lượn sóng, phía dưới trơn bóng, giống như chả mặc gì khác nữa.
Chuyện sau đó quả là hiếm thấy, dưới cái nhìn căm tức của Ôn Hinh, Diêm Trạch Dương lui về sau một bước, làm bộ ho một tiếng, hơi quay đầu đi, bộ dạng hùng hổ ngày thường biến đâu mất tăm.
Ngược lại hơi mất tự nhiên nói: "Đã 4 giờ, bốn giờ rưỡi tôi phải......"
Không chờ anh nói xong, Ôn Hinh đã tức giận phun ra hai chữ: "Đã biết!" Sau đó sập cửa cái rầm.
Diêm Trạch Dương đứng ở cửa ngơ ngác một hồi, mới quay đầu đi.
Ôn Hinh đóng cửa sau, ngẫm lại bộ dạng vừa rồi của hắn, hình như hơi khác thường, còn lùi về sau nữa chớ, cô đáng sợ như vậy hả? Như nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn bản thân.
Phần ngực rộng thùng thình, cổ áo hơi rộng, nhưng chỉ lộ một khe ngực hơi sâu mà thôi, phía dưới cô cũng xuyên quần đùi, chẳng qua giấu ở dưới áo ngực, nhưng mà, người nào không biết thì nhìn qua trông như là không mặc gì...
Sau khi nhặt được hệ thống hồi cấp ba, mỗi ngày cô đều dùng sản phẩm bảo dường thuần thiên nhiên, cô còn mua rất nhiều hoa hồng tươi ăn được, dùng hệ thống tách chiết ra tinh dầu hoa hồng, một lần thôi là đủ phân lượng cho cả năm.
Sản phẩm của hẹ thống đều là tinh phẩm, chỉ cần nhổ hai giọt vào nước, mùi hương đã khiến cho người ta có cảm giác như đang nằm giữa biển hoa tươi đẹp.
Sau khi tinh dầu được chiết xuất ra, phần chất lỏng còn dư lại cũng rất quý giá, hương vị rất tốt, trong hệ thống có không ít, đủ để cô uống mỗi ngày.
Bảo dưỡng cả trong lẫn ngoài như vậy, hiệu quả tất nhiên rất rõ ràng, dinh dưỡng đầy đủ nên cả người thần thái sáng láng, dễ chịu, làn da trắng nõn, mịn màng, ngay chính cô cũng vuốt nghiện không dừng lại được.
Phải biết rằng ở trường nghệ thuật, mỹ nữ nhiều như mây, cô có thể ngỗi vững ở cái ngai hoa hậu giảng đường hai năm, dựa vào không chỉ là ngũ quan, dáng người đẹp, mà còn nhờ làn da sáng bóng khiến người trước mặt chói mắt.
Ôn Hinh kéo áo của bản thân, cạn lời.
Bình thường thấy anh ta tâm cao khí ngạo như con cưng của ông trời, không đặt người khác vào trong mắt, Hà Văn Yến còn nói anh ta trong quân đội được gọi là Diêm ma vương gì đó, làm cô sợ chết khiếp.
Giờ nghĩ kĩ lại thì, niên đại này cũng không phải hiện đại, thời kì này một bức ảnh minh tinh gì đó cũng không có, ảnh chân dung càng không phải nói, phụ nữ đi trên đường nhiều lắm là lộ cái tay với cẳng chân, nếu lộ từ đầu gối trở lên sẽ bị coi là thứ lẳng lơ phóng đãng.
Mấy thanh niên cỡ tuổi nam chính, còn ở trong quân đội, xung quanh toàn là đàn ông, phụ nữ khá hiếm thấy, ai mà không biết sẽ tưởng anh ta có kiến thức rộng rãi.
Trên thực tế vẫn là trai tơ đi.
Vừa rồi thấy cô, anh ta còn lùi vè sau một bước, quan sát kĩ sẽ thấy anh hơi khiếp sợ nữa.
Vừa nhoé tới liền nhịn không được cười ra tiếng, thật sự là mắc cười quá mà.
Kỳ thật lúc cô quyết định bước vào Diêm gia trong lòng cũng có tính trước, dù nhà cô đắc tội với họ, nhưng cũng chảng có gì phải sợ bởi vì cuối cùng thì nhà họ vẫn là "quân tử".
Ôn gia mệnh vẫn còn lớn, hơn một năm qua đi mà nhà người ta chỉ xoá mất cơ hội vào quân đội của con trai Ôn gia, trên thực tế cũng không làm chuyện gì với nhà họ.
Những quân nhân thế gia như Diêm gia, đến cùng thì vẫn có kỷ luật và tâm huyết, có tức giận cỡ nào thì cũng phải biết chừng mực, nhiều nhất là khiến nhà đối phương thất nghiệp, đánh đổ bát cơm của Ôn gia thì coi như đã trả thù xong.
Đổi lại là gia đình có bối cảnh khác, Ôn Hinh tuyệt đối không dám tuỳ tiện tiến vào.
Quân nhân mà, ít nhất sẽ không làm chuyện ném đá dấu tay nha.
