Ngày gặp lại nhau sau tháng năm biệt tích, giữa nàng và hắn trở thành xa cách phai nhạt, tình cảm ân nghĩa mười ba năm phải chăng sau tám năm dài, những mùa qua lại hóa hư không rồi, hắn bỏ quên kí ức, nàng đôi mắt chẳng rõ, chạm mặt cả hai trong tình thế rối loạn, người này không thấy thì người kia là xa lạ, có gì cũng là cảm xúc nhẹ nhàng quen thuộc, tư tình thoáng qua tựa mưa bóng mây, mưa nhanh tạnh nhanh không kịp thấm đẫm, ướt nhòa.
Hắn bên một nữ tử khác, đó là công chúa Tiên quốc, Tước Dạ công chúa được cưng chiều sủng ái nhất, hắn bên cạnh Tước Dạ, người gọi hắn Thừa công từ... Đôi tai nàng nghe được hắn với Tước Dạ ấy cực kì thân thiết dường như là tình ái với nhau, nghe đâu Tước Dạ ấy rất quan tâm hắn, vì hắn làm rất nhiều, đại loại như giúp hắn về nơi này tìm trí nhớ, cố gắng tìm kiếm người quen biết hắn để hắn nhớ lại rồi sau sẽ chọn hắn làm phò mã... Cũng chả rõ tin này từ đâu tới khiến cho cả kinh thành bàn tán, một công chúa từ quốc gia khác vì cậy sủng mà kiêu ngạo, đã định sẵn người còn bày vẽ ra yến tiệc tuyển chọn rồi làm trò để các vương gia quyền quý, thế gia công tử tham gia, trông thật chẳng ra sao, ỷ mình là công chúa, ức hiếp người mù.
Thi thoảng nghe thấy tin đồn về hắn và Tước Dạ, ở chuyện tình cảm, nàng vô thức tự hỏi đầu hắn quên, tim hắn có quên không? Quên mẫu thân của nàng, người hắn yêu nhất say đắm nhớ nhung hơn mười năm cũng dành thanh xuân chờ đợi, chính lúc ngày giỗ của mẫu thân, nàng ra mộ người thì câu hỏi tâm trí được giải đáp.
Nô tì bảo có một vị công tử ở trước mộ mẫu thân và đóa Phù dung đẹp đẽ đặt trước mộ phần, nàng hơi ngạc nhiên về sau mỉm cười khẽ.
Phù Dung là loài hoa mẫu thân thích duy nhất, điều này chỉ có hắn biết, mười ba năm chung sống mỗi lần thăm mẫu thân hắn sẽ mang cho mẫu thân một đóa Phù Dung mới nở, tươi sắc lung linh còn đọng sương sớm, rồi kêu nàng đặt hoa trước mộ và nói: "Xuyến nhi tới thăm người." Ừ, mười ba năm, chẳng biết bao nhiêu hoa đặt xuống, đóa cuối cùng của mười ba năm là ngày hắn đi để lại, để lại thì cũng héo từ lâu, tuy có hoa thế vào nhưng chẳng phải do hắn hái, là nàng hái. Nàng đang sợ bản thân không chịu được nỗi đau nếu chết trước khi hắn về thì ai sẽ hái đóa Phù Dung cho mẫu thân đây? Nàng không mong trước mộ người chỉ có Bạch Đào, không có Phù Dung, giờ thì không lo nữa.
Hắn về cầm theo Phù Dung, cần có Phù Dung đúng là hắn.
Phù Dung sớm nở tối tàn, mong manh ngắn ngủi như tuổi xuân mẫu thân nàng vậy, vốn tồn tại không được lâu mà đi dành sự tươi đẹp hết cho một người chẳng hề xứng đáng, yêu thương cỡ nào? Cho đến chết mới nhận được ngọt ngào, ha, chết thì làm sao có cảm giác, trải nghiệm chứ.
Không nhắc đến còn ổn, nhắc đến người không xứng đáng kia là phụ thân nàng, ông ta lúc mẫu thân nàng sống, không hiểu gì về mẫu thân thì lúc chết ông ta càng không có cơ hội hiểu mẫu thân nàng, cùng sở thích với nữ tử ông ta từng yêu? Mỗi năm đều là hoa Bạch Đào trắng tuyết, nàng thấy mà chế nhạo đến bật cười, còn tưởng đâu ông ta vấn vương tình cũ, chán đến mức chả buồn nói với ông ta là mẫu thân thích Phù Dung chứ đâu phải Bạch Đào mang cái khởi đầu yên ấm, hi vọng tốt đẹp.
...
"Quận chúa, người đi từ từ thôi ạ." Nô tì dắt nàng đến trước mộ phần, sau cẩn thận lấy ra một đóa Phù Dung trắng, nàng nhận lấy, tay gầy nâng niu hoa cùng vuốt ve dịu dàng cánh hoa mỏng manh, khom người nhẹ nhàng đặt hoa xuống, sau cùng cắm nén hương, nàng cười: "Mẫu thân, Xuyến Nhi đến rồi."