Như anh ta vừa rồi chỉ mới liếc qua cô đã vội lùi bước, phỏng chừng sẽ chẳng nghĩ tới thủ đoạn độc ác nào đối phó phụ nữ đâu, dù có muốn chỉnh, cùng lắm chỉ dừng lại ở việc lấy thân phận bảo mẫu của cô ra sai vặt mà thôi.
Nghĩ vậy rồi thì còn gì mà sợ nhỉ?
Căn bản là sẽ không làm hại đến cô!
Cơn buồn ngủ của Ôn Hinh lúc này biến mất, hơn nữa cũng không ngủ lại được, đành ngồi dậy gấp chăn màn gọn gàng, lấy một cái áo trắng ngắn tay và một cái quần mày xanh.
Mấy thứ này là trước khi dọn qua đây, không biết La Quyên nhờ ai mua giúp, bà ta sợ cô ăn mặc quá quê mùa, không lọt vào mắt con trai nhà quan lớn.
Nhưng dưới mắt cô, cũng chỉ là cổ áo từ vuông thành tròn, dáng hơi ôm người, còn lại chả khác gì nữa.
Nhìn đồng hồ, đã 4 giờ 15 rồi, cô vào phòng bếp, tuỳ tiện nặn cục bột, cắt mì sợi, làm nồi nước dùng trong suốt rồi rưới lên.
Không nhiều không ít, chỉ một chén.
Bốn giờ rưỡi, Diêm Trạch Dương toàn thân đầy mồ hôi đúng giờ trở về, rửa mặt, ngồi vào bàn liền thấy trên đó chỉ để có một chén mì.
Mặt anh lập tức đen thui.
"Mỗi cái này?"
Ôn Hinh vô tội nhún vai: "Thời gian anh cho quá ít, chỉ có thể làm mì sợi."
Diêm Trạch Dương tính tình không tốt, ngạo kiều lại nhiều ý kiến, nghe xong, lập tức dựng thẳng mày, nhưng, nhìn chằm chằm Ôn Hinh cả nửa ngày, cư nhiên không có phát hỏa, chỉ là tức giận ngồi xuống, cầm đũa húp bát canh suông trước mặt.
Ôn Hinh tay nghề vốn không kém, lúc cô bắt đầy học nấu cơm, món đầu tiên làm chính là mì sợi, đứng thấy chỉ là canh suông với mì, nhưng lại cực kì tươi ngon.
Mà từ khi có hệ thống, món ăn càng thêm mỹ vị.
Trước kia bận thân Tống Thiến yêu nhất tay nghề nấu nướng của cô, thời còn học đại học, cô ngẫu nhiên sẽ nấu một nồi nhỏ, toàn bộ phòng ngủ vừa nghe tin lập tức hành động, mấy phòng khác cũng chạy tới cọ ăn, một nồi nhỏ rất nhanh đã thấy đáy, chính cô cũng chưa ăn được mấy miếng.
Quả nhiên, lúc đầu Diêm Trạch Dương nhấc chiếc đũa gắp một miếng trong ánh mắt bắt bẻ, nhìn chằm chắm Ôn Hinh ra chiều ghét bỏ lắm, nhưng ăn xong một miếng, vẻ mặt lập tức cứng ngắc, sau đó lặng lẽ ăn lia lịa.
Rất nhanh một chén mì đã cạn đáy.
Nhìn cái chén trống trơn, lần đầu tiên cảm thấy cái chén lại nhỏ như vậy? Anh mới chạy bộ xong, đúng là thời điểm cực kỳ đói bụng, một chén mì vào bụng chỉ mới lót dạ dày mà thôi.
"Còn không?"
Ôn Hinh lúc này săn sóc lộ ra nụ cười phục vụ tiêu chuẩn: "Thời gian quá gấp, chỉ đủ làm một chén."
Diêm Trạch Dương mặt càng đen.
Để chén xuống đi lên lầu.
Trước 5 giờ anh phải chạy tới quân doanh, nên động tác cực kỳ mau lẹ, không đến 5 phút đã đổi sang một bộ quân phục thẳng thướm màu oliu, trong tay cầm thắt lưng, thân ảnh ngay ngắn đi từ trên lầu xuống.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, phẫn nộ đeo thắt lưng vào hông, trước khi ra cửa còn trừng mắt nhìn Ôn Hinh một cái.
Ôn Hinh ở trong phòng bếp làm bộ không biết gì hết, cô chính là cố ý đấy, đừng nhìn đó chỉ là một chén canh suông, nhưng bên trong cô cho rất nhiều thứ, cực kỳ tươi ngon, nhưng phân lượng lại chỉ có một chén, anh ta lại đang vội đuổi kịp thời gian về quân bộ, chắc chắn đành phải đói lửng dạ đi làm.
Cho chừa, ai làm anh ta chưa bốn giờ đã gõ vang cửa phòng cô! Lúc cô tới, Hà Văn Yến đã từng nói, quân bộ có nhà ăn! Bình thường anh ta sẽ tới đó ăn chứ không ăn ở nhà.
Cuối cùng cũng phát tiết ra được oán khí trong lòng, Ôn Hinh tự vỗ tay khen mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...