Nàng xác định hắn đang quan sát nàng từng chút một, và nàng dưới ánh nhìn của hắn nói lời bấy lâu:
"Mẫu thân, tám năm yên ả qua thay thế mười ba năm lo sợ xưa, Xuyến nhi nghĩ thế này, thời gian sau sẽ lấp đi tám năm vừa trôi... Bởi Xuyến nhi mềm yếu quá rồi, người chỉ cần một đóa Phù Dung thôi mà."
"Nếu người không gật đàu, hàng năm Xuyến nhi sẽ sai người đặt xuống một đóa nữa nhé! Xuyến nhi không tới thăm kèm thì mong mẫu thân hiểu cho."
Hiểu cho, chờ Xuyến nhi tới bên người.
Mẫu thân, cái gì cũng đổi khác, duy tình cảm hắn đối người không thay.
Tin rằng trước mộ người những năm qua tiếp luôn có Phù Dung hắn hái.
Về phần Xuyến nhi, có lẽ trong năm nay nằm xuống...
Tâm bệnh quá nặng, không sức chịu đựng. Thần y cũng buông xuôi lời rằng: Tháo chuông cần người buộc chuông, nhưng Xuyến nhi muốn nằm nên thôi tháo chuông.
Xuyến nhi biết mình phụ kì vọng của người, mọi thứ Xuyến nhi mang nào phải một đời bình an, có vui không buồn.
Xin lỗi, mẫu thân.
Hai câu nói ra ngoài miệng, ngàn câu trong lòng thầm thì, nàng quay lưng cất bước đi khỏi, mặc hắn ngẩn người.
Một hai bước chân, ba bốn, năm sáu bước chân, cuối cùng đến mười ba bước, nàng ngã xuống, ý thức như bị ai rút hết, không còn phản ứng gì.
...
Hắn lại nhớ nay là ngày giỗ của Tự Ngọc, lòng hắn bất giác bối rối, hành động vội vã kiếm tìm Phù Dung, đem đóa hoa Tự Ngọc thích nhất đặt tại mộ... Nhìn bia mộ khắc tên Hình Tự Ngọc, tim hắn tự nhiên đau, tự chủ không được thốt lên câu: "Xin lỗi Tự Ngọc, ta không bên cạnh Xuyến nhi, đã lỡ làm Xuyến nhi khổ sở."
Nhắc tới, hắn chỉ có hối hận, muốn Hoa Xuyến mau quên, nàng lại nhớ không ngừng, biết rõ hắn vô tình mà nàng vẫn thương nhiều... Hắn không yêu nàng, nhưng hắn có thể đau lòng vì nàng, đó là tình thân của mười ba năm lẫn day dứt sai lầm hắn tạo cho nàng tám năm.
Hắn càng đau hơn khi nghe được nàng nói với Tự Ngọc vào đúng ngày giỗ. Khoảng khắc ấy, nàng đứng kế bên hắn, mang huyền y, cái màu sắc nàng chưa bao giờ mặc lên người.
Nàng thân hình vốn nhỏ bé, giờ còn muốn nhỏ hơn, vai hoàn toàn mảnh khảnh, tay thon gầy lộ ra xương, bờ má bánh bao be bé ngày xưa mất đi khi nào, thế vào hốc hác, nét mặt bơ phờ, dù nàng cười cũng chẳng hề che nổi ưu sầu chất đầy lộ rõ.
Nàng đừng phải có người đỡ, nàng yếu ớt giống hoa tàn sắp rời cành, tựa cây khô héo trong mùa đông lạnh, mong manh hơi thờ, nhu nhược đuối sức, cạn hết tinh thần, vơi cả nước mắt.
Hắn nghe nàng nói, nhìn dáng vẻ nàng, lồng ngực nhói lên, mười phần chua xót. Thiếu nữ mười lăm tươi đẹp, nụ cười trên môi, mãi dừng tại tám năm về trước, thời điểm duyên tình trái ngang bắt đầu theo muôn vàn đắng chát, ai oán. Hắn là tình đầu, là mối tình ngậm ngùi nàng lỡ lùn sâu, hắn cứ vậy trở thành cái gai nhọn, ngày ngày ở tim nàng đâm vào, nguyên nhân làm nàng trở nên như giờ
Như nàng nói, mười ba năm có tám năm thay, tám năm thay như nào? Mười ba năm là cả hai xây đắp, tám năm chỉ riêng nàng, vậy tiếp theo là một mình hắn hả?!
Hắn dường như hiểu trong lời nàng nói, nàng sắp đi, đi đâu? Có lẽ đi đến nơi hoa rơi rụng, nơi bao cành hoa vùi chôn, biến mất.
...
Năm đó, Hoa Xuyến quận chúa qua đời vào đúng ngày giỗ của Dung vương phi, Hình Tự Ngọc.
Năm đó, vị công chúa sang hòa thân bỗng bỏ về, mặc vị Thừa công tử ở lại. À, ra vị Thừa công tử chính là Dương Khuyên Lãnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